Còn hai xã cuối là việc cứu trợ coi như hoàn tất… Cho đến bây giờ mọi chuyện đều rất suôn sẻ… Ở Đà Nẵng… Bọn Thu Tâm thu lượm được nhiều tin tức khả quan… Chuyện quan trọng là băng của Huê đại tỷ đang gặp không ít phiền toái… Kim Chi nói đánh rắn phải đánh đằng đầu. Vì vậy muốn. Lợi dụng cơ hội để xóa sổ mụ này…
Thời buổi công nghệ thông tin hiện đại… Bọn họ ở Đà Nẵng… Hắn ở Hà Tĩnh… Vậy mà cứ tưởng là đang ở chung trong một căn phòng vậy… Vấn đề tiện lợi thi không cần phải bàn… Nhưng cũng phải đề cao cảnh giác… mỗi lần nghe chuông di động reo vang… trước khi bắt máy… phải chú ý là minh đang làm gì… Hắn nhớ có lần Quyên đang bú cặc hắn… vậy mà suýt chút nữa bắt máy khi Thụy Vũ gọi tới…

– “Cách này không phải là không được… nhưng ai sẽ thay thế Huê đại tỷ? Phải có người đáng tin cậy đứng mũi chịu sào và mình chỉ là đứng phía sau… Giống như hai mẹ con Trúc, Tiên vậy… Và người đó phải là người địa phương… Mụ Huê và đám đàn em có tính phản… không thể tin được”…

Đây là điều Đức đang cân nhắc tinh toán… Dẹp băng này sẽ có băng khác nổi lên… Như vậy… nói một cách văn hóa là “dọn cỗ cho người ta… còn nói theo giới giang hồ thô tục là “cầm cu chó đái “… Chuyện thiệt thòi này… Đức ca không làm…

Bởi vậy hắn suy nghĩ làm sao đưa người nào đó lên thay thế mụ Huê… Đứng phía sau giật dây…

– “Nghe anh nói có lý lắm… vậy rút cục là ai đây? Anh có quen biết ai ở Đà Nẵng này sao?” Thục Linh nông lòng hỏi… Cũng là câu hỏi của mọi người…

– Ha ha… Không… không quen biết ai hết… Vậy chúng ta đưa lão Năm Ngởi này lên thế mụ Huê là được…

Chúng nữ sửng sốt… Tuy biết Đức lão bản đầu óc “lưu manh gian trá” có thừa… nhưng không nghỉ ra vì sao hắn nói vậy…

– Đơn giản thôi… Năm Ngởi vì muốn chiếm địa bàn nên phải diệt mụ Huê… Vậy thì cứ để hai bên đánh nhau… minh cứ khoanh tay ngồi xem…”Ngao cò tranh nhau ngư ông hưởng lợi”

Nhưng tuyệt đối không để lão thắng thế… Trợ giúp bên mụ Huê nếu cần… nhưng không nên lộ mặt… Chờ đến lúc bên Năm Ngởi gặp nguy hiểm như sắp chết chẳng hạn… Lúc đó mình ra mặt tiêu diệt bọn Huê đại tỷ… lão sẽ cảm kích rơi nước mắt vì mình có ơn cứu mạng… Sau đó… minh gợi ý để lão trông coi địa bàn của mụ Huê để lại…

– “Vậy… vậy có nghĩa là dọn cổ cho người ta ăn?”Mai Thảo nghi hoặc…

– Hắc hắc… Cô thiệt khờ… hay giả khờ vậy? Trên đời có chuyện ngon cơm vậy sao? Dọn cỗ mời người khác ăn? Lão là người từng trải… Lúc đó sẽ tỏ thái độ…

– Thái độ?

