Giới trẻ ngày nay chỉ thích vào các siêu thị.Ở Cao lảnh chỉ có Co.opmart ,Vincom Plaza chưa có AEON,LOTTE Mart ,Emart ,Big C như ở các thành phố lớn .Nhưng thay đổi được như vậy cũng là khá lắm rồi..Chuyện gì cũng phải từ từ chứ không phải là một bước lên trời .Muốn thay đổi cũng phải cho người ta thích ứng nhất là các bà nội trợ,các ông bà già có tuổi…Chợ truyền thống tuy lụp xụp nhưng là cả một vùng kỷ niệm thân thương, không phải một ngày một đêm mà biến mất 1 cái cụp.

Ba người vào Co.opmart,hai nàng tung tăng đi phía trước ngắm nghía lựa đồ,sờ hết món nầy tới món nọ.Đức chủ tịch làm cu li đẩy xe đi phía sau.Thời buổi Covid,khẩu trang thịnh hành,đeo vào là chẳng ai nhận ra ai,hắn lại thêm cặp kinh râm..nhìn như ‘tướng cướp’…Không phải là hắn muốn gương mẩu tuân theo qui luật để giử gìn sức khỏe cộng đồng mà là để dể dàng ngắm mông vú mỷ nử mà không bị phát hiện…Chiều rồi nhưng trời vẩn còn nắng nóng,Thái Điệp ,Ngọc Lan đều mặc quần short,T shirt bó sát bộ ngực đẩy đà,eo nhỏ ,mông căng,cặp đùi thon dài…Tóc dài xỏa ngang vai,hai cái khẩu trang cũng không phải thứ thường,là loại fashion thượng đẳng,khiến người ta nhìn vào tưởng là hai ‘nử hiệp’ bịt mặt trong các bộ phim vỏ hiệp kinh kinh…

Đức Chủ tịch không phải ‘người thường’.Đầu óc tưởng tượng rất phong phú,chỉ nhìn mà tưởng tượng đến lúc các nàng chỏng khu hầu hạ..Cặc trong quần chỉ có vậy mà ngóc đầu khiến hắn kinh hải,phải cong lưng khum người thầm ‘năn nỉ’ thằng em thân thương nhẩn nại một chút…
-‘Ê..anh làm gì vậy…Không phải anh nói là hôm nay tự tay xuống bếp sao?” Ngọc Lan thấy hắn cà rể…’lườm mắng’.Hắn khoe biết làm món ‘Bò kho’ để hai nàng thưởng thức tài nghệ vậy mà từ lúc vào đây hắn cứ như là cưởi ngựa xem hoa..Chẳng thấy có hành động cụ thể như là mua thịt bò hay những đồ gia vị liên quan …
-Không phải đâu…Lady first..Anh chờ hai người mua xong hết rồi anh mới đi chợ…hi hi..
-“Không cần đâu..Bây giơ chia quân hai ngả..Em và Thái Điệp có vài món đồ cần mua..Anh đi chợ đi…Lát gặp lại..”Ngọc Lan nói xong quay người bước đi..Thái Điệp nháy mắt với hắn,làm mặt quỷ,cười bước theo…Nàng và Ngọc Lan cần mua đồ riêng cho phụ nử,không tiện để hắn theo kè kè…
-“À..được được..Xong gọi cho anh..Mình gặp nhay ở quầy tính tiền” Nghe Ngọc Lan nói ‘chia quân hai ngả…Đức mừng rở ,có thời gian nghiên cứu một chút…Lúc cao hứng,lở nói phét biết nấu bò kho…Á đù..Ai dè hôm nay tổ trác,Cả hai đều muốn thưởng thức tài nghệ của hắn…Đành phải gồng mình làm thôi…
Đức vừa đẩy xe vừa mở youtube..,Bấm tìm ‘Cô ba Bình dương’ nhờ cứu mạng…Thời đại Công nghệ thông tin muốn nấu món gì đâu có khó…Vào Youtube thì hằng hà sa số sư phụ sư mẩu chỉ điểm phải làm sao.Dì Út nói ‘Cô Ba Bình Dương’ thiệt là hết xẩy…Chỉ điểm gọn gàng dể hiểu,món nào cũng bá cháy,Bởi vậy hắn vào youtube bấm tìm ‘Cô ba bình dương’ món ‘Bò kho’….Vừa đẩy xe chầm chậm vừa nghiên cứu…”Phải ha…cứ học thuộc lòng là được…” Đang đắc ý ,hớn hở, bất chợt ngẩn ra…

Thịt bò bắp thì biết…hạt nêm?bột ớt paprika?bột Thyme?Ngủ vị hương?màu dầu điều? Má ơi..Là cái gì vậy ta? Hắn nhìn quanh…May mắn thay,có một nử nhân viên trong đồng phục Co.opmart đang đi ngang…
-“Người đẹp…người đẹp…cho hỏi chút xíu..ha ha… bột ớt paprika, bột Thyme,Ngủ vị hương?màu dầu điều,hạt nêm..là cái gì vậy?” Hắn hỏi một tràng…nhìn nử nhân viên mong đợi…
Ngọc Thơ sửng sốt…Ngủ vị hương thì miển cưởng có thể nhận ra nhưng bột ớt paprika, bột Thyme ,hạt nêm. màu dầu điều,nàng thật không có ấn tượng .Nàng mới vào Co.opmart nầy được 1 tuần lể thôi,cho dù có làm được 1 hoặc hai ba năm thì nàng cũng chưa chắc biết được những thứ hắn vừa nói là cái gì…
-“Nà..tôi muốn nấu bò kho..” Đức đưa màn hình cho Ngọc Thơ coi …Chỉ những thứ cần mua…
-“Anh..anh chờ chút..” Ngọc Thơ vội vả đi kiếm đồng nghiệp cầu cứu…Trong lòng thầm mắng..Thì ra là một tên đầy tiềm năng ‘hầu vợ’…Đức nhìn theo mĩm cười…À…Thì ra người đẹp nầy cũng mù tịt…Ha ha ha…không phải chỉ có mình là không biết…
Không đầy một phút,hắn thấy nử nhân viên ‘đồng đạo’ trở lại với một người nử nhân viên khác…Cô nầy đúng là dân trong nghề…lấy dùm nhưng thứ hắn cần…
-“He he..Cám ơn nhiều..”Đức được những món cần thiết,hớn hở…gật đầu chào…Hướng ra quầy trả tiền…Lấy di động bấm…Muốn biết Ngọc Lan.Thái Điệp xong chưa…
-“Wow Hi hi Xếp cook không ra xếp cook…Là loại đàn ông gì đây?” Nử nhân viên nhìn sau lưng hắn mĩm cười…
-“Hi hi..Thời buổi Covid nhiều người thất nghiệp mà…Tên này chắc bà vợ còn đi làm ,hắn ở nhà học nấu ăn hầu vợ đây mà..” Ngọc Thi cười trêu
-Hi hi..Chắc là vậy rồi…Không biết mặt mủi ra sao ha…Có đẹp trai hong…
-Mặt mủi bít kín..ai mà biết được…Ây..cám ơn nhiều nha Vân…Mình đi về..hết ca rồi..Bye..
-Khách sáo làm gì…mình là bạn thân mà…Bye…

Ngọc Thơ vẩy tay chào bạn.nhanh chóng đi vào trong thay đồ…Chị nàng đang đợi bên ngoài.

Như thường lệ,Thi tan sở.đến đón em gái..Nàng đậu xe bên đường chờ .Hai chị em đèo nhau trên chiếc Dream Thái NCX đi làm,khi thì nàng rước Thơ,khi thì Thơ đén đón nàng…Gia cảnh không khá,Ba nàng giúp hai chị em mua trả góp chiếc xe nầy để cả hai dùng làm phương tiện đi làm đã là cực hạn…Nhưng bây giờ so với năm ngoai,đã là hạnh phúc lắm rồi..Công việc của nàng hiện nay,ai cũng ước ao.Thư ký cho một Chủ Tịch huyện không phải là cao gì nhưng lời nói rất có trọng lương…Hiện nay các Chủ tịch,Phó Chủ Tịch xả đối với gia đinh nàng rất nhún nhường.Ngọc Thơ cũng đã về,không còn vất vưởng bên ngoài nửa ,Tìm được việc làm tại Co.opmart nầy coi như cũng tạm được,đủ sống,hơn nửa gần với gia đinh…
-“Hù..Chị hai..làm gì ngồi thừ ra vậy..Nhớ anh rể à..Hi hi..” Thơ thấy mình đến gần mà chị mình vẩn còn đang trầm ngâm,mắt nhìn xa xăm..Nàng tinh nghịch bất thình lình ‘Hù’ một tiêng khiến Thi giật mình…
-“Ouf..Con nhỏ..làm chị hết hồn…” Thi ‘mắng’ đưa tay tự vuốt lồng ngực…
-“Hi hi..Kể chị nghe chuyện tiếu lâm này nha..mới hồi nảy,có tên kia hỏi em ..” Thơ đem chuyện Đức kể lại…
-“Có gị tiếu lâm chứ..người ta không biết thì hỏi …Em thiệt là…” Thi trách…
-Không phải đâu chị hai…em thấy hình như hắn muốn lấy điểm với bạn gái hay là muốn cua gái í..hi hi..
‘Tin..tin’… Ngọc Thơ đang nói bổng có tiếng kèn xe đến sát bên..Cả hai chị em giật mình quay lại…Đức đang ló đầu ra cười.
-Hello..Sao đúng lúc vậy
-“Ừm phải..Sao đúng lúc vậy…Đi mua sắm à…” Thi liếc nhìn trong xe…Nàng nhận ra là Bí Thư Cao Lảnh và Giám đốc Sở y tế của Đồng Tháp…nên gật đầu chào…Thái Điệp và Ngọc Lan tuy không biết Ngoc Thi nhưng thấy người ta chào mình nên gật đầu mĩm cười.
-Ừm…Đi chợ về nấu cơm..Hi hi…Hôm nay muốn trổ tài một chút.
-“Anh?Nấu cơm? Hi hi..Có thiệt không đó” Thi bật cười…Trong xe Thái Điệp và Ngọc Lan nhìn nhau…’kinh hãi’..Thôi chết rồi..Bửa cơm tối rất là quan trọng đó nha…
-“Ậy…Không được xem thường người khác…” Đức ‘nghiêm mặt’…
-“ Hi Hi..Được được…Good luck…” Thi vẩy tay..
-“..Mai gặp…” Đức cho xe chạy..không quên nhìn Ngọc Thơ gật đầu…Coi như chào…Hắn không ngờ cô nhân viên ‘đồng đạo’ hồi nãy là em của Ngọc Thi…
-Ai vậy chị hai…
-Lảnh đạo của chị..Chủ tịch huyện Lấp Vò của mình…Còn hai người phụ nử kia.một là Bí Thư Cao Lảnh,người kia là Giám đốc Sở Y tế Đồng Tháp…
-Ngọc Thơ á khẩu,hai mắt trợn tròn xoe.miệng há hốc,quả trứng gà có thể nhét lọt vô… Nàng tưởng thời buổi Covid nhiều người thất nghiệp …Tên này chắc bà vợ còn đi làm ,hắn ở nhà tập tểnh học nấu ăn hầu vợ ..Ai dè…
-Đi về..ừm quên nửa..ngày mai chị có mời hắn tới nhà ăn cơm…Ngày mai lúc tan sở.em mua vài món đem về…
-“Ừm được..” Thơ nào dám nhắc đến chuyện tiếu lâm…Thì ra chính là nàng mới đúng là ‘ếch ngồi đáy giếng’…Aiz..
….
-“Hai cô nầy đẹp gái a…Là ai vậy anh…?” Ngọc Lan tò mò…trong lòng có chút nghi nghi,tên này bản tánh dê xồm…háo sắc…
-“Hả…Ừm..Cô chị là Ngọc Thi,anh nhờ làm Thư ký cho anh một thời gian,Ngọc Thi là người địa phương.Có thể nói là thổ địa vùng nầy..” Trước ánh mắt ‘sắc nhọn của Ngọc Lan…Đức mặt rất nghiêm túc chứng tỏ mình đứng đắng đàng hoàng.
-Vậy sao?Thiệt không có ý gì khác?
-“Ây da..đừng có nhạy cãm quá mà..ha ha…Anh đâu phải là người như vậy chứ…Ha ha…” Tự bào chửa…Đức tạo vẻ mặt rất là oan uổng.
-“Anh nha..anh không phải là người như vậy mà còn hơn như vậy nửa kìa” Thái Điệp lườm…
-“Oan quá mà…Ừm quên nửa…Sau tối nay,trong thời gian sắp tới chúng ta nên ít liên lạc…Rất nguy hiểm..” Biết vòng vo sẻ không thoát.Đức ra chiêu đánh trống lãng…Lái sang chuyện khác.
-“Lại có chuyện gì? Ngọc Lan và Thái Điệp hoảng hốt,nhất là Ngọc Lan,một lần ở Hà Tỉnh,một lần cách đây mấy ngày ở New World Club…Bây giờ nghe hắn nói khiến nàng liên tưởng đến chuyện bắn nhau nên sợ hải…
-Không cần sợ…Bởi vậy cho nên trong thời gian nầy mình chỉ nên liên lạc bằng điện thoại…
-“Vậy cho tới khi nào… Thiệt là mất vui mà.”Thái Điệp xụ mặt..Ngọc Lan mặt cũng bí xị,đen như đít nồi.
-“Không lâu đâu,tối đa là hai tuần,nhưng anh nghỉ không tới hai tuần..Tuy bọn họ vì anh mà tới nhưng…Họ trong tối mình ngoài sáng cho nên tốt nhất mình ít gặp mặt đề phòng cho an nguy của hai em Cho đến lúc biết chúng là ai .
-”Anh nói là Thái Kiêm Cơ mà..Vậy sao không ai làm gì hắn vậy?” Thái Điệp thắc mắc..Nàng đã gặp Thái Kiêm Cơ.nhận xét hắn âm trầm ít nói nhưng không ngờ lại là người gian ác.
-Thái Kiêm Cơ là người âm mưu quỷ quyệt biết lợi dụng khe hở của luật pháp để luồn lách.Cho nên có những chuyện mình biết là hắn nhưng không đủ bằng chứng để buộc tội hắn…Hơn nửa..
-Hơn nửa cái gì?…
-“Nếu bây giờ có đủ bằng chứng thì sao? Ngồi tù bóc lịch vài năm thì không đáng …Cho nên không nên dây dưa…Ây ,đói bụng rồi…bây giờ bắt đầu làm bếp..Ha ha” Biết mình lở lời,Đức cười giả lả bắt sang chuyện khác…
Ngọc Lan và Thái Điệp đưa mắt nhìn nhau,cả hai đều hiểu hắn muốn nói gì nhưng không tiện hỏi…Trừ khi phạm tội phản quốc,nếu bị kết án hình sự như buôn lậu độc phẩm hay giết người,Thái Kiêm Cơ chỉ lảnh án tối đa rất nhẹ so với dân thường.
-“Anh có được không đó…”Ngọc Lan nghi hoặc..vẩn chưa tin hắn có thể nấu món Bò kho..tại vì nàng cũng chưa bao giờ thử nấu món phức tạp nầy.Xào cải,cải nấu canh,luộc trứng,chiên trứng,luộc mì gói thì nàng rất thông thạo..Cho nên nghe hắn muốn ‘biểu diển’ món Bò kho thì trong lòng ‘khâm phục’…nhưng khi chưa được ăn thì vẩn nghi ngờ
-“Có cần em giúp gì không?” Thái Điệp cũng không tin tưởng lắm nhưng sẳn sàng giúp một tay…Khác với Ngọc Lan,Chuyện bếp núc không làm khó được nàng…
-Ha ha..Không cần đâu..Để anh thỉnh sư phụ xuất quan chỉ điểm..hắc hắc hắc…
-“Sư phụ?” Ngọc Lan và Thái Điệp nghe hắn nói..ngẩn ra…nhưng rồi chợt hiểu..ôm bụng cười…Thì ra hắn học nghề trên Youtube.
-“Cười cái gì…Thời buổi nầy muốn nấu món gì thì dể thôi,lên Youtube gỏ gỏ vài cái ….he he…thì có cả đống sư phụ chỉ điểm..Tha hồ mà chọn.Ha ha..Anh khoái nhất là ‘Cô ba binh Dương’..Không dài dòng,ngắn gọn dể hiểu.he he…” Trong khi hai mỷ nử ôm bụng cười…Hắn tỉnh bơ mời sư phụ ‘Cô ba Bình dương’ xuất quan bằng cách lôi laptop ra vào youtube rồi gỏ gỏ trên bàn phim.
Thái Điệp.Ngọc Lan nhìn hắn với ánh mắt yêu thương…Không cần biết có ngon hay cho dù khó ăn cở nào…cả hai sẻ ăn hết.Đây là tấm lòng của hắn…
Vạn sự khởi đầu nan .Chật vật,mồ hôi nhuể nhoại….Cuối cùng nồi ‘Bò kho’ cũng hoàn thành…Khói bốc nghi ngút thơm phức…Đức hít một hơi thưởng thức ‘công trình vỉ đại’ của mình…thiệt là có tiêu chuẩn của đầu bếp của nhà hàng 5 sao..Hắc hắc…
-“Wow..để em thử..:” Ngọc Lan.Thái Điệp nghe mùi thơm chạy tới tranh nhau lấy muổng nếm…
-He he…Sao hả…
-“Exellent..Babe..I love you..” Ngọc Lan hí hửng ôm hắn hôn một cái.thưởng công.
-“Tốt..mai nầy chuyện bếp núc..hi hi giao cho anh.’ Thái Điệp cười trêu.
-He he..No problem..Hai em đúng là đẻ bọc điều..Gặp được anh,dưới bếp,trên giường đều xuất sắc..he he…
-“Nói bậy đi..” Thái Điệp lườm,ngắt eo hắn…
-“Đầu óc anh nha…Lúc nào cũng nghỉ méo mó..: Ngọc Lan ‘mắng’…Liếc nhìn Thái Điệp,lúc nầy Thái Điệp cũng liếc nàng..Cả hai đều có chút ngương ngùng khi nhớ lại lần trước,có Gia Kỳ..cái tên nầy..Coi bộ tối nay khó mà tránh khỏi…
Ba người vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ vừa nghe chuyện cải vả giửa Nguyển Phương Hằng và Vỏ Hoàng Yên trên youtube.
-“Hi hi..Anh thấy sao hả..anh đứng về phe ai?” Ngọc Lan cắc cớ hỏi…
-Hi hi..anh không theo ai hết nhưng nói tới mới nói nha..Em là bác sỉ..Em có tin chuyện kéo lưởi chửa trị bệnh câm không hả?
-“Hi hi..No way”..Ngoc Lan cười..
-Vậy thì phải…Con cháu Bác Hồ thì không thể tin mấy chuyện hoang đường nầy…
-“Vậy thì phải..nhưng em thật không hiểu..có một người nử gốc Việt nổi tiếng tốt nghiệp luật sư ở Mỷ lại để cho ông ta chửa bệnh..hi hi..Đúng là ngu xuẩn mà…” Thái Điệp cười khinh thường…
-“Hắc hắc…Anh khinh con mụ đó,luôn cả cái đám ca sỷ hải ngoại nửa.Về Việt Nam kiếm ăn thì nói,bày đặt nói về nước phục vụ đồng bào.Nghe muốn ói.Aiz…Thôi đừng nói nửa..anh đi tắm…” Hắn nói xong thản nhiên thoát y không một chút ngại ngùng…
-“Ây da…anh làm gì vậy?Thái Điệp , Ngọc Lan nhìn nhau ngượng ngịu…cả hai mặt đỏ bừng khi thấy hắn trần truồng.
-“Hi hi..Mắc cở cái gì chứ..hai em cũng thấy hết rồi mà..”…Đức cười hi hi ,trơ trẻn đáp… Dụ gái là nghề của chàng mà,hắn rù quến một hồi rồi đi vào nhà tắm mở nước…pha đầy một bồn nước ấm…Quay trở lại phòng khách,ẩm Ngọc Lan lên đem nàng thả vào bồn,Ngọc Lan biết tên nầy lì lợm.lại vô kế khả thi.. Hôm trước còn có cả Gia Kỳ..hôm nay chỉ có nàng và Thái Điệp.Thôi thì mặc kệ…

Thái Điệp củng thẹn chín người.Nàng mong đợi Ngọc Lan ‘phản kháng’ nhưng không ngờ Ngọc Lan như con cừu non dể dạy,cho nên củng ngoan ngoản để hắn làm gì thì làm…
Ậy…chuyện này thì hắn rất là kinh nghiệm.Từ tốn làm massage ,tha hồ mà xoa xoa bóp bóp những chổ nhạy cãm,còn nói biết ‘bấm huyệt đại pháp’.Không biết có thiệt không nhưng hắn bấm loạn xạ một hồi,cả hai nuổn ra, má đỏ như người say rượu, mắt lờ đờ,dấu hiệu của khao khát dục tình lên đỉnh điểm.Cần được nghiêm túc ‘xử lý’…
-“.Tắt..tất đèn..” Hắn dụ đổ thật tài,không biết hắn nói gì mà hai nàng cứ theo răm rắp mà làm.Thái Điệp đứng,Ngọc Lan nằm… Đèn đuốt sáng choang .Trong tư thế vô cùng phóng đãng,Thái Điệp hổ thẹn,thở hổn hển.nàng muốn hắn tắt đèn….nhưng hắn lì lợm.không nghe,hắn dang hai chân nàng ra úp mặt vào…..Hơi thở hắn ấm áp,hai tay nàng ghì mạnh lấy đầu tóc hắn,nơi đó của nàng ướt đẩm…Ngọc Lan hai chân cặp eo hắn…xiết mạnh,hắn vừa bú Thái Điệp vừa dập ..Cặp vú nàng run chuyển theo từng cú dập của hắn…