– Ha ha… Ý tôi muốn nói là… Ây… tạm thời không nói chuyện này… Lúc đó các cô sẽ hiểu mà…

Nghe hắn giải thích… ai cũng khâm phục… Đưa cả hai ngón tay cái lên tán thưởng… Mỹ Chi mặt tươi như hoa… gian hùng như vậy mới xứng là người đàn ông của nàng… Vì vậy ngay trong đêm “búc” (book) vé…

Sáng sớm hôm nay nay ba chị em bay ra Đà Nẵng để phối hợp với bọn Phương Anh… Còn hắn thì chuẩn bị mọi thứ để đi cùng Phương Linh và Ngọc Lan để xem xét làm sao xây một trạm y tế… Coi như giúp người dân cư ngụ trong các vùng xa xôi cải thiện đời sống một chút… đồng thời đưa hai mẹ con chị Lượm về…

Ngọc Lan trong chiếc quần Jean đen bó sát ôm lấy cặp đùi thon… áo T – shirt đen… mủ trắng, kính đen… Tóc xõa ngang vai khiến làn da trắng của nàng nổi bật… Giày ống cao… Lưng đeo ba lô trông giống như nữ sinh đi du lịch… hơn là bác sĩ sắp đi xuống thôn làng…

Phương Linh áo T – shirt màu trắng, mủ trắng, quần Jean xanh bạc màu “rách theo thời thượng…” kính đen, giày thể thao đen… trước ngực là máy chụp ảnh… Nhìn nàng biết ngay là phóng viên chuyên nghiệp.

Một bác sĩ, một Phóng viên… Cả hai hình như cố ý “cạnh tranh” nhan sắc với nhau í… Nhưng khó mà phân biệt được ai hơn ai… Chỉ có thể nói là… mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười…

Thấy vẻ mặt hắn nhìn mình… Hai nàng đều có chút đắc ý…

Ngọc Lan ngồi phía trước bên cạnh vị trí tài xế… Phương Linh ngồi hàng ghế sau cùng hai mẹ con chị Lượm… Từ đây đi đến xã Kỳ Ninh khoảng 20 phút… Ngọc Lan lấy làm lạ… thấy hắn cứ đi lòng vòng… không theo định vị GPS… Nàng đặc biệt để ý thấy từ lúc lên xe đến giờ… mắt cứ liếc vào kính chiếu hậu… Ngọc Lan thấy hơi bực… tại sao không nhìn ngang mà cứ nhìn ra phía sau vậy?

Phương Linh lúc lên xe hơi tức giận… Tại sao hắn để Ngọc Lan ngồi phía trước chứ? Nhưng sau đó thấy… thỉnh thoảng thấy hắn liếc nhìn mình trong kiếng… liền “hiểu” ra… thầm mừng. Thật không uổng công trang điểm… Liếc nhìn Ngọc Lan… Phương Linh nghỉ thầm… “Đừng vội đắc ý… Nghỉ tới đây… nàng hổ thẹn… Hình ảnh Phát… người chồng tương lai càng lúc càng mờ…

Thật ra cả hai đều hiểu lầm… Đã nhiều lần bị mưu hại, ám toán… Vì vậy… Đức luôn cẩn thận, thường nhìn trước ngó sau… Lúc bắt đầu xe chạy hắn thấy một chiếc xe bám theo… vì thế, hắn cho xe chạy vòng vòng để chắc chắn là mình đang bị bám đuôi… Hắn vừa quan sát kiếng chiếu hậu vừa suy nghĩ có phải hay không thằng Hưng hay thằng Hiệp cho người thanh toán mình? Nếu không phải chúng thì là ai?