Trong lúc nầy Chánh văn phòng Diệp đang ngồi trong phòng khách ở nhà Trưởng ban Đồng…Nét mặt vô cùng lo lắng,hiện nay tình thế đang vô cùng bất lợi ,bà cãm thấy bất an,muốn tìm Trưởng ban Đồng để tìm cách giải quyết…
-“Không nên chần chờ nửa…nước đã tới chân rồi.Anh Đồng, mau tìm cách đi…Nếu không,coi chừng mọi thứ sẻ ngoài vòng kiểm soát…”Chánh văn Phòng Diệp tỏ vẻ lo ngại,bây giờ hắn không chỉ là chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp,tinh duyên của ba đứa con trai bà nhưng cũng là quả bom nổ chậm có thể nổ bất cứ lúc nào làm cho con đường quan trường của bà sụp đổ,mà một khi bà sụp đổ có nghỉa là gia đinh bà sẻ rơi vào tinh trạng vạn kiếp bất phục…Bằng mọi giá,bà nhất định không thể để chuyện nầy xảy ra.
-“Yên chí đi…Thằng đó không sống lâu đâu…Chờ coi đi..Có người còn nóng lòng hơn mình…” Cầm ly trà hớp một ngụm,Trưởng ban Đồng mĩm cười với ánh mắt đắc ý …
-“Ý của anh là…Thôi đừng nha..” Diệp sửng sốt.Tuy trong đầu nghỉ là bằng mọi giá muốn giải quyết vấn đề nhưng khi nghe cụm từ ‘Thằng đó không sống lâu’ khiến bà kinh hải.
-“Ậy…Chị nghỉ tới đâu rồi…Không phải là tôi…Mà là có người khác…” Thấy Diệp hiểu làm là mình.Trưởng Ban Đồng vội vàng đính chính.
-“Nghe anh nói…tôi mới nhớ cái vụ ở New World Club…Cách đây mấy ngày…Không lẻ …?” Diệp tỉnh ngộ…Thằng Chủ tịch huyện ôn thần kia làm mất lòng và đụng chạm quyền lợi của rất nhiều người,ngoài công ty Hồng Ngọc.Mai Văn Trường thì còn có nhà họ Thái…Công Ty Hồng Ngọc là của Trưởng ban Đồng,mình chỉ là cổ đông nhỏ,Lảo Đồng đã nói như vậy có nghỉa là không có liên quan tới lảo rồi..Mai văn Trường?không đâu…Mai Văn Trường không có thực lực nầy…Vậy chỉ còn nhà họ Thái…
-Không cần phải nghi ngờ…Mấy ngày nay,trên đài nói rùm trời.Chị không nghe sao?Người vượt ngục bị bắn chết không đầy 24 tiếng đồng hồ,Nguyển học Chính chết trôi sông.Đâu có sự trùng hợp như vậy.Nhất định có liên quan tới nhà họ Thái,nhưng tôi không nghỉ thằng Thái Hửu Cơ có cái gan nầy…Cho nên…Ha ha..Chị biết ai rồi chứ.
-“Hả?Thái Kiêm Cơ?Không có lý nào…Thù oán gì? Bất bình vì Thái Hửu Cơ bị phỏng tay trên chức Chủ tịch huyện mà trả thù ? Miển cưởng giải thích cũng nghe không xuôi tai chút nào…” Diệp lắc đầu…
-“Còn có nhiều chuyện chị không biết đâu,nhưng mà cũng không cần biết làm gì …Càng biết ít càng tốt …Mình và họ Thái coi như là đồng minh nhưng không có nghỉa là mình cùng phe với thằng Thái Kiêm Cơ…Điều nầy chị phải nhớ cho kỷ… Thằng đó ghê lắm…Nó là con rắn độc” Nói đến đây,Trưởng ban Đồng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
-“So với ông thì sao?Ai hơn ai kém?” Diệp bỉu môi hỏi..đối với bà,cả hai người,Thái Kiêm Cơ và lảo nầy đều là rắn độc chỉ càn ‘mổ’ ai một cái ,nạn nhân sẻ giảy đành đạch sùi bọt mép mà chết
-“Bà nói như vậy sao được ha…Bà không thấy tôi cũng còn tình xưa nên thường hay nhắc nhở bà đó sao? Hắc hắc hắc…” Đồng cười cợt…Lúc thường gọi ‘chị’ nhưng đôi khi nhớ kỷ niệm xưa giửa hai người thì gọi ‘Bà’ cho thân thiết một chút.Lúc lảo là Trưởng phòng,Diệp là công chức..Hai người đã từng là bạn đụ với nhau…Nói nào ngay,trong quá trình thăng quan của Chánh văn phòng Diệp đều có bàn tay của Trưởng ban Đồng nâng đở.Bây giờ già rồi thì lảo không còn hứng thú với bà già nửa,tuy vậy quan hệ hai người vẩn còn tốt…Có thể nói Trưởng ban Đồng không quên tình củ.
-“Cái vụ nầy…A di dà phật…Miển là không liên quan tới mình là được,Ây..nhưng mà sao ông biết được…Có chắc không vậy.đừng làm mừng hụt nha…
-Hắc hắc…Bà đúng là đạo đức giả mà” Trưởng ban Đồng lắc đầu…đúng là cái miệng bồ tát,trong bụng cả một rừng dao găm.
Chánh văn phòng Diệp mừng rở về nhà…Trong lòng bà vui như Tết,nếu đúng như Trưởng ban Đồng nói thì tốt quá.Nhìn mấy đứa con trai mấy ngày nay mặt mài ủ dột ..bà đang suy nghỉ không biết có nên hé lộ một chút để chúng mừng…Nhưng liền gạt bỏ ý định nầy,chẳng thà tụi nó không biết thì tốt hơn…Trong lòng vui vẻ cãm thấy thoải mái,Chánh văn Phòng Diệp thấy rạo rực thèm cặc,Bà vào tắm rửa sạch sẻ,leen giường nằm giả đò đọc tạp chí…Chờ ông chồng ngủ say,xuống tò tí với thằng cháu.
Nguyển Trung Chánh trằn trọc ngủ không được,hắn vô cùng uất ức…Hắn nghe lời mẹ,chơi gái cũng không dám chơi,muốn giử tiếng tốt làm người đàng hoàng để cưới Thanh Tình…Ba năm rồi. ai cũng nghỉ rằng Thanh Tình là bạn gái của hắn nhưng cho đến giờ nầy ,vú nàng .Chánh củng chưa sờ được,như vậy cặp nhau làm con cặc gì…Mấy ngày nay,hắn điện thoại rủ nàng đi chơi,gây dựng bồi dưởng thêm cãm tinh nhưng nàng mổi ngày mổi xa vắng khiến Chánh vô cùng buồn bực…Hơn nửa,trong công việc,cái vụ cột đèn không cốt lỏi,tụi CA coi bộ sắp tìm tới khiến Chánh cãm thấy nhiều áp lực..Không biết mẹ bàn với Trưởng ban Đồng như thế nào rồi…Không thể chần chờ được nửa…Chánh ngồi dậy,mở cửa phòng,đi xuống lầu hai…Đến cửa phòng ba mẹ,như thường lệ hắn mở cửa nhìn vào,hy vọng mẹ vẩn còn đọc tạp chí…Chánh thấy ba hắn nằm ngủ say,mẹ hắn thì không thấy bóng dáng…Hắn đi xuống tầng trệt,vào nhà bếp,đèn tắt tối thui…Chánh lấy làm lạ..Hắn mở cửa đi ra phía vườn sau..Thấy có ánh đèn và hình như có tiếng rù rì…Nơi đó là chổ của thằng Tiến mà…Phải rồi,công ty Trường Sơn là do thằng Tiến đứng tên.mẹ mình chắc là đang thuyết phục thằng Tiến tạm về quê lánh mặt đây.Vừa nghỉ vừa đi đến phòng thằng Tiến đẩy cửa,..bất giác Chánh thộn mặt ra…hắn không tin những gì mình thấy là thiệt
Mẹ hắn,Chánh văn Phòng Diệp đang trần truồng ngậm con cặc của thằng Tiến trong miệng…nói đúng ra là thằng Tiến đang đụ cái miệng của mẹ hắn…Chánh giận run.á khẩu,quay lưng bước đi…
Diệp đang say sưa con cặc của thằng châu,nghe tiếng mở cửa,thấy thằng con trai út… Thằng Tiến mặt xanh như tàu lá chuối ,Diêp kinh hãi…Đứng lên vội vả mặc quần áo vào..chạy theo…Chỉ sợ thằng Chánh ngu dại,nóng nảy làm lớn chuyện.Cũng may,thằng Chánh không làm chuyện dại dột..nó đứng trong nhà bếp…
-“Chánh..Chánh con nghe mẹ nói đi…” Diệp lắp bắp..xấu hổ…Thật ra bà không biết nói sao cho phải…Chẳng lẻ nói bà dang ở tuổi hồi xuân thèm cặc?
-Vậy được…mẹ nói đi..con nghe…
-“Mẹ..mẹ…” Diệp xấu hổ…
-Mẹ làm vậy với thằng Tiến bao lâu rồi?
-“Hai..hai năm rồi..” Diệp còn muốn nói cũng nhờ vậy mà thằng Tiến chịu đứng tên cong ty Trường Sơn nhưng rồi lại thôi,có nói cũng vô dụng…
-“Vậy..ba không chơi mẹ sao?”Chánh bổng nhiên tò mò…Hắn cãm thấy nứng cặc,muốn nhân chuyện nầy ép mẹ cho hắn chơi…Không hiểu sao ý nghỉ được chơi mẹ mình làm hắn nóng bừng bừng.vì vậy trong ngôn ngử hắn cố ý dùng chử ‘chơi’…
-“Không..ba con không được” Diệp hổ thẹn đáp…cãm thấy trong ánh mắt thằng con út có cái gì đó không đúng…bất chợt bà sửng sốt.Thằng con út đang bóp vú bà…hắn kéo quần xuống…đưa cặc trước mặt bà…
-“Chánh…Chánh..Con muốn làm gì..” Diệp run giọng…
-“Làm gì?Mẹ đạo đức giả vừa thôi chứ..mấy năm rồi,mẹ nói gì con cũng nghe,không chơi gái ,làm người tốt để cưới con Thanh Tình,mẹ thì sao…Mẹ có biết mấy năm rồi con phải sục cặc không?mẹ thì sung sướng với thằng Tiến..” Chánh rống giận…
-“Mẹ..Mẹ xin lổi…” Diệp nức nở…
-“Không lổi phải gì hết,,Hồi nãy mẹ làm sao với thằng Tiến,giờ thì làm cho con..”Tiến hùng hổ..đưa cặc,nhấn đầu Diệp,muốn bà ngồi xuống bú cặc hắn..
Diệp sợ hải.nếu không bú cặc nó..Nó điên lên làm lớn chuyện thí sẻ là đại họa,Thôi thì chìu nó…Đây là giải pháp duy nhất…đuọc một thời gian rồi tính…
-“Chuyện nầy chỉ mẹ con mình biết thôi nha…” Diệp ngồi xuống cầm cặc con…vén tóc,cẩn thận dặn dò…
-“Được rồi..mau đi..” Chánh nghe mẹ chịu bú cặc mình,hắn mừng run…Điệp vừa hé môi,hắn đút cặc vào…”Wow..quá đã” Lần đầu tiên được đụ cái miẹng của mẹ…Chánh rên rỉ,hắn kiềm không lâu..Chưa được một phút hắn bắn xối xả…Đã trót thì trét…Diệp để thằng con bắn vào miệng,còn liếm sạch đầu cặc cho nó…
-“Nhớ nha..đây là chuyện giửa hai mẹ con mình…Về ngủ đi” Diệp tưởng xong..định đứng lên về phòng…Ai dè Chánh nào chịu…Hắn chưa đã,cái đầu bắn lẹ nhưng cái sau sẻ lâu hơn…Hơn nửa cãm giác chơi mẹ làm hắn kích thích vô cùng…
-Khoan..chưa mà…Cho con đút vào…
-“Mai đi…giờ khuya rồi…” Diệp hứa hẹn…Nhưng rồi cũng chỏng khu cho hắn dút vào…Nói nào ngay,bà cũng thấy sướng…Đây là chuyện giửa hai mẹ con bà..bà không nói,nó không nói,ai mà biết được…Bà vừa chỏng khu cho thằng con nắc..Vừa nghỉ trong đầu ngày mai tìm cách đuổi thằng Tiến về quê..Một con cặc được rồi…

*
* *

-“Chủ Tịch..Hi hi..Chào anh..” Lý Tuyết Hoa biết mổi ngày vào giờ nầy là hắn đến nên từ bàn làm việc ,nàng ‘canh me’…Vì vậy khi hắn vừa xuất hiện trước cửa văn phòng là nàng ‘tình cờ’ gặp…Hôm nay nàng đã tốn công cả buổi sáng để trang điểm .Bộ trang phục OL vừa sang vừa đẹp ôm gọn thân hình khiến bọn đàn ông nhìn vào là sặc máu mủi không dám đi thẳng người.Thư Ký Ngọc Thi trong lòng thầm mắng ‘con ngựa bà’…
-“Ha ha..Chị Hoa..Tìm tôi à..” Đức Chủ tịch làm ra vẻ ‘quên’..Thật ra vừa thấy Phó Chánh văn phòng Hoa đến ‘trình diện’ là nhớ tới chuyện ‘BJ” mà khoái tỉ tê mặc dù tối qua được Ngọc Lan và Thái Điệp hầu hạ tỉ mỉ ,nhưng trước mặt Thư ký Ngọc Thi tất nhiên phải giử hình tượng nên làm ra vẻ nghiêm túc một chút …
-Chủ tịch..Anh có lẻ ngày lo trăm việc nên quên rồi . Hôm qua em có tới nhưng anh bận cho nên…
-“À há..Nhớ rồi…mời..mời vào…Chị Thi…Hai ly cà phê làm ơn” Được ‘nhắc nhở’…Đức quay qua dặn dò thư ký Thi mang cà phê cho mình và Tuyết Hoa làm như là ‘họp’ thiệt vậy…
Thay vì nhoẻn miệng cười nói ‘Dạ được..Chủ tịch’ như thường ngày… Thư ký Thi mặt như đen như đít nồi,đứng lên đi làm nhiệm vụ pha cà phê khiến Đức ngẩn ra,Tuyết Hoa dỉ nhiên hiểu trong lòng Thư ký Ngoc Thi đang bực bội…Hoa cười đắc ý trong bụng không khách sáo chút nào ra vẻ lảnh đạo dặn dò:
-Hi hi..Cám ơn chị Ngọc Thi..Ừm..một cream.một gói đường được rồi…
-“Ừm được…Còn gì nửa không?” Ngọc Thi bổng mở nụ cười ‘thân thiết’…
-hi hi..hết rồi…cám ơn nhiều…
-“Đừng khách sáo…hi hi..” Ngọc Thi cười…quay lưng đi pha cà phê…chưa được hai bước.Đức Chủ tịch nói. “-Khoan …ừm…Chị Thi…goi Trưởng phòng Tài chánh đến gặp tôi..”
-“Được”…Ngọc Thi lắc mông bước ra ngoài…Trước hết là pha hai tách cà phê…đem vào đặt lên bàn,quay người ra ngoài khép cửa…trên môi nở nụ cười quỷ dị…
-“Có chuyện quan trọng gì muốn báo cáo sao?Ừm..quên nửa..Tập hồ sơ chị đưa hôm qua thật là đúng lúc…Cám ơn nhiều…” Đức Chủ tịch vừa đẩy đưa vừa ngắm nhìn Phó Chánh văn Phòng Tuyết Hoa. Vừa nhớ lại thái độ phục vụ đặc biệt của nàng hôm qua …thầm tán thưởng…’hắc hắc..không tệ’…
-“Hi hi.. Nghe Chủ tịch anh nói vậy là mừng rồi.Thiệt không uổng công.Em chỉ hi vọng giúp được cho anh thôi…” Hoa cười quyến rủ…Hôm qua hắn chơi một cái …Về đến nhà nàng cãm thấy tâm hồn lâng lâng,phê suốt đêm,không ngờ hắn mạnh vậy.
-“Bây giờ có chuyện muốn giao cho chị..không biết ý chị thế nào..Ừm,là như vầy,tôi muốn chị cùng với trưởng phòng tài chánh kế hoạch tiếp đón phái đoàn đầu tư sắp đến huyện..Sao hả…Có lòng tin không?” Đức tung bom tấn…Hắn đã có kế hoạch trong đầu là sẻ xây một nhà máy chế biến lương thực thay vì là nhà máy thép…Và thêm một siêu thị 100% vốn của người Việt…Về bên chính quyền,Quyền Trưởng phòng dù sao cũng là tân binh,cần có người phù trợ và Tuyết Hoa là nhân tuyển thích hợp nhất…
-“Tôi..?” Hoa cãm thấy lổ tai lùng bùng,tưởng mình nghe lầm,tuy chưa biết là đầu tư gì nhưng đây là tín hiệu tốt…Đây là cơ hội để chứng tỏ năng lực của mình,nếu làm tốt thì tương lai sẻ vô cùng hứa hẹn thay vì cứ ngồi lì ở đây…Coi bộ mình đầu tư đúng chổ rồi..Con Quyên bây giờ đã là Phó Chủ Tịch của một huyện…Nghỉ tới đây Hoa thấy hạnh phúc ngất trời…
-Đúng vậy…Tôi tin tưởng vào cái nhìn của tôi…Tôi tin chị có khả năng..Chỉ là chị chưa có cơ hội..Cho nên bây giờ cho chị một cơ hội đẻ thể hiện năng lực..Sao hả.Có lòng tin không?
-Tôi tuyệt đối không phụ kỳ vọng của anh..nhưng mà còn hai phó Trưởng phòng Nhân,Dủng thì sao?
-“Chuyện nầy chị không cần lo….Trưởng Phòng Thủy giử vai trò chỉ đạo,chị giử vai trò cố vấn…Bổn phận của hai người họ giúp làm tốt công việc” Đức phát tay,bừng bừng khí thế của lảnh đạo.Qua đó,hắn muốn cho Hoa biết…Coi như lần nầy hắn đã khoan dung mà cho cơ hội… hai tên kia đừng có ‘cà chớn’ nếu không hắn sẻ không ‘nhân từ’ nửa.
-“Hi hi…Có câu nói nầy của anh…Tôi sẻ làm hết sức để cùng Trưởng phòng Thủy hoàn thành tốt công tác…”Hoa chính là chờ câu nói nầy..nàng không có ‘đại quyền’ ,không chổ dựa khủng bố như hắn nếu Nhân,Dủng làm khó thì nàng rất khó làm…
-Tốt..Có câu hỏi gì không?
-“Hi hi..Là khách đầu tư gì vậy ..Hé lộ một chút được không..để chuẩn bị một chút..Biết người biết ta í mà…”Hoa nủng nịu cầm tay hắn lắc lắc…người nàng áp sát khiến cặc Đức chủ tịch ngóc đầu…
-“Hi hi..Không cần phải khẩn trương…Nà.Tổng số vốn đầu tư đợt đầu khoảng 2000 tỷ đồng.. Hắn vừa nói vừa đi đến gài chốt cửa…Chuyện công xong rồi,bây giờ đã đến lúc bàn chuyện tư..hắc hắc ..Lòng dâm Đức Chủ tịch nổi lên khi nhìn cái miệng của Hoa…
-“2000 tỷ?” Hoa hít một hơi vào tận buồng phổi cố dằn cơn xúc động…Còn đang bàng hoàng chợt cãm giác ngực mình bị Chủ tịch huyện chiếm lấy…
-“Hắc hắc hắc…Bây giờ sao đây…Hôm qua hứa cái gì…em không quên chứ hả”Hắn đưa tay cởi hàng nút bóp…Phần trên của bầu ngực vung tròn hiện ra..hắn đẩy xú chen nàng lên…Cặp vú lồ lộ…Hắn vừa se đầu ti vừa kéo phẹc mơ tuya quần ..kéo cặc ra cạ cạ lên vú nàng…
-“Ai hứa với anh chứ” Hoa lườm,giọng nủng nịu…tay cầm cặc hắn mân mê…
-Hắc hắc..Hứa hay không hứa đâu có sao…Nà..Ngoan đi cưng…coi như phục vụ ông xả của em đi..hắc hắc hắc..
-“Nói bậy nói bạ…” Hoa bóp mạnh cặc hắn một cái…ngoan ngoản vén tóc hé môi ngậm vào…bú đầu cặc,liếm dái làm rất bài bản…Đức Chủ tịch gát một chân trên bàn,một tay cầm đầu tóc nàng nắc nhẹ…nhanh dần và nhanh dần…
-Đừng phí phạm nha..bổ lắm đó…
Hoa không nói gì..Muốn nói ừ hử cũng không được..Con cặc to chà bá của hắn đang ra vô trong miệng nàng…Hắn vừa chơi miệng nàng vừa bóp vú nàng thành muôn hình vạn trạng…

Khi Thu Thủy chụp lấy cơ hội bước ra hùng hồn đáp ứng lời của Tân Chủ tịch huyện tạm thời quán xuyến công việc của Phòng Tài Chánh Kế Hoạch đầu tư,có nghỉa là Quyền Trưởng Phòng…Ai cũng khinh thường nàng không biết trời cao đất rộng,chờ coi ‘mày’ chết ra sao…Ai dè một ngày sau đó hai Phó Phòng Nhân,Dủng bửa trước hùng hồn bửa sau kéo cờ trắng qui hàng,trở lại nhiệm sở nhìn Quyền trưởng Phòng Thủy rất là thân thiết .Thái độ và cử chỉ không có một chút khinh nhờn…Có thành tâm thành ý hay không thì không biết nhưng rất là vô cùng hợp tác khiến ai cũng sửng sốt…Hôm qua bụm miệng cười nhưng hôm nay cười hết nổi…Vì vậy.hôm qua có những công chức đồng nghiệp chờ coi kịch thì bây giờ vô cùng ganh ghét,đố kỵ…Một bụng uất nghẹn…Ai cũng thầm nghỉ:’Có lý nào mình ngồi một chổ mấy năm rồi …Mông đít sắp chai như đít khỉ …Đùng một cái bị con nhỏ công chức hợp đồng chưa được 1 năm lên ‘nắm đầu’,từ nay phải nhìn mặt ‘nó’ mà làm việc…Tâm tình nầy khó mà chấp nhận,cục tức nầy khó mà nuốt cho được…

Bởi vậy có một làn sóng chống đối ngầm…Tuy không dám lộ liểu nhưng mà có đấy…Khiến cho Quyền Trưởng Phòng Thu Thủy phải nghỉ đến biện pháp giết gà dọa khỉ để cũng cố vị trí của mình,hy vọng xóa bỏ được chử ‘Quyền’ càng sớm càng tốt. Trước đây thì không nói,nàng chỉ là một công chức hợp đồng, ngồi nhận lệnh chăm chỉ làm việc hy vọng một ngày đẹp trời có cơ hội chạy chọt vào ‘biên chế’…Bây giờ chính nàng ra lệnh cho người khác làm việc.Sự biến đổi ‘nghiêng trời lệch đất’ khiến Thủy khó mà tin được…Nàng nhất định bám lấy quyền lực nầy.Nước chảy xuống,người nhìn lên,từ xưa đến nay là chuyện thiên kinh địa nghỉa mà…

Trong quan trường,không phải lúc nào vị trí cũng quyết định quyền lực.Một Phó Phòng gốc ‘khủng’ có thể coi Trưởng phòng ‘mồ côi không gốc rể’ trong suốt là chuyện thường.Phó Giám đốc Sở ái nử hoặc công tử của Bộ Trưởng hay Bí Thư Tỉnh ủy ‘gốc khủng’ vượt quyền Giám đốc Sở là chuyện quá thường rồi như là chuyện ‘xe cán chó,chó cán xe… không có gì đáng ngạc nhiên.Thủy muốn biết mình có bao nhiêu ‘cân lượng’.Chuyện nầy còn tùy ở Chủ tịch huyện …Nếu hắn cho nàng dựa vào thì tốt quá…Hai ngày nay đang tìm cơ hội để ‘diện thánh’,đúng lúc Ngọc Thi gọi tới nói Chủ tịch huyện ‘ triệu kiến’..Khiến Thủy ngẩn ra,không trùng hợp như vậy chứ?
-“Thi à..chị biết chuyện gì không vậy?” Thủy khẩn trương,hồi họp hỏi.
-“Không biết…Nhưng chắc không có gì đâu..yên tâm đi..” Thi trấn an bạn…
-“OK..mình tới liền..” Thủy an lòng,gát mát,vào toilette săm soi hình tượng chút đỉnh,nàng nhìn mình trong gương mĩm cười hài lòng…Bước ra ngoài đi về hướng văn phòng lảnh đạo.
-“Ngồi đi..Chủ tịch đang tiếp với Phó chánh văn phòng Tuyết Hoa …” Thi niềm nở khi Thủy tới…Thủy gật nhẹ đầu chào những người đang ngồi trong hàng ghế đối diện nhưng nàng không đến ngồi ở đó mà ngồi kế bên Thi trò chuyện trong khi chờ đợi.
Thấy Thủy tới…Thư ký Thi đặc biệt thân thiện tiếp đón ,khiến vài người đang ngồi chở hội kiến với Chủ Tịch huyện… hâm mộ,nhìn Quyền trưởng phòng Thủy gật đầu cười chào thân thiết…Ai nghỉ sao thì nghỉ,đối với họ,không phải dể dàng từ công chức quèn mà trong một ngày trở thành Quyền Trưởng Phòng của một phòng ‘huyết mạch’ của huyện…Nhìn thái độ của Thư ký Thi là biết…nhất định là người của Chủ tich rồi.Ây da,phải tìm cách giao lưu một chút mới được…

Bên trong văn phòng,Đức nắc đều vào cái miệng xinh xinh của Hoa.Hắn cũng biết thương hương tiếc ngọc không nhấn sâu vào cổ họng nhưng con cặc hắn tung hoành trong cái miệng một hồi lâu khiến quai hàm nàng ê ẩm…Sắp sửa chịu hết nổi thì một giông nước ấm bắn xối xả …Sợ nàng sặc..hắn ngừng lại…để nàng có thời gian nuốt xuống bụng…Còn muốn nàng liếm sạch đầu cặc mình nhưng nghỉ từ từ …bởi vậy rút ra…

Cái miệng được giải phóng.Hoa cả mừng,cầm tách cà phê hớp một ngụm cốt ý rửa miệng nhưng nàng nhăn mặt…nhổ trở lại trong tách…lấy khăn giấy lau miệng..
-Mặn chát..Thư Ký anh làm gì đây…
-Vậy sao..Chắc là thay vì bỏ đường,cô ta bỏ lộn muối.. .Hi hi
-“Anh đừng làm bộ nửa..em thấy Thư ký anh đúng là đang nổi cơn ghen đó…
-“Tầm bậy tầm bạ..Tôi với chị Ngọc Thi đâu co gì..” Đức sửng sốt..
-“Thiệt sao?Có lẻ bây giờ thì chưa nhưng mai mốt thì khó nói lắm..hi hi.anh tự lo liệu đi..Em về chổ làm việc…” Tuyết Hoa nói xong nhoẻn miệng cười.một lần nửa lấy khăn giấy cẩn thận chùi mép miệng rồi mở cửa đi ra ngoài..nét mặt nghiêm trang…nhìn thấy Thu Thủy….Nàng mở miệng cười thân thiết..
-‘Hai’…hihi..Thu Thủy..Mai nầy mình có dịp làm việc với nhau rồi…
-“Chị Hoa…”Chưa nghe Đức Chủ tịch nói qua nên Thủy không hiểu gì hết.ù ù cạc cạc…..nhưng vẩn mở miệng cười gật đầu chào…
-“Vào đi..Chủ tịch huyện đang chờ…” Thi nhắc nhở…
-“Ừm..Chị Hoa..bửa khác gặp lại nói chuyện nhiều..Bây giờ em vào gặp Chủ tịch đây…” Thủy chỉnh trang quần áo,bước vào văn phòng của lảnh đạo …Hoa nhìn theo…đến bên Ngọc Thi nói nhỏ,vừa đủ để một mình nàng nghe.
-“Thi ..Thư Ký …Cám ơn ly cà phê của chị…hi hi..Ậy..Tôi thì hiểu tâm tình của chị..Chủ tịch Đức có lẻ hơi khờ,,Hay là trực tiếp một chút đi..Hihi..Đừng ghen nửa mà..hi hi” Hoa nói xong lắc mông bỏ đi…Thư Ký Thi hai má đỏ bừng..chợt nhớ điều gì…
-“Hi hi…Chị Hoa..chờ một chút…
-“Thư ký Thi..Có gì muốn nói sao?” Đang đắc ý nghe Thi gọi…Hoa ngừng bước quay lại mĩm cười…muốn nghe Thi làm sao ‘bào chửa’…nhưng thật bất ngờ.Thi đưa cho nàng một tờ khăn giấy…nói nhỏ.
-Miệng chị dính cái gì kìa…Chùi sạch đi…

Đến lượt hai má Hoa đỏ rực lên…Thi đắc ý vì đã trả được ‘thù’…Hừ…Mi biết bụng ta …Ta thì biết mi vừa làm gì…Bất chợt cả hai không hẹn nhìn về phía văn phòng…Có lẻ nào?
Hai mỷ nử nầy có vẻ thân thiết nhưng hình như không phải… Đám người đang ngồi chờ thấy có chút kỳ quái,khó hiểu…nhưng làm ra vẻ không nghe không thấy,chỉ chăm chú nhìn vào văn kiện trước mắt..làm ra dáng vẻ tập trung để lát nửa hội kiến với Chủ tịch… phải nói năng trôi chảy,chứng tỏ mình nắm bắt vấn đề…