Bây giờ Đức biết chắc là minh bị bám đuôi… Hắn… sợ… không phải sợ cho minh… Hiện giờ có mẹ con chị Lượm, Phương Linh và Ngọc Lan… nếu bọn chúng tấn công thì quá nguy hiểm cho họ… Vì vậy hắn sợ… tìm cách lái xe đi vào chỗ đông người…

– Nè… Nghe tôi nói… Các cô chú ý nghe nhưng tuyệt đối không được nhìn về phía sau… nghe rõ chưa…

– “Hi hi… Anh làm gì đây? Sao khẩn trương vậy? Như là đang đóng phim hành động í” Ngọc Lan cười…

Nét mặt Phương Linh nghiêm túc… nàng biết hắn không đùa vì đã từng thấy hắn bắn nhau ở Đồng Tháp…

Chị Lượm đâu biết gì… nghe hắn nói “tuyệt đối không được nhìn về phía sau”… Chị lập tức quay đầu… nhưng Phương Linh đã kịp thời cản lại… khẽ lắc nhẹ đầu…

– “Cứ nghe tôi đi… đừng ồn…” Miệng nói… tay lấy di động bấm…

Cần thơ…

Tuy hắn ở Hà Tĩnh… nàng ở Cần Thơ… Nhưng hành tung chính xác của “ông xã”… Nancy rõ như trong lòng bàn tay… Chỉ cần trên người hắn mang theo iphone thì tọa độ chinh xác của hắn sẽ được báo về cho thiết bị theo dõi qua hệ thống định vị…

Nói một cách khác là cho dù Đức đi đâu… ở đâu thì Nancy chỉ cần nhìn màn hình… Nàng đều biết rất rõ…

Mang thai gần 6, 7 tháng… bụng to… nặng nề nên lười biếng… Ba chị em thường hay nằm trong phòng lên mạng hoặc xem phim… Ngay lúc này di động nàng reo lên… Nhìn màn hình… nàng sung sướng cười…

– Sao đây? Nhớ em à…

– Nancy… Anh đang bị bám đuôi… Không biết đối phương là ai… Bọn Phương Anh và Mỹ Chi đã đi Đà Nẵng…

– “Yên tâm đi… Em sẽ gửi người tới…” Đang tươi cười… nghe hắn nói… nét mặt Nancy trầm lại… Nhanh chóng cúp máy… Cùng Kiều Chinh. Kiều Nga đi lên phòng IT trên lầu ba…

Thu Hà đang ngồi trước các hệ thống… mỗi ngày vào giờ này nàng liên lạc với Tổng cục…

– “Thu Hà… Anh ấy đang bị theo dõi… mau gửi người tiếp viện…” Nancy cùng song Kiều bước bào… Nàng vội vã nói…

Nghe Nancy nói… Thu Hà nhanh chóng kích hoạt hệ thống theo dõi di động của hắn… Ánh mắt mọi nhìn màn hình… trên đó một điểm đỏ di chuyển… Không đợi Nancy nói thêm… Thu Hà kết nối và chuyển tọa độ cho Phòng An Ninh Đối nội của Thị xã Kỳ Anh…

Nước chảy xuống… Người nhìn lên… Lê Đình Hiếu là Thượng tá Phó Trưởng Phòng An Ninh đối nội của Thị xã Kỳ Anh cũng khá lâu rồi… lão đang tìm cơ hội để bò lên… Cách đây hai tuần… nhận được điện thoại của Thiếu Tướng Nancy… Hiếu mừng húm… nếu có thể kết nối với vị Thiếu tướng này là tiền đồ vô lượng… Nancy là ai chứ… Hơn nữa phía sau còn có cả Bộ CA và Quốc Phòng…

Hai tuần nay… Hiếu chờ chính là những giây phút này… Chỉ sợ không có cơ hội biểu hiện… Cơ hội đến thì nhất định phải làm cho tốt mới được… Vì vậy khi nhận được tín hiệu… lão tập hợp người xuất phát… lấy di động bấm…

– “A lô…” Đức đang chờ “viện binh”… thấy số lạ gọi… biết là người của Nancy gửi tới… liền bắt máy…

– “A lô… Tôi là Thượng tá Lê Đình Hiếu của Phòng An Ninh đối nội… Thiếu tướng Nancy nói đồng chí gặp phiền phức?” Hiếu khéo léo giới thiệu…

– “Thượng Tá… Là như vầy… Có hai người trên chiếc Toyota Yaris màu đỏ… đang theo dõi tôi… Ông có thể hay không.” Hắn ngắn gọn giải thích…

– Không thành vấn đề… tối đa là 10 phút… Chúng tôi biết vị trí của đồng chí…

– “Vậy được… cảm ơn nhiều…” Tắt máy… tay đưa vào ba lô lôi ra khẩu Smith & Wesson… mắt nhìn đồng hồ… nhìn kiếng chiếu hậu… âm thầm suy tính…

– “Anh… anh… muốn làm gì?” Thấy hắn cầm khẩu súng… Ngọc Lan thất kinh… bây giờ nàng tin là hắn không nói đùa…

– Bình tĩnh đi… Không có chuyện gì lớn đâu…

– “Ê… Long… Nó chạy vòng vòng khá lâu rồi… theo hoài sao? Dứt điểm đi… chặn đầu xe nó lại… một mình tao được rồi” Trên chiếc Toyota Yaris… gã ngồi bên cạnh tài xế nói… Dưới chân gã… hai thanh mã tấu Thái Lan đen ngòm…

– “Mày điên à… chỗ này đông người…” Long ngần ngừ… Ngay lúc này chuông di động reo… gã bắt máy…

– A lô… Ông Chủ Viêm… đừng nói với tôi là ông sắp đổi ý đó nha… Đã nói trước rồi… Ông đổi ý cũng phải trả phân nữa…

– Chưa xong à… Tôi tưởng giờ này các anh làm xong rồi chứ… Sao chậm chạp vậy…

– “Yên chí đi… đang ở chỗ đông người… chờ thêm một chút… bảo đảm hai cánh tay nó rụng xuống… Ông chuẩn bị sẵn tiền đi… Thôi vậy nha…” Hắn cúp máy…

– Sao hả mày… Còn phải chờ à…

– Ừm… Chờ thêm chút nữa… đừng nóng mày…

UBND Tỉnh Hà Tĩnh…

– “Muốn giành đàn bà với tao? Chưa biết chết là gì…” Phó Chủ tịch Viêm cắt di động… mỉm cười âm hiểm… Hắn hớp một ngụm cà phê… thấy lòng lâng lâng… Âm mưu chinh phục Thái Điệp từ hai năm nay… bỗng nhiên nhảy ra một thằng Nam Kỳ phỗng tay trên… Viêm không thể nào nuốt được cục tức này… Chặt hai cánh tay của nó xuống… 200 triệu… giá quá bèo… Thấy chuyện sắp thành… tâm hồn thư thái… Viêm bấm chuông…

– “Viêm… Chú gọi chị?” Duyên là Chị dâu họ… Cũng là ký riêng của Phó Chủ tịch Viêm… Nàng xấp xỉ 40… được hắn điều vào làm thư ký riêng… theo “chính sách” nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài… Thư Ký của Phó Chủ tịch tỉnh… là vị trí tốt… người ngoài cũng phải chi vài tỷ để được sắp xếp vào vị trí này… nhưng Duyên là người nhà nên được đặc biệt chiếu cố… Tương lai, nếu Duyên được điều ra ngoài làm việc… vị trí sẽ là Phó Chủ tịch huyện của một huyện nào đó hoặc Trưởng phòng trong một bộ phận của thành phố… Đây là con đường “có thể tiết kiệm được vài năm phấn đấu của rất nhiều người… Điều quan trọng là phải có tiền chi…

Song song với việc vận động để ngồi vào chiếc ghế Chủ tịch tỉnh… Viêm còn muốn bành trướng thế lực của mình… Lý Quốc Hiệp, và Thằng Hưng kia sắp không xong rồi… Như vậy sẽ có hai vị trí bỏ trống… Hắn nhất định cho người của mình ngồi vào ít nhất cũng một trong hai vị trí này… Đây là lý do hắn cho gọi Duyên vào…