Chủ tịch Đức bị nghi oan…Hắn rất có dáng vẻ của lảnh đạo gương mẩu…Đang rất nghiêm túc nhìn thẳng người mà hắn đề bạt vào vị trí Quyền Trưởng phòng mà không hề có một chút ý niệm dâm tà.Dỉ nhiên rồi,đêm qua làm hai mỷ nử rên siết dưới cặc,mới vừa rồi lại bắn vào miệng Phó chánh văn phòng Hoa nên bây giờ tâm hồn rất ư là thánh thiện .
-Ngồi đi…Trong công tác có gì khó khăn không? Có gì khó khăn thì cứ nói..không cần phải sáo rổng,lấp liếm qua loa…báo cáo cái gì cũng tốt để rồi cuối cùng…Aiz…Tôi ghét nhất là cái nầy…Chị hiểu ý tôi chứ?
-“Chủ tịch…Nghe anh nói như vậy tôi cãm thấy an tâm…Tôi cũng muốn nói thật với anh,hôm nay đến đây không phải là để nhờ anh giúp đở mà là nhờ anh ủng hộ…” Thủy nói có người cậy thế cậy thận đi ngang về tắc,đến trể về sớm,làm việc thì câu giờ,lề mề…Nàng muốn chỉnh đốn phòng Tài chánh…nhưng không thể không có sự ủng hộ của Chủ tịch huyện…
Thật ra không phải mới ‘đăng cơ’ ngày hôm qua mà nàng nhìn ra cả đống vấn đề…Đây là kết quả của môt quá trình nhận xét từ khi nàng bước vào làm việc như công chức hợp đồng…Có nghỉa là công chức hạng bét,việc thì nhiều,lương thì bèo lại không có phúc lợi…
-Chỉ cần cô làm đúng thì dỉ nhiên ủng hộ cô rồi .Cho dù trời có sập xuống,tôi cũng sẻ đở cho cô,Cô cứ yên chí thẳng tay mà làm…Nhưng mà tối có đề nghị nầy..ha ha…Người nào cà chớn thì đưa đi biên giới…
-“Biên giới?” Thủy ngây mặt ra..không hiểu lảnh đạo muốn nói gì…
-Ha ha..Huyện Lấp Vó có nhiều xả mà….Người nào ngoan cố,cà chớn thì đưa họ xuống xả để học tập và rèn luyện một chút cho biết đá vàng…Ngồi ở Huyện hoài cũng không tốt lắm…Hiểu không?
-“Hi hi..Chủ tịch.Anh thật là…” Chợt nhớ mình đang nói chuyện với lảnh đạo..Thủy im bặt…thầm nghỉ :’hú hồn..chút xíu nửa là nói lở lời rồi..’
-Có phải muốn nói tôi thật là gian manh phải không?hắc hắc…Phải như vậy mà…Tôi là vậy đó…Đi với bụt mặt áo cà sa..đi với ma mặc áo giấy…Đối với người gian thì mình phải gian hơn họ mới được..Học nghề đi…” Đức Chủ tịch ra mặt giáo huấn…
Thủy sửng sốt…Không biết phải nói sao cho đúng..Nàng thường thấy người ta lúc nào cũng làm ra vẻ đứng đắn đạo đức nhưng hắn thì khác..Là lảnh đạo mà tự nói mình gian manh thì đây là lần đầu nhưng nàng thấy gần gủi…
-Vậy đi ha…Bây giờ vào chuyện chánh…Tối đa là hai tuần nửa có phái đoàn đầu tư tới đây..Chị cùng Phó Chánh văn phòng Hoa chuẩn bị công việc tiếp đón…Chi là Trưởng phòng của Phòng tài Chánh và kế hoạch đầu tư,chị giử vai trò chủ đạo,Phó Chánh văn Phòng Hoa có nhiệm vụ cố vấn về mặt chinh sách..hai người họp tác làm tốt công việc…
Thủy bây giờ mới hiểu vì sao Hoa nói :’ Mai nầy mình có dịp làm việc với nhau rồi…’ Thì ra là vậy…Đồng thời nàng mừng run lên…Hiện nay nàng là ‘Quyền Trưởng phòng’ ,là do hắn đề bạt.Tuy nhiên muốn phục chúng,nàng cũng phải có thành tích lôi kéo nhà đầu tư mới xứng chức….Đây là điểm mà Thủy lo nhất.Nàng không quen biết nhiều,giao thiệp ít nên đang lo sốt vó..Ai dè hắn lại đưa cho nàng một cái bánh ngọt…Chỉ cần làm tốt công việc là được…Thủy vô cùng cãm động…Đây là ân tình lớn a…
-“Chủ tịch…Tôi sẻ cố gắng làm hết sức mình để hoàn thành tốt công việc để không phụ lòng kỳ vọng của anh..” Thủy nghiêm túc hứa hẹn…
-Vậy tốt…Chị còn gì hỏi không..Nếu không thì về làm công việc của chị đi…
-“Còn…Tôi muốn mướn thêm người làm …Phòng tài chánh hiện nay người có trình độ chuyên môn về tài chánh hầu như không có..Cho nên tôi muốn mướn thêm người…Xin Chủ tịch phê chuẩn..” Thủy cắn răng nói huỵch toẹt…
-“Ý của chị là không có kiến thức chuyên môn mà làm ở những khâu quan…Có phải là có người dùng bằng cấp giả phải không?” Mặt Đức âm trầm…Xém chút nửa quên điểm nầy rồi…Thủy đã nêu ra vấn đề ở Phòng tài chánh có nghỉa là ở các phòng khác cũng y chang…Người thì nhiều nhưng trình độ chuyên môn thì kém cỏi hoặc không có vì dùng bằng cấp giả.Chỉ vì đem bà con thân bằng quyến thuộc vào…Chuyện nầy thiệt nghiêm trọng cần phải được chỉnh đốn…
-“Cái nầy..cái nầy…” Thủy run lên…thầm than…’Anh hai à..tôi đã nói như vậy…Coi như là huỵch toẹt lắm rồi vậy mà anh còn muốn trắng trợn hơn nửa sao…
-Ậy…Không cần phải sợ..Giao cho chị thêm trọng trách nầy…Lấy phòng Tài chánh làm thí điểm…Cho chị hai tuần.Chị lập danh sách những người nào không có trình độ chuyên môn đưa lên.Tôi sẻ khai trừ hoặc điều họ đến chổ khác thích hợp tùy theo khả năng và trinh độ của họ…OK?
-“Tôi?” Thủy muốn xỉu…vậy có nghỉa là hắn muốn nàng làm ‘ác nhân’ rồi…
-“Vậy chứ ai?không lẻ là tôi?Bây giờ Chị là Trưởng phòng..thấy năng lực của người nào có vấn đề thì báo cáo lên để tôi xử lý.vậy thôi…Tôi tin tưởng vào năng lực của chị.Sau nầy sẻ có thêm nhiều trọng trách …Vậy đi ha.” Đức vừa khen vừa đưa miếng mồi …
-“Vậy..vậy được..” Nghe cụm từ :‘Sau nầy sẻ có thêm nhiều trọng trách ‘ khiến Thủy như được uống thuốc liều, cắn răng nhận nhiệm vụ.” Nước chảy xuống,người nhìn lên,hôm nay nàng có cơ hội được làm ‘Quyền Trưởng phòng’ dỉ nhiên là muốn làm biến mất chử ‘Quyền’ để trở thành Trưởng phòng,sau đó là Phó Chủ tịch huyện..vâng vâng và vâng vâng.Muốn như vậy thì từ nay về sau phải dựa vào hắn rồi.mà muốn dựa vào thì chuyện gì cũng phải ‘vạn tử bất từ a’..huống chi là chỉ làm ‘ác nhân’.
-Ha Ha..Vậy tốt lắm…Chuyện mướn người,chị tự quyết định di..Ai có quạnh quẹ gì..cho tôi biết…Vậy đi ha…
-“Không dấu gì anh..Em gái của Thư Ký Ngọc Thi có đầy đủ điều kiện …Tôi muốn tuyển dụng thẳng cô ta…Như vậy có vấn đề gì không?” Thủy ngập ngừng hỏi…
Theo thông lệ chính thức,mổi khi tuyển dụng người thì cần phải thông qua phòng nhân sự,ra thông báo tuyển người,kế đó là phỏng vấn,khảo hạch..Nói thì hay nhưng đó chỉ là hình thức.Từ lúc ra thông báo thì kết quả đã biết trước rồi,không là bà con thân bằng quyến thuộc thì cũng là đút tiền…Bởi vậy nàng lo ngại…
-“Ậy…miển là hàng thật giá thật thì không cần không cần ngại đâu…Chị nói với phòng nhân sự là ý của tôi…’Chủ tịch Đức bá đạo vung tay…
-Thủy mừng rở..nàng đang chờ chính là câu nói này..Như vậy thì dể làm rồi… Thật ra Thủy cũng có chút lòng riêng… Thi không muốn thông qua quan hệ để giúp em mình nên Thủy muốn nhân dịp nầy nâng đở Ngọc Thơ một chút .Hơn nửa Ngọc Thơ tốt nghiệp đại học về ngành Tài chính mà lại đi làm ở một siêu thị trong khi người ngáo ộp,không một chút chuyên môn thì làm việc ở phòng tài chánh huyện chứ…Thiệt là không có công lý mà.
-“Được rồi…Trở về làm việc của chị đi.” Đức phát tay đuổi khách…Ngay lúc nầy có tiếng gỏ cửa nhè nhẹ…’cộc..cộc..cộc’….Thư ký Thi mở của bước vào…
-Lảnh đạo..Chủ tịch Trường đang ở bên ngoài..ông ấy nói có chút chuyện muốn gặp anh…
-“À…Đức vội vàng đứng lên tiến ra cửa…Tuy hai bên đang ‘giao chiến’ nhưng lể tiết nhất định phải có.Hắn không thể ngồi mà truyền ý với Thư ký mời Chủ Tịch Trường vào…Như vậy là không có phép tắc…

Mai Văn Trường đi bước nầy coi như đã nghỉ kỷ lắm rồi…Bình thường Chủ Tịch HDND đến văn phòng của Chủ tịch huyện hoặc ngược lại thì không có gì lạ…Nhưng bây giờ ai cũng biết hai người đang ‘so găng’ mà lảo đến văn phòng của đối phương… Trong Quan trường có ý nghỉa rất đặc biệt đấy…
-“Ha ha..Chủ Tịch Trường…Hoan nghênh đến chỉ đạo công tác…Ông có gì cần thì gọi điện được rồi…Tôi đến văn phòng ông bái phỏng là được” Đức Chủ tịch niềm nở thân thiết…
Mai Văn Trường kinh hỷ khi thấy hắn ra tận cửa đón tiếp…Chứng tỏ hắn cho lảo không ít mặt mủi,hôm nay cho dù hắn ngồi tại chổ cao cao tại thượng,lảo cũng không dám phàn nàn.
-Ha ha..Có gì đâu chứ…Ngồi ngẩm nghỉ Chủ tịch huyện nhậm chức đã mấy ngày rồi mà mình chưa có dịp cùng nhau ngồi xuống ăn bửa cơm cho nên hôm nay đặt sẳn bàn..Không biết Chủ tịch huyện có thời gian …ha ha…
-“Cái gì mà có thời gian hay không chứ..ha ha…Chủ Tịch Trường có lòng như vậy…Cho dù bận gì cũng phải bỏ hết mà…” Đức Chủ tịch không sợ chiến tranh nhưng không phải là người hiếu chiến.Người ta đã tìm tới ân cần mời mọc.có nghỉa là xuống nước,như vậy hắn sẻ không đuổi tận giết tuyệt.
-“Hay lắm…Vậy thì 1 giờ trưa nay Chúng ta cùng ngồi xuống ăn bửa cơm..,ha ha. Thôi không phiền Chủ tịch làm việc..lat gặp…” Trường thấy hắn vui vẻ nhận lời mời của mình..lảo vui vẻ phấn khởi..Đúng là lùi một bước thấy trời cao đất rộng mà…

Củng như một số cán bộ đang ngồi chờ…Thủy,Ngọc Thi khép nép đứng một bên.Tất cả đều vểnh tai nghe hai lảnh đạo thân thiết thân thiết chuyện trò.Tâm tư ai cũng dậy sóng…Xem ra trong tương lai gần, Chủ tịch huyện ắt phải là người ‘Nhất ngôn cửu đỉnh’ rồi.

Quyền Trưởng phòng Thủy có chút mất mát…nàng chưa kịp mời Chủ Tịch huyện dùng cơm để cám ơn đã cho nàng cơ hội…Xem ra phải chờ cơ hội thích hợp mới được…

Trong khi Đức Chủ tịch tiếp tục tiếp khách. Mai văn Trường vừa rời đi,chuyện lảo đích thân đến văn phòng hắn thân thiết mời cơm đã truyền ra ngoài với tốc độ chóng mặt…
-“Á đù…Trong văn phòng,Phó Chủ Tịch huyện Thông được tin…Lảo nhảy nhổm lên như nước sôi đổ vào dái,âm thầm bái phục,tự nhận mình so với Mai Văn Trường quả thật còn kém xa…Mấy ngày nay.Thông chần chờ theo dỏi tinh hình,lảo không nghỉ Mai Văn Trường một sớm một chiều quay đầu 180 độ.Ây da..không thể chần chờ được….Thông mở cửa văn phòng bước ra ngoài,tiến về văn phòng Chủ tịch huyện…Thấy Ngọc Thi,Thông nở nụ cười thân thiết.
-Thi Thư Ký…Chủ Tịch Đức có bận lắm không..Tôi có chút chuyện cần gặp…Nhờ chị thông truyền.
-“Phó Chủ tịch Thông..Xin ông chờ chút…” Ngọc Thi âm thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt mĩm cười,đến cửa gỏ nhẹ .

Đức chủ tịch sáng nay vô cùng bận rộn,vừa xong hai cuộc họp trực tuyến với Cần Thơ và Đà Nẳng…Bên Cần Thơ có Huỳnh Tuấn Anh đại gia,Đại phú bà Mỷ Chi,Phó Loan,Tú Nhi và Thụy Vủ ,Ngoài Đà nẳng có Liên đại tỷ ,hai chị em Thanh Thanh,Thanh Tuyền…Mục đích là nói về kế hoạch đầu tư tại Cao Lảnh.Với tài lực của Huỳnh gia,Đại phú bà Mỷ Chi,của Đức Lập công ty và của Liên Đại tỷ…Bốn bên họp với nhau,số vốn đầu tiên 2000 tỷ không có vấn đề gì,sau đó sẻ vai mượn thêm từ ngân hàng…Làm ăn là vậy,không ai bô hết tiền mặt mà không vay mượn ngân hàng.Chỉ cần có cái ‘sườn’ là ngân hàng tranh nhau cho mượn để kiếm lời…Từ đó mới bán cổ phần để gây thêm vốn…

Hùng đại gia dỉ nhiên là ủng hộ con rể ngầm rồi,hơn nửa còn là chuyện đầu tư kiếm tiền,làm sao bỏ qua cho được.Liên đại tỷ hiện nay nắm ghế đầu rồng,chưa từng làm ăn lớn và chinh đáng,nghe hắn nói kế hoạch,dĩ nhiên vô cùng động tâm.Không động tâm cũng không được,phía sau của nàng có hắn chống lưng hơn nử còn là chuyện làm ăn chinh đáng…Đại phú bà Mỷ Chi thì không cần nói…Còn Đức Lập phàn lớn là của Nancy..hắn cần phải hỏi nàng sao?
Vừa họp trực tuyến xong thì nghe tiếng gỏ cửa…
-Vô đi…
-“Phó Chủ tịch Thông bên ngoài nói có chuyện cần gặp…” Thi mở cửa bước vào nói…
-“Ừm được..mời ông ta vào…” Đức đứng lên nhưng không ra tận cửa…Mai Văn Trường là ngang vai vế,Nguyển Thông còn kém một bậc,hơn nửa lảo nầy thấy Mai văn Trường nhìn hành động mà hành động theo…Đãi ngộ dỉ nhiên là phải khác..
-Ha ha…Chủ tịch..Xin lổi đã quấy rầy…
-Không có gì..Phó Chủ tịch Thông..mời ngồi…Chị Thi..rót trà…
-“Ha ha..Không cần..Sáng giờ uống nước nhiều quá rồi…” Thông phát tay…Đức gật đầu,Thi lui ra ngoài đóng cửa…
-Phó Chủ tịch Thông..ông có gì quan trọng muốn gặp tôi à…
-“Ha ha..Là như vầy… tôi đã dò xét kỷ càng và suy nghỉ cặn kẻ lắm rồi…Thấy Chủ tịch không phải là người hời hợt làm việc như chuồn chuồn lướt nước nên đem đến cái nầy..Biết đâu có thể giúp được…”Thông nói câu nịnh bợ kinh điển,trân trọng lấy ra một tập hồ sơ để trên bàn…Lảo sợ Mai Văn Trường ‘đi trước một bước’ thì hỏng bét .
-“Vậy à…” Đức mở tập hồ sơ…Có cả USB…
-“Tất cả chi tiết đều được lưu trử trong chiếc USB.” Trong khi Đức chăm chú đọc tài liệu viét trên giấy…Thông nói thêm vào…
-“Cám ơn Phó Chủ tịch Thông nhiều ha..Thật là hửu ích..”Đức khách sáo nói một câu,tài liệu trên giấy không khác gì với tài liệu của Hoa,hắn cần có thời giờ để tham khảo từ cái USB…
-“Không có gì.Chỉ mong được góp chút sức mọn” Thông với vẻ mặt đầy chính nghỉa ,khiêm tốn nói.
-Vậy là tốt lắm rồi…Có những thứ,chỉ cần chất lượng ha ha…Tôi tin tưởng tài liệu mà Phó Chủ tịch Thông cung cấp nhất định không thể tầm thường…Có phải không?
-Nhất định,..nhất định rồi..Thôi tôi không làm phiền Chủ tịch nửa..Coi hôm nào rảnh..Chúng ta ngồi xuống cùng nhau uống vài ly? Tôi mời…
-Ha Ha,Nhất định…nhất định sẻ có dịp mà…

Lòng mừng thầm vì với tập tài liệu đưa ra,trong việc ‘đánh thông quan hệ’,coi như đi trước lảo Trường một bước … Thông hí hửng trở lại văn phòng mình.

Trước cửa văn phòng của Thái Hửu Cơ vắng như chùa bà Đanh..Long,Thư ký của lảo mặt vô cùng lo lắng.Tương lai của Thư ký gắn liền với tương lai của lảnh đạo.Nước lên thì thuyền lên,lảnh đạo thăng quan thì thư ký huy hoàng.Ngược lại thì không cần phải nói.Thư ký của Bí thư tỉnh ủy khi được thả xuống tuyến dưới rèn luyện thì tệ lắm cũng là một Phó Chủ tịch thành phố.Bởi vậy năm ngoái khi Thái Hửu Cơ hỏi Long có hứng thú xuống làm Phó Chủ Tịch xả…Long khóc lóc ỉ ôi muốn theo sát phục vụ thêm một thời gian dăm,ba năm nửa…Thật ra Long đã tính kỷ rồi,trong vòng năm năm nửa,với thế lực của nhà họ Thái,Thái Hửu Cơ cũng sẻ là Bí Thư của một thành phố,đến lúc đó Long sẻ xuống tuyến dưới thì ít ra cũng sẻ là một Phó Chủ tịch huyện.Ai dè người tinh không bằng trời tính…Bổng dưng từ trên ‘trời’ rơi xuống một Chủ tịch huyện bá đạo khiến mọi giấc mơ của Long chỉ trong một sớm một chiều sụp đổ.Mấy ngày nay Long nhận thấy tâm tinh của vợ sắp cưới hình như có chút biến hóa nếu không muốn nói là xa lánh.Long hiểu vì sao,bởi vậy hắn đang hối hận muốn chết đi được…Suy nghỉ tìm cách vận động..Chiếc thuyền nhà họ Thái sắp chim rồi…Có lý nào ở lại để chịu chết chứ? Bất chợt,Long sáng mắt lên…phải ha…Coi bộ Phó Chánh văn phòng Hoa hiện nay là thân tín bên cạnh Chủ tịch huyện…Trước đây quan hệ của mình và ông xả của Phó Chánh văn phòng Hoa cũng không tệ.Hay là bắt đầu từ đây?Nghỉ vậy nên Long âm thầm suy tinh…

Cùng lúc nầy Bí Thư Nga cũng nhận được tin Mai Văn Trường mời cơm,Nguyển Thông bái phỏng Chủ tịch huyện khiến nàng như ngồi trên đống lửa,thầm mắng hai tên cáo già hèn hạ rồi tự trách ngẩm nghỉ :’Coi bộ phải tìm cách mới được…Mời cơm?Không được,mình là Bí Thư ,có thân phận con dâu của Nguyên Thủ tướng mà nhưng mà nếu không như vậy thì làm sao đây? Nga tiếng thối lưởng nan,thế nầy không xong,thế kia cũng không được.Đang ‘bấn loạn’ tinh thần thì có tiếng gỏ cửa nhè nhẹ..Thư ký Ngọc Hà bước vào…
-Bí Thư…Bên ngoài có Chủ tịch Đức muốn gặp…
-Hả..mau..mau mời..À không…Chờ chút..Nga đứng lên tự mình đi ra tận cửa tiếp đón…
-“Chủ tịch Đức…Nghe Ngọc Hà nói anh đến làm tôi giật mình…Có chuyện quan trọng à”..Ngọc Hà thật mở rộng tầm mắt…Chủ tịch Đức thật oai phong…Ngay cả Bí Thư Nga cũng nể mặt như vậy…
-Ha Ha…Bí Thư…Có chuyện quan trọng mới dám đến làm mất thời giờ của chị.Chuyện nhỏ thì không dám lên điện tam bảo…
-“Vào ngồi rồi nói sau…”Ngọc Hà,đem nước mời Đức chủ tịch.”Nghe hắn nói,Nga run lên thầm nghỉ :’Thằng ông nội nầy muốn quậy gì nửa đây?’ Nhưng ngoài mặt cố gắng cười như hoa,Thư ký Ngọc Hà lăng xăng đi ra ngoài rồi nhanh chóng trở lại đem chai nước lọc ướp lạnh vào cho hắn,thường là chỉ dành cho Bí Thư Nga,người khác không có đãi ngộ nầy,chỉ một chai không mát chút nào.
-“Cám ơn chị Hà…Chị ngày càng đẹp ..” Đức Chủ tịch cầm chai nước mĩm cười ,theo thói quen khi thấy gái đẹp,mở miệng tán một câu nhẹ nhàng.
-“Hi hi..không có chi” .Trước mặt Bí Thư,dám mở miệng khen Thư ký… Ánh mắt như ‘thả thính’ vậy.Đây là lần đầu… khiến Ngọc Hà cười e thẹn,có chút lúng túng,mất tự nhiên quay người bước đi,vừa cất bước liền vấp chân,loạng choạng như sắp ngả.Một vòng tay đở lấy nàng…Ngọc Hà mặt đỏ như gấc chín.
-“Chị không sao chứ?” Đức đở lấy Ngọc Hà, rồi buông ra,quan tâm một chút.Mọi diển biến chỉ trong vòng một nốt nhạc.
-“Không..không có sao…Cãm ơn..” Thư Ký Hà nhoẻn miệng cười… bước nhanh như ma đuổi…
-“Ngồi đi…” Bộ ghế da nhập cảng từ Ý,vô cùng sang trọng .Nga mĩm cười,chỉ chiếc ghế sofa mời hắn ngồi…Hai người phân ngôi chủ khách…,Nàng ngồi chân trái gát chân phải,dáng điệu uy nghi có phong thái lảnh đạo,Đức Chủ tịch dựa lưng,tay gát lên thành ghế,chân trái cũng gát lên chân phải rất ung dung,vô cùng khí thế…Mắt nhìn Bí Thư Nga mĩm cười…
-“Chuyện là vầy Bí Thư…Tôi biết chị lo lắng về chuyện mất đi nhà máy thép cho nên đã mời tới đây trấn an chị..ha ha…Tôi có liên lạc với vài nhà đầu tư mời họ đến đây lập công xưởng” Đức tung bom tấn,đem dự án xây nhà máy chế biến lương thực và một siêu thị tầm vóc từ tốn nói ra…
-“Anh..anh không nói cho tôi mừng đó chứ?” Hai mắt mở lớn…Bí thư Lâm Tuyết Nga nghe con số khởi đầu là 2000 tỷ đồng..Nàng run lên…Không kiềm được cơn xúc động,bước qua ngồi gần vô thức đặt tay nàng lên tay hắn…lắp bắp hỏi…
-“Ha ha…Chuyện nầy làm sao nói đùa được…Hôm nay tới gặp chị là nói cho chị biết chuyện chị an tâm,hơn nửa cần chị ủng hộ một số việc như là chính sách ưu đãi thuế má chẳng hạn…” Đức vừa nói vừa nhìn len lén vào hai gò vú ẩn hiện sau lớp vải sa ten trắng..Cái nửa kín nửa hở nầy mới là chết người,kích thích làm sao ấy,hơn nửa trong cự ly gần,mùi đàn bà trên người Nga tỏa ra làm Đức Chủ tịch ngây ngất,và bàn tay của nàng vẩn đang đặt trên tay hắn…Nàng nghe con số đầu tư quá hấp dẩn nên vô tinh có cử chỉ thân mật một chút…Hành động nầy xuất phát từ trong tiềm thức tìm cách xoa dịu quan hệ đang căng giửa hai người..Không có ý gì khác…
-“Ê..anh nhìn cái gì vậy..” Sau một lúc bị con số làm mê man,Nga giật mình khi thấy hai mắt Chủ tịch Đức ‘địa’ ngay ngực mình…Tức mình vì cãm thấy bị thiệt thòi, nàng cấu tay hắn,quát…
-“Nhìn?Nhìn cái gì?” Tuy bị bắt quả tang đang nhìn lén ngực Bí Thư Nga nhưng Chủ Tịch Đức giả mù sa mưa,làm ra vẻ ngây thơ hỏi lại..Trong bụng cười hắc hắc…:’Chị đang ngồi bên kia,tự nhiên nhảy qua bên nầy còn nắm tay ,ngồi gần…Rỏ ràng là có hành động câu dẩn,khiêu khích ..Cũng may là định lực tôi cao nên kiềm chế được…Chưa ôm chị bóp vú là hiền lắm rồi đó…
-“Không..không có gì..Nói tiếp đi.” Nga cũng nhận thấy chính mình đã có cử chỉ thất thố gây ra chút hiểu lầm..nên giả lả…Hai má nhuộm hồng,Xê người ra xa một chút…
-“Ừm..Mình nói tiếp ha…Đây là ý tưởng sơ lược…Một nhà máy chế biên lương thực…” Đức từ tốn tóm tắt kế hoạch,nói chậm lắm là hai tuần nửa nhà đầu tư sẻ đến đây.Nga Bí Thư nghe tiếng được tiếng mất,tâm trạng còn đang bồi hồi…trong lòng có chút cãm xúc…Một tia lửa xẹt giửa hai người…
Trong lúc nầy một chiếc Toyota Land Cruiser biển số 65 chạy vào khu vực bãi đậu xe của Ủy ban ngừng lại…Một mỷ nử trong bộ trang phục hàng hiệu đắc tiền của thương hiệu Armani,bước xuống xe,mặt trai soan,đeo kính mát Rayban,tóc xỏa ngang vai,tướng dong dỏng cao,vai khoát ví Gucci hàng thiệt giá thiệt..lắc mông đi vào ủy ban…bước đến quày lể tân… Viên chức đang chăm chú nhìn vào màn hình của máy vi tính ,ngẩn đầu lên,tim đập thình thịch…ngẩn ngơ…
-Chào cô..Cô kiếm ai…
-Ừm..Văn phòng Chủ tịch huyện ở đâu vậy?
-“À..Cô đi lên lầu hai..quẹo trái…” Viên chức trả lời như cái máy…đưa tay chỉ…quay đầu lại ..Mỷ nử đã lướt qua đi lên cầu thang bộ…để lại một mùi hương thoang thoảng say đắm lòng người…
-Wow…ai mà đẹp vậy vậy anh Hiếu?
-“Hả?Không biết..Cô ta đến tìm Chủ tịch huyện..Tôi chỉ cô ta lên lầu hai…” Hiếu hàm hồ đáp..ánh mắt vẩn phóng về phía cầu thang mặc dù mỷ nử đã mất hút…
-“Cái gì?anh thiệt là..Tui đi toilet nhờ anh ghi tên tuổi giờ đến giờ đi của khách ..Có chút xíu vậy mà cũng không làm được đàng hoàng…”Cô gái lầu bầu..cầm cuốn sổ vội vả bước về phía cầu thang đuổi theo…

Trước văn phòng của Chủ tịch huyện,một số người chuyện trò trong khi đang chờ đợi…Tiếng trò chuyện bổng im bặt…ánh mắt đồng loạt hướng về Thư Ký Ngọc Thi…Không phải là chiêm ngưởng nàng mà là chiêm ngưởng mỷ nử đang đối diện với nàng…
-Chào..Chị là Ngọc Thi phải không?
-“Ừm…Cô là?” Ngọc Thi nghi hoặc…Mình có quen cô gái nầy sao?
-Hi hi..Em là Ngọc Như,từ Cần Thơ xuống …em
-“Ngọc Như?Sao lại là em?” Ngọc Như chưa nói dứt… Có người đã cắt lời nàng..Nghe tiếng nói quen thuộc phía sau lưng,nàng mừng rở,quay người lại…Còn ai khoai đất này.
-Chị Nancy gởi em xuống..hi hi..Làm lái xe cho anh…

Mỷ nử nầy là Ngọc Như chứ không ai khác…Kiều Nga nghỉ hộ sản,chờ sanh em bé,Nancy biết hắn đang có nguy hiểm vì vậy không an tâm nên gởi Ngọc Như xuống vừa làm cận vệ vừa là lái xe..Một công không phải hai chuyện mà là ba chuyện.Nhiệm vụ thứ ba là giám sát hắn không phải là không cho mà là giãm bớt cái tánh phong lưu của hắn…Ngọc Như đã là người của hắn rồi,vừa làm cận vệ,vừa là lái xe vừa hầu hắn trên giường..Một công ba chuyện là vậy…

Đức Chủ tịch sửng sốt,không phải là vì chuyện Nancy gởi Ngọc Như xuống bên cạnh hắn mà là cô nàng nầy biến đổi nghiêng trời lệch đất.Ngày Tết vừa qua đã bá cháy rồi,bây giờ còn bá cháy hơn nhiều…phải nói là rất nhiều.Đức nhớ lần đầu hắn gặp nàng.Hởi ôi,quần bộ đội không đúng kích thước rộng thùng thình,hai ống quần cao hơn mắc cá,tóc bum bê nhìn thấy quái quái làm sao í…Nhất là có tuyệt chiêu ‘chuột cắn cặc’ vô cùng khủng bố khiến bọn đàn em của Phạm bá Thành sợ mất mật.