– Ừm… Vị Trí của thằng Hưng bên Thành phố sắp bỏ trống… Tôi đã chào hỏi hết rồi rồi… Chị nói với anh Luân đi xã giao với lão Văn một chuyến…

Duyên sáng mắt lên… nàng cũng đã nghe phong thanh… Đây là cơ hội để vận động cho chồng mình làm Phó Chủ tịch thành phố… Chuyện này nàng phải đích thân ra tay mới được… Ngoài chi tiền… còn phải ngủ với lão Văn kia là cái chắc rồi… Duyên nhớ bản mặt dâm dê của Phòng Tổ chức cán bộ mỗi khi nhìn nàng… Duyên cười đắc ý… thằng đàn ông nào cũng vậy… Chỉ cần nàng bú cho một lần… Duyên mỉm cười liếc mắt nhìn thằng em họ…

– “Ừm… biết rồi… Chú nghỉ phải chi bao nhiêu hả?”… Miệng hỏi… Duyên ngồi xuống trước ghế, giữa hai chân hắn… mò mò cái đũng quần… kéo phéc mơ tuya quần xuống… kéo cặc Viêm ra ngoài… sục lên sục xuống vài cái… khởi động… Cặc hắn cứng lên… Nàng liếm một cái từ dưới bìu dái lên đến đầu cặc…

– “Mười tỷ… nhanh chóng lấy vốn lại thôi mà…” Viêm ngã người… gác một chân lên vai chị dâu họ… hai mắt lim dim… Tâm tình khoan khoái… Hắn đang tưởng tượng người bú cặc phía dưới là Thái Điệp… Nàng sẽ là của hắn… Thằng cặc Nam kỳ… hắc hắc… bây giờ có lẽ hai cánh tay đã lìa ra khỏi thân thể rồi…

Muốn đụng tới bố mày… mua quan tài đi con…

– “Hay là để tôi gọi CA…” Thấy hắn cứ chạy vòng vòng… Ngọc Lan nói… Tuy Phương Linh tin… Nhưng nàng không tin hắn bị theo dõi… Nhưng nếu quả thật bị theo dõi thì báo CA…

– Gọi CA rồi… Có lẽ cũng sắp tới… nhưng chờ họ tới thì mất vui… hi hi.

Nhìn đồng hồ… thấy cũng xấp xỉ 10 phút rồi… Đức cho xe ngừng lại… Lấy khẩu Smith & Wesson lận vào lưng bước xuống… Ngày nào hắn cũng bỏ mười lăm phút để tập duy nhất động tác rút súng… Vì vậy vô cùng tự tin tốc độ rút súng của minh…

– “Nó xuống xe rồi… Lên…” gã tên Minh thấy Đức ngừng… xuống xe… Liền rú ga lên… ngừng xe án ngay đầu xe con mồi… ý muốn chặn đường chạy thoát… Cả hai mở cửa… mặt âm u cầm mã tấu từ từ đi tới… Từ sáng đến giờ… bọn chúng quan sát mục tiêu… Là 1 thằng nhóc thôi mà… Hai cây mã tấu Thailand này chém xuống… tay thằng nhóc sẽ bay lìa… không quá 10 giây đồng hồ… 200 triệu vào túi… Mối làm ăn này quá ngon ăn…

Ngọc Lan ngồi phía trước… toàn cảnh thấy rõ… hai cây dao dài to… đen ngòm… tim nàng như muốn ngừng đập… Sợ á khẩu… Lần đầu tiên trong đời thấy cảnh hãi hùng như vậy… Nàng cố thu hết dũng khí hét lên…

– “Đức… anh… anh chạy đi…” Ngọc Lan vừa la vừa run run lấy di động gọi nhưng bấm hoài cứ trật số hoài… chi vì tay nàng đang run rẩy…