Bây giờ ’Cô Bắc kỳ’ năm trước bây giờ là đại mỷ nử a…Đức Chủ tịch cũng nhớ hết rồi…Đêm giao thừa thì phải…hắc hắc,mình đã úp mặt giửa hai đùi nàng húp sồn sột…Sau đó…wow…đem nàng hành hạ dưới cặc..Nghe nói sau đó nàng có thời gian hai ba ngày ‘liệt giường’…Oh my God…Nancy,bà xả đại nhân…Yêu em quá đi thôi,em thiệt là con sâu trong bụng anh a…Ây da..từ hôm Tết đến giờ lận à?Không được không được…Phải huấn luyện rồi…Đức gian manh tinh toán..Cặc trong quần đồng thời giựt giựt…Lúc nãy trong phòng Bí Thư Nga cực chẳng đã phải đè nén…Bây giờ…hắc hắc hắc…
-“Ây..vô phòng anh ngồi nghỉ trước đi rồi nói sau…Chị Thi…đem cho Ngọc Như chai nước ..làm ơn” Đức vồn vả cầm tay Ngọc Như dẩn vào phòng…
Nhớ lại mép miệng của Phó chánh văn phòng Tuyết Hoa… Ngọc Thi thầm mắng :”Cái dâm tặc nầy..không lẻ…again? chứ còn gì nửa…”Nàng nghi ngờ rồi tự trả lời lấy câu hỏi trong đầu…Bất chợt hai má Thi đỏ lên…Nàng cãm thấy hình như mình ghen …
Ngọc Như thấy hắn trợn mắt há mồm nhìn mình..Nàng âm thầm đắc ý…trong lòng ngọt ngào ngoan ngoản để hắn nắm tay dẩn vào văn phòng…
-“Ngồi đi..ngồi đi..Ha ha…Em xuống đây bằng gì?Chỉ có mình em à?” Đức vồn vả săn đón…
-Chị Nancy nói anh đang gặp nguy hiểm nên bảo em lái chiếc Toyota Land Cruiser xuống đây trước..Tối nay hay chậm nhất là sáng mai.Chi Thục Linh,Thu Tâm.Kim Chi và Kim Chi sẻ xuống tới…
-“Wow..Tốt.tốt…À..Ngọc Như..em thật đẹp…Hi hi.Để anh hôn cái trước nha..” Nói là làm hắn xích lại gần ,kéo Ngọc Như ..nhưng ngay lúc nầy có tiếng mở cửa…Khiến Đức Chủ tịch sửa lại hình tượng nghiêm túc…Thấy hắn như vậy,Ngọc Như bấm bụng cười…Ngọc Thi đem nước vào để lên bàn…lườm hắn…rồi quay lưng bước ra ngoài…
Chủ tịch Đức nào biết tâm tình đang dậy sóng của Thư ký Thi…Hắn đang tập trung trên người của Ngọc Như…
-“Nà..Lại đây ngồi…wow..có phải lên cân không vậy..anh thấy hình như em đẩy đà ra đó nha..nà..Chổ nầy…” Hắn kéo nàng ngồi lên đùi ,bắt đầu sờ sờ nắn nắn…
-“Hi hi..Chị Kiều Nga nói anh gian lắm…Em không tin đâu” Ngồi trong lòng hắn..Ngọc Như cười rúc rích,cứ để hắn sờ mó…
-“Ây ..Kiều Nga đầu độc em rồi…Em nha..em mà tin Kiều Nga thì có ngày bán lúa giống ..he he…” Đức cười gian..muốn loại ảnh hưởng của Kiều Nga…
-“hi hi hi..Chị Kiều Nga nói với em là anh sẻ nói như vậy” Ngọc Như cười rú lên…
-“Hả..Nói anh nghe..Kiều Nga dạy hư em cái gì rồi..” Đức Chủ tịch vô cùng ‘tức giận’..Mai nầy sẻ dùng ‘gia pháp’ trừng trị Kiều Nga mới được…
-“Chị Nga nói…nói với em và Thục Linh là…anh..anh thích ‘Điệu sáo mê hồn’ nên căn dặn em và Thục Linh..phải..phải” Nói đến đây Ngọc Như mặt đỏ như gấc chín,cúi đầu thiếu chút nửa là chóp mủi chạm ngực.
-“Điệu sáo mê hồn?” Mặt Đức chủ tịch ‘bư’ ra…không hiểu cái gì là ‘Điệu sáo mê hồn’…
-“Ừm..Chị Kiều Nga nói là do anh dạy …” Ngọc Như nói lí nhí…Tiếng còn nhỏ hơn tiếng muổi kêu…khiến Đức càng lúc càng hồ đồ…Có sao?…Ouf!!!! Không chứ hả…hắc hắc..Thôi đúng rồi…Kiều Nga nầy không ngờ ha…Đặt luôn cả tên à…Nhìn Ngọc Như đang mắc cở đỏ mặt…Lòng hắn nôn nao…Nhưng cố dằn.
-Đi…Anh đưa em đi ăn,sau đó về khách sạn…
Đức Chủ tịch lên lịch cho buổi chiều nay…Bây giờ cùng Ngọc Như đến ăn cơm trưa sau đó đưa nàng về khách sạn thử coi trinh đọ có làm mình mê hồn được không…hắc hắc…
-“7 giờ tối nay anh đừng quên..” Thấy hắn ra cửa,Ngọc Thi nhắc nhở…
-Hi hi…Nhớ..nhớ mà.Không quên đâu…Tối nay gặp…

-“Mầy nhớ đó…Lát nửa gặp người ta phải biết nhún nhường,thành khẩn nhận lổi” Mai văn Trường vừa nhìn con trai vừa gằn giọng…Đây không biết là lần nhắc nhở thứ mấy rồi…Mới hơn 12 giờ,hai vợ chồng lảo đã dẩn Mai văn Thọ đến nhà hàng trước chờ…Không thể đến sau hoặc cùng lúc được,làm như vậy là không có thành ý…Lảo chọn một bàn có thể nhìn tổng quát ra ngoài,chỉ cần thấy xe của hắn,lảo sẻ dẩn cả nhà ra tận cửa tiếp đón.

-“Biết rồi mà ba…Sao lãi nhãi hoài vậy” Thọ ủy khuất thở dài.Hôm nay coi như mất hết mặt mủi rồi.
-“Cái thằng nầy…oan ức cho mày lắm sao? Kim Khánh trừng mắt…Trước đây.Thọ làm gì bà không cần để ý tới nhưng chính vì vậy mà hắn lần nầy xém hại chết cả nhà…
Trường nhìn con thầm thở dài,Thọ chỉ có cái mả bề ngoài là coi được…đầu óc ngu muội,chỉ có ăn chơi là giỏi.Làm việc không biết nhìn xa trông rộng,so với người ta ,con lảo thua quá xa…
-“A..tới rồi…Đi…Mình ra cửa đón” Trường nhìn thấy xe Đức Chủ tịch vừa chạy vào bải đậu xe.lảo vội vả đứng lên thúc giục vợ con…Một nhà ba người ra tận cửa đón tiếp…
-“Ha Ha..Chủ Tịch Trường…Xin chào..Vị nầy là chắc là phu nhân rồi..ha ha..Xin chào Phu nhân…” Không hổ danh là người miệng lưởi trơn tru,thấy vợ chồng Mai Văn Trường đứng đón.Đức nồng nhiệt chào hỏi thân thiết.Đối với Thọ,Đức Chủ tịch coi như không thấy…
-“Ha Ha..Chủ Tịch Đức..Cám ơn đã nể mặt…xin giới thiệu..đây là Kim Khánh..Bà xả tôi…A..Còn đây là thằng con tôi ..Mai Văn Thọ…Chắc cậu đã gặp qua rồi..
-“Chủ tịch Đức,..hân hạnh..hân hạnh…Vị nầy là…” Kim Khánh nhìn Ngọc Như rồi nhìn chồng…không biết phải xưng hô thế nào,bà nghe Thọ nói Phương Linh là bạn gái của Trần Đức,như vậy người con gái đẹp nầy là ai? Sao lại khoát tay như tình nhân vậy?Có vấn đề a…
Văn Trường và Văn Thọ cũng đang có câu hỏi nầy trong đầu.. Nhất là Thọ…,thấy mỷ nử như dính sát vào Đức,Thọ vô cùng hoang mang…
-“Tôi là Ngọc Như,là lái xe đặc biệt cho anh í”…Ngọc Như mĩm cười tự giới thiệu…Nàng ngây thơ có sao nói vậy,nhiệm vụ của nàng là lái xe mà,còn muốn biết nàng quan hệ với hắn như thế nào thì bộ đui sao mà không thấy chứ,cần phải ‘nói’ nửa à…
-“Ha ha…Cô Ngọc Như,Chủ tịch Đức..mời vào trong…” Là bậc lảo luyện,trong quan trường, người có chức sắc một chút có ‘năm thê bảy thiếp cả chục tình nhân’ đối với Mai Văn Trường là chuyện quá thường,huống chi hắn còn độc thân vui tinh chứ.Không có gì đáng ngạc nhiên hết,trái lại còn âm thầm ngưởng mộ.Có một mỷ nử làm lái xe..Aiz…Cả nước có mấy ai…
-“Chủ Tịch huyện Đức…Hôm trước tôi thật là không biết trời cao đất rộng…Xin anh bỏ qua cho…” Thọ nghiêng mình,hiền từ nói…Thái độ vô cùng kính cẩn. Bây giờ gả mới thật sự hiểu được cái gì là ‘Trông người sang tuổi phận hèn’…
-“Hả?Chuyện gì…đã xảy ra chuyện gì sao?Tôi thật sự không nhớ a” Đức nhìn Mai Văn Trường nheo mắt hỏi…Mai Văn Trường đại hỷ..Vậy có nghỉa là không sao rồi,hắn sẻ không truy cứu nửa..chuyện lớn hóa nhỏ,chuyện nhỏ hóa không..
-“ Thọ..Mau tránh đường…Bên ngoài nắng nóng…Chủ Tịch Đức,Cô Ngọc Như xin mời….”Nghe được lời muốn nghe, Chủ Tịch Trường như vừa được uống viên thuốc an thần.người lảo phấn chấn lên xum xoe mời mọc dẩn đường…

Giờ nầy là giờ cao điểm của buổi trưa,nhà hàng nầy là của em gái Bí Thư Nga kinh doanh, Lâm Tuyết Vân còn là mỷ nử vì vậy các quan chức cán bộ lui tới rất đông để tỏ lòng ủng hộ, ,hơn nửa lén nhìn một chút ăn cơm thấy ngon miệng hơn nhiều…Vợ chồng Mai Văn Trường đi trước dẩn đường.Mọi người đều thấy rỏ khách quý của lảo là ai…Mai Văn Trường chính là ý nầy…Hiện nay lảo đang trong cơn sóng thần sẻ bị nước cuốn trôi lúc nào không biết,nhưng sau bửa nay,quan hệ với Chủ tịch Đức một khi được cải thiện,cái hồ sơ của lảo thì như là gió thoảng qua tai…Nghỉ đến đây tâm cơ chợt động,đúng là gặp họa thanh phước a,mình hạ mình thêm nửa biết đâu sẻ được dựa vào cây cỏ thụ?Mới nghỉ đến thôi,bước đi đã có phần khúm núm,sống lưng vô tinh cong hơn một chút…
Người ta đã hạ mình,Đức cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt,người như Mai văn Trường,Nguyển Thông có nhiều vô số kể,diệt đến bao giờ đây? Ai cũng phạm lổi mà,chỉ cần biết hồi đầu là ngạn,Không phải trong Phật pháp có câu buông đao đồ tể sẻ thành phật đó sao?Vậy thì cho họ một cơ hội làm chút chuyện.