Phương Linh mặc dù biết hắn từng trải… nàng bình tĩnh hơn nhiều nhưng thần kinh căng thẳng không ít… Bé Hiền không biết gì nhưng chị Lươm mặt trắng bệch… không hiểu mô tê gì hết…

– Hắc hắc… chạy? Chân nó nhấc không nổi… Em muốn nó chạy? Hắc hắc… gã tên Minh nghe Ngọc Lan hét… kêu Đức chạy… gã cười rú lên…

Đức quả nhiên đang đứng bất động… giống như là sợ quá hóa đá… Thật ra hắn đang nhìn hai tấm “bia” di động… đang từ từ tiến gần mình… thầm ước lượng khoảng cách… Xa hơn thì không chắc nhưng tầm cỡ 3 thước… độ chính xác có thể 90 phần trăm đấy…

– “10 Thước… 9… 8… 7… 6… 5… 4…” Hắn thầm tính từng bước…

“Đùng”…”Đùng”…”Ahhhh”… Ahhh… Hai tiếng nổ chát chúa vang lên… tiếp theo là hai tiếng la hét phát ra do sự đau đớn thống khổ… Hai tên anh chị cũng như hai thanh mã tấu… nằm xuống mặt đường… kẻ ôm đầu gối… người ôm đùi… máu me bê bết… nét mặt thống khổ… kinh hãi…

Thằng nhóc có súng… nó không phải là sợ điếng người đến độ nhấc chân không nổi mà nó chờ bọn họ tới nộp mạng…

Chưa hết… gã tên Minh bị bắn ngay đầu gối bên trái…”Thằng nhóc” đến gần mặt lạnh như tiền… ngồi xuống chĩa mũi súng ngay đầu gối bên phải… giọng không nóng không lạnh nhưng đủ làm gã rởn tóc gáy…

– Ai sai tụi mày… nói… Tao đếm tới ba… mày không nói tao bắn bể luôn đầu gối bên này… Một… hai… ba…”Đùng”… Ahhhh”…

Không phải tên Minh không muốn nói… gã không nghỉ “thằng nhóc” nói là làm… hơn nữa “thằng nhóc” đếm quá lẹ… gã hét lên một tiếng đau đớn… ngất đi…

– “Là… là Ông Chủ Viêm… tha mạng… tha mạng a… tui chỉ biết có vậy thôi… nà… là ông Chủ Viêm mướn thằng Minh làm…” Tên đồng bọn chưa hỏi đã nói… Chứng kiến cảnh tượng đồng bọn ăn đạn… hắn sợ té đái… Chưa hỏi đã nói…

– Ông Chủ Viêm?

– “Dạ… dạ… đại ca… là ông chủ Viêm… Tui chỉ biết có vậy thôi à… Đại ca tha cho em đi… Em lạy anh… Đại ca… hu hu…” gã khóc… một mùi xú uế xông ra từ đũng quần gã. Vẻ anh chị cách đây vài phút mất tiêu rồi…

Đức sửng sốt… nghi hoặc… Thằng cặc nào là Ông chủ Viêm vậy cà? Tại sao mướn người chém mình? Ngay lúc này tiếng chuông di động trên người của tên Minh vang lên… Đức lấy di động từ túi quần hắn ra… Thấy trên màn hình: “Ộng Chủ Viêm”… Đức bắt máy… Đường dây vừa thông… Có tiếng nói đầy kích động…

– A lô… sao rồi…

– Ông là ông chủ Viêm à? Chúng ta có thù với nhau sao… a lô a lô…

Bên kia đường dây đã cúp rồi… Đức tịch thu di động của tên Minh bỏ vào túi… muốn đem về xem ai đã từng liên lạc với bọn này…

Tiếng xe CA hú còi inh ỏi áp tới…

– “Đứng yên… bỏ vũ khí xuống… hai tay chống lên đầu…” Các chiến sĩ CA trên xe nhảy xuống thấy có người cầm súng liền quát…