Một bên hạ mình,một bên coi nhẹ…Không khí của bửa cơm nhờ vậy mà rất vui vẻ hòa hợp.Ai nói gì thì nói,cười vui thế nào cũng mặc,Ngọc Như chẳng để ý,cứ hết gắp đồ ăn rỉa xương cá bỏ vào chén hắn,thỉnh thoảng lại còn lấy khăn giấy chùi miệng hắn,cười rúc rích.Có lúc cao hứng cũng trao đổi vài câu khách sáo với Kim Khánh,còn Văn Thọ thì không hề liếc mắt tới…Coi gả như không hiện hửu.Nét mặt Thọ hiền như ông bụt,không một chút bất mản..Trong lòng Thọ đang kinh hãi vì vô tình thấy bên hông của mỷ nử tự xưng là lái xe có vắt cây súng đen ngòm…”Thứ dử a” Thọ thầm than…Rồi chợt nhớ đén thái độ vênh váo của mình lần trước,Tuy đã qua rồi nhưng khi nghỉ tới…Sống lưng gả lạnh toát .
-“Trước khi tới đây,tôi có đến gặp Bí Thư Nga…ha ha..”Tay nâng ly hớp một ngụm bia, Đức lửng lờ…Lúc nầy cách nói chuyện như là một lảnh đạo quyền mưu,chỉ nói lấp lửng để người khác đoán ý nắm bắt.
-“Vậy à..Nếu có đại sự gì…Chủ Tịch Đức…Cậu có cần gì,xin cứ nói ,Văn Trường tôi hy vọng góp chút sức mọn.”Văn Trường được dịp gỏ nhịp tỏ lòng.Nét mặt vô cùng thành khẩn.
-“Củng không thể nói là đại sự gì..Là như vầy,tôi có mấy nhà đầu tư muốn xây một nhà máy chế biến lương thực và một siêu thị…” Không như lúc hắn nói với Lâm Tuyét Nga,nàng run rẩy khi nghe con số…Mai Văn Trường binh tỉnh hơn nhiều,lảo đã 50,không còn hứng thú với thành tích chính trị nhưng nhìn ra khi hắn úp mở như vậy,có nghỉa là có ý gì đó nhưng nhất thời nghỉ không ra…Vì vậy dè dặt nói.
-Tôi già rồi nên đầu óc hơi ngu muội một chút…Không biết có thể giúp được cái gì..Chủ Tịch Đức,cậu khai sáng giùm một chút…
-Ha Ha..Là như vầy,Siêu thị trong đầu óc tôi là một siêu thị của người Đồng Tháp…Nếu có người Đồng Tháp cùng nhau góp vốn được một phần thì mới có ý nghỉa…Chủ Tịch Trường..ông nghỉ coi có phải không?

Hai mắt của hai vợ chồng Mai Văn Trường sáng lên như hai ngọn đèn pha.Hơn hai chục năm lăn lộn trong quan trường,số tiền bỏ túi cũng không nhỏ.Đang tìm cách hạ cánh an toàn một khi về già.Trước đây có phong trào cán bộ công chức khi về hưu ra nước ngoài hưởng phước nhưng Mai văn Trường biết có lắm người bị thất vọng… Xứ người,mùa đông lạnh giá,thời tiết khắc nghiệt,ngôn ngử bất đồng, ra đường thì tiếng nói không rành cho nên đại đa số thời gian là ru rú trong nhà .

Nếu bây giờ bỏ tiền góp vốn lập siêu thị,mai nầy có thể có một vị trí trong Hội đồng quản trị của một cơ sở thương mại lớn,là một thương gia rồi,vừa có thể làm ra tiền vừa có chút tiếng tăm..Hơn nửa là có thể thông qua đó mà duy trì quan hệ với Chủ tịch Đức.Hắn là cha đẻ của siêu thị nầy,dỉ nhiên là không thể nào đem con bỏ chợ…

Bà xả Mai Văn Trường…Kim Khánh suy nghỉ đơn giản hơn,hiện nay mổi ngày,sáng diện quần diện áo đi phố,ghé nhà người nầy đánh mạt chược hoặc đến nhà người kia đánh tứ sắc.Bây giờ ông chồng còn là Chủ tịch HDND thì ai cũng nể mặt,kẻ đón người đưa.mai nầy một khi về hưu thì thật là khó nói… người đi trà lạnh,hôm nay lảo về hưu,nói không chừng tuần tới họ không biết ai là Mai Văn Trường rồi… huống chi là vợ lảo…

Đã một thời lên voi,có ai muốn xuống chó.ai mà không muốn thời đại huy hoàng của mình kéo dài chứ…Vợ chồng Mai văn Trường cãm thấy đây là cơ hội.
-“Siêu thị mang tên Đồng Tháp dỉ nhiên không thể thiếu phần của người Đồng Tháp rồi..Chủ tịch Đức..Chuyện nầy không có phần của Mai Văn Trường tôi là không được…”Mai Văn Trường vổ ngực bảo đãm…
-“Ha ha…Chủ tịch Trường…vậy sau nầy,hợp tác vui vẻ….Nà…Ly nầy tôi kính ông…
-Đức Chủ tịch..Sao cậu lại nói vậy..Phải là Mai Văn Trường tôi kinh cậu mới đúng…Nà nâng ly…Sau nầy phải nhờ Chủ tịch Đức chiếu cố mới được…
-Ha ha..Chủ tịch Trường…Đừng nói vậy mà….Tôi không dám nhận…Nà..cạn ly…
-“Đức Chủ tịch ,Trường Chủ tịch…Hai vị bàn gì mà vui vậy…”Lâm Tuyết Vân lấy làm lạ,mấy ngày nay tin đồn hai người nầy như nước với lửa không ngờ hôm nay lại có vẻ như là thân thiết lắm vậy..Nhưng chuyện nầy nàng không để ý cho lắm,cái mà nàng quan tâm chinh là bên cạnh bạn trai của Phương Linh có một mỷ nử tận tinh săn sóc…Như vậy là sao đây?Nàng vô cùng thắc mắc…Thấy không khí hài hòa nên thừa dịp mon men tới chào hỏi,đồng thời âm thầm quan sát Ngọc Như…
-“Ha ha..Thiệt là đúng lúc..Bà Chủ cũng là người xứ nầy…Nói không chừng bà chủ cũng sẻ có hứng thú đó..ha ha..Có phải không Đức Chủ tịch…” Nhìn Lâm Tuyết Vân,Mai Văn Trường chợt động tâm cơ…nãy ra ý hay.
-“Chuyện nầy phải nhờ vào Chủ tịch Trường rồi…Ha ha…Tôi xin phép về trước…” Thấy Ngọc Như có vẻ mệt,Đức muốn đưa nàng về khách sạn nghỉ ngơi,tối nay còn đến nhà của Ngọc Thi,nên đứng lên cáo từ.Rượu vào có chút hơi men,muốn về khách sạn để biết ‘Điệu sáo mê hồn’ của Ngọc Như …
Lâm Tuyết Vân vừa tới chào hỏi,hắn đứng lên kiếu từ khiến nàng có chút ủy khuất…Đại đa số người đến đây đều mong đợi nàng cười chào hỏi từ xa thì lấy làm hảnh diện.Đằng nầy nàng đích thân đến chào hỏi chưa được hai câu thì hắn đứng lên cáo từ.Như vậy có nghỉa là sao đây? Lâm Tuyến Vân cãm thấy bị tổn thương …Đàn bà là vậy,nếu bây giờ hắn có ý với nàng thì nàng sẻ ngoảnh mặt làm ngơ,khinh thường nhưng hắn thờ ơ lạnh lùng thì lại là một chuyện khác…Đúng với câu ‘Theo tinh,tình phớt,phớt tình,tình theo’ (Suit l’amour,l’amour fuit;fuit l’amour,l’amour suit.)Lâm Tuyết Vân nổi lòng háo thắng,muốn cua hắn cho bỏ ghét,một khi hắn lậm nàng thì nàng đá hắn…Sau đó sẻ nói với Phương Linh tên nầy không phải là người tốt…
Ngay lúc nầy có một nử phục vụ viên đem đến đưa cho Ngọc Như một cánh hoa hồng…Nói rằng của Lê Thành Long thiếu gia mến mộ thân tặng…Mọi người sửng sốt….Lê Thành Long là ai vậy cà?
-“Lê Thành Long là con của Bí thư Lê Thành Lể..Bí Thư Thành ủy Phú Quốc” Mai Văn Thọ nhỏ giọng nói…Sớ dỉ hắn biết là vì có lần ra ngoài Phú Quốc ăn chơi đú đởn,đã có dịp cùng ngồi xuống uống rượu…Không ngờ hôm nay đến Đồng Tháp với ý đồ hái hoa thơm cỏ lạ…Con mẹ nó…chuyện lớn rồi..” Thọ nhớ tới khẩu súng bên hông của Ngọc Như và tinh tình bá đạo của Lê Thành Long mà lo ngại…
-“Ha ha..Ngọc Như..Em có người ái mộ…” Đức cười trêu…
-“Nhàm chám..Em muốn đi về” Ngọc Như ‘lườm…’ quàng tay qua tay hắn.lắc lắc,bộ ngực sửa cạ cạ vào stay khiến Chủ Tịch Đức càng nôn nóng ,muốn về khách sạn liền…
-“Ha ha..Người đẹp nầy…Không biết có được cô nể mặt cùng nhau uống ly nước được không?” Lê Thành Long quả thật bá đạo,không coi ai ra gì…Sau khi gởi hoa hồng,liền đích thân tới,không chào ai mà trực tiếp nhắm thẳng Ngọc Như…
Phía sau gả,hai gả cận vệ vai u thịt bắp…Cả ba chủ tớ với vẻ mặt vô cùng ngạo nghể…

Kiên Giang và Đồng Tháp là hai tỉnh lân cận,tuy ở ngoài Phú Quốc nhưng cũng thường xuyên bay vào Rạch Giá để ăn chơi đú đởn coi như là thay đổi không khí.Vì vậy mà Lê Thành Long cũng thường nghe tiếng ca ngợi nhan sắc mỷ miều của bà chủ Lâm Tuyết Vân. Vì vậy,lần nầy Long muốn đến đây chiêm ngưởng,nếu có thể dụ dổ tới tay thì đem hành hạ dưới cặc . Tuy tinh tinh ngang ngược bá đạo nhưng Long cũng không ngu,gả làm chuyện gì cũng dòm trước ngó sau,thấy an toàn mới hành động.Biết được bà chủ Lâm Tuyết Vân có lai lịch không nhỏ nên tạm thời nhẩn nhục phụ trọng,cua từ từ…

Hôm nay Long mang hai cận vệ đến,mục đích là để phô trương khí thế..,để dể bề câu dẩn,làm quen sau đó mới tán tỉnh nhưng bà chủ thật khác người,chỉ nhoẻn miệng cười,không một chút đặc biệt chú ý khiến Long cãm thấy không thoải mái…Đang lúc bực bội thì thấy Ngọc Như cứ ngồi phục vụ tên trẻ khiến Long ganh tỵ…Hơn nửa gả để ý thấy bà chủ thỉnh thoảng cứ liếc liếc về tên trẻ kia.Việc nầy chẳng khác nào đổ dầu vào lửa…Long biết mặt Phát,con Trưởng ban Đồng,ba anh em con nhà Chánh văn Phòng Diệp…Ngoài ra những đứa khác ..như thằng Thọ kia..Long không để vào mắt…Bởi vậy gả tìm cách gây hấn,trước hết là gởi hoa hồng…Long đoán Thọ sẻ tiết lộ lai lịch của gả…Con trai của Bí Thư Thành ủy Phú quốc,Cậu hắn là Phó Chủ tịch tỉnh Kiên Giang.Lai lịch nghe là đủ dọa thằng kia rồi.Không chừng mỷ nử kia nghe xong là trở mặt với thằng kia mà theo gả..Chừng đó,bà chủ nhà hàng nầy còn không sáng mắt hay sao..Bởi vậy Long vô cùng tin tưởng…
Đức đang cười đùa với Ngọc Như..nghe lời chói tai…Hắn nheo mắt lại…Ngọc Như mĩm cười ..ánh mắt lộ sát ý.Kim Khánh lo ngại nhìn con trai..Thọ lắc đầu. Lâm Tuyết vân sa sầm nét mặt.. Thiệt quá ngang ngược.
-“Anh bạn trẻ nầy..đây là thái độ gì”? Mai Văn Trường sa sầm nét mặt…
-“Không có chuyện của ông…Biết đây là ai không…Mau tránh ra…” Một tên cận vệ quát…
-“Anh là ai vậy?” Đức mĩm cười nhìn Long hỏi…
-“Nói cho hắn biết đi..Không cần nói tên họ chi cho rườm rà” Long khinh thường ra mặt,quay qua nói với tên cận vệ…
-“Người nầy là con của Bí Thư Thị ủy Phú Quốc,cháu của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Kiên Giang…Nghe rỏ chưa…”Tên cận vệ ngạo nghể nói…
-“ Nghe rỏ rồi..Bây giờ tụi mầy cút đi được rồi…” Đức vung tay,ra vẻ chán ghét…
-Đụ mẹ..Thằng nầy..mầy…
‘Chát’..Long nghe Đức biểu hắn cút đi…Gả sôi giận..văng tục.chưa kịp dứt lời liền ăn một cái tát ngay vào mặt… Đức nổi giận rồi
Tay ôm má.Mặt Long lúc trắng,lúc xanh lúc đỏ….Hai tên cận vệ trợn mắt há mồm…Đụ mẹ thằng nầy dám đánh Long thiếu gia…Hai tên đồng loạt rút dao găm Thailand nhào tới quyết ăn thua đủ..Đây là dịp lập công liều mình cứu chúa..Dịp hiếm có nên không tên nào muốn chậm trể…Mọi việc diển ra chỉ trong vòng một nốt nhạc…
Cả nhà Mai Văn Trường .Bà Chủ Lâm Tuyết Vân tái mặt…Cả đám thực khách sửng sốt…
‘Đùng…Đùng…Bịch…Bịch…’

Hai tiếng nổ vang lên…hai tên cận vệ ngả xuống…Ôm chân rên siết…Họng súng trên tay Ngọc Như còn đang bóc khói..
Mặt Long thiếu gia trắng bệch…Hắn đang sợ xón đái…

4.1 14 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x