– “Bỏ súng xuống… bỏ súng xuống… Hiếu ra dấu cho thuộc hạ đây là “phe ta”… lão nhìn thấy hai tên anh chị đều bị thương… Có thanh niên trẻ tay cầm súng… nhưng không giống du đãng anh chị chút nào… Biết mình tới hơi trễ… Ông chắc chắn đây là người mà Thiếu tướng Nancy khẩn trương…

– Ha ha… Vị này là…

– Trần Đức… Ha ha… Thượng tá Hiếu… Ông thật đến đúng lúc… cảm ơn nhiều…

– Ha ha… Đừng khách sáo… Chỉ góp chút sức cho Thiếu tướng thôi mà… À nè… cậu không sao chứ?

– Có sao đâu… Cũng nhờ ông đến đúng lúc… À nè… Nhờ ông điều tra coi tại sao họ muốn ám sát tôi… Tôi không biết họ… Aiz… Bất đắc đỉ phải bắn họ thôi…

– Yên chí đi… cậu tự vệ chính đáng mà… Cậu không có gì là tốt rồi… Việc điều tra sẽ nhanh chóng thôi…

– Ha ha… Một lần nữa… cảm ơn ông nhiều… À quên nữa… Thượng Tá… Ông là người ở đây?

– Tuy tôi không sinh trưởng ở đây nhưng sinh sống ở đây 10 năm rồi… lấy vợ là người Hà Tĩnh… Ha ha… Vậy cũng có thể nói là người ở đây…

– Nói như vậy chắc ông biết ông Chủ Viêm là ai chứ?

– Ông Chủ Viêm và Phó Chủ tịch Viêm… là một người… Ông ta là chủ của một công ty vi tinh lớn và di động nên còn gọi là ông chủ Viêm… Cậu quen biết Chủ tịch Viêm?

– Không… chỉ nghe danh thôi nên hỏi thăm chút vậy mà… Thôi được… Tôi đi… Có chuyện gì… ông cứ gọi tôi… Đức bỗng nhớ lại trước cửa văn phòng Bí Thư Lệ… từng có gặp một người là Phó Chủ tịch Viêm… Là hắn rồi… Ouf, không lẽ hắn không vừa mắt mình vì Bí Thư Lệ?

– “Được… được…” Thượng Tá Hiếu gật đầu… trong bụng nghi hoặc…

– Xong rồi à? Thấy hắn trở lại… Ngọc Lan hỏi… Từ lúc hắn rút súng bắn… Nàng chấn kinh không ít… Nàng chỉ biết hắn đàn hát xuất sắc… nói chuyện khôi hài nhưng không ngờ còn có mặt này… Rồi nàng nhớ là song Nhã có nói hắn như “Soái ca” trên FB… lúc đó nàng tưởng song Nhã kia đùa… thì ra là thiệt… Ngọc Lan nhân thấy mình biết hắn chưa nhiều…

– Xong rồi… Bây giờ chúng ta đi…

– Bọn họ là ai vậy… Có thù oán gì với anh? Phương Linh chồm tới hỏi…

– Cái này… tôi cũng không biết… nhưng sẽ biết thôi… Ha ha… Hết chuyện rồi…

Nói “hết” nhưng “hết” làm sao được… Đức ca có nguyên tắc của Đức ca… Đó là “Có đi có lại mới toại lòng nhau… hay là ăn miếng trả miếng… Người ta muốn “chơi” mình như vậy nếu không trả lễ thì đúng là không phải bản tính của hắn… Xem ra Thượng Tá Hiếu sẽ không điều tra tới đâu… Cái này Đức hiểu được… Hắn cũng không muốn so đo với hai tên anh chị kia làm gì… chúng ăn đạn cũng đủ rồi…

Ông Chủ Viêm… hắc hắc… chờ đấy…

5 1 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x