Cao lãnh.
– “Lãnh đạo… Chánh văn Phòng Diệp đang ở bên ngoài… Nói có việc muốn gặp…” Khoa, Thư ký của Hoàng, đặt ly cà phê lên bàn cung kính nói…
– “Hả? Mau… Mau mời…” Hoàng phát tay.
– “Dạ”… Khoa quay lưng bước ra ngoài… Chẳng mấy chốc trở vô cùng Chánh văn Phòng Diệp… Bà tươi cười rất vui vẻ.
– “Chị Diệp… Ha ha… Hoan nghênh… hoan nghênh… Khoa… Sao còn đứng đó, mau rót trà mời khách… Chị Diệp… haha… Mời ngồi.” Với địa vị Phó Chủ Tịch Tỉnh, Hoàng có thể ngồi sau bàn làm việc của mình đón tiếp Chánh văn Phòng nhưng lão không làm vậy, tiến ra tay bắt mặt mừng vô cùng thân thiết.
– “Ây… Không cần phiền đâu cậu Khoa… Sáng tới giờ uống cũng nhiều rồi…” Diệp khách sáo.
– “Không phiền… không phiền, Chánh văn Phòng Diệp… Có Trà Ô Long thượng hạng giải nhiệt rất tốt… để tôi làm cho bà một ly” Khoa nói xong, không đợi Diệp ừ hử, đi nhanh ra ngoài pha trà…
– “Chủ Tịch Hoàng. Thư Ký Khoa rất hiểu biết ý người, là một nhân tài… Anh thật là biết nhìn người.” Diệp mỉm cười bắt đầu nịnh…
– “Chị đừng nói vậy mà… À nè… Chị thật là khách sáo… Có gì thì nhắn một tiếng, tôi sẽ ghé qua văn phòng chị… Sao nhọc lòng chị tới đây chứ…” Hoàng đẩy đưa…
– . Sao lại có thể như vậy được… Anh là cấp lãnh đạo mà… Aiz… Hôm nay tôi đến đây là để nhận khuyết điểm với anh.
– “Khuyết điểm” Phó Chủ tịch Hoàng “sửng sốt”… Lúc này Khoa mang mâm có hai ly trà Ô long thượng hạng vào, trà nóng bốc khói nghe mùi thơm rất dễ chịu. Trên mâm còn có dĩa chứa vài cái bánh Biscuit…
– Cảm ơn Thư Ký Khoa.
– “Dạ không có chi” Khoa mỉm cười, đặt mâm trà, bánh lên bàn xong rồi bước ra ngoài, bề ngoài nét mặt rất trầm tĩnh nhưng trong lòng đang vô cùng phấn khích. Càng lúc càng có nhiều người đến báo cáo công tác với lãnh đạo. Không những vậy, gần đây khách đến nhà hắn thăm hỏi cũng nhiều, ai cũng tay xách tay cầm khi đến, lúc về “quên” để lại khiến vợ Khoa hai mắt sáng rỡ như hai ngọn đèn pha. Mấy ngày nay rộ lên tin đồn khả năng Trưởng Ban Đồng sẽ đảm nhiệm vị trí Bí thư hoặc Chủ Tịch tỉnh rất lớn khiến thằng Minh cái mặt cao cao tại thượng… Bây giờ thì hay rồi, lão Đồng đã chết… Người có khả năng “đăng cơ” nếu không là lãnh đạo mình thì là ai? Đây chinh là lý do mấy ngày nay người đến báo cáo với lãnh đạo càng lúc càng đông và người đến nhà Khoa càng lúc càng nhiều… Nếu không phải muốn lấy lòng mình thì là cái gì? Khoa đắc ý mỉm cười…
– “Nói tới đâu rồi… Ừm… Đúng rồi… Hôm nay tôi tới đây là để nhân khuyết điểm với anh… Chủ tịch Hoàng…”Khoa vừa ra ngoài, Diệp nói tiếp.
– “Chị Diệp. Tôi là Phó Chủ Tịch… Chị nói như vậy người khác nghe được… Không hay cho lắm…” Hoàng “nhắc nhở”, trong lòng cảm thấy lâng lâng… Khác nhau chỉ có một chữ nhưng cảm giác thật tuyệt vời.
– “Ây… Cũng chỉ là sớm hay muộn thôi mà… Ông xã nhà tôi nói với tài năng của Chủ Tịch Hoàng đây chỉ là chuyện sớm muộn… Nay Trưởng ban Đồng… Aiz…”Nói tới đây Diệp ra vẻ buồn bã, rưng rưng nước mắt, xót xa cho sự ra đi bất ngờ của Đồng Trưởng Ban nhưng thật sự trong lòng đang rất phấn khởi. Hồ hởi… Hôm qua đến giờ nhiều cú gọi của người trong nhóm gợi ý muốn bà là đầu tàu để dẫn dắt họ… Đây là một lực lượng quan trọng, Diệp tin tưởng Hoàng chắc chắn sẽ động lòng nếu muốn gầy thế lực riêng của mình.
– “Nhắc tới mới nói… Trưởng Ban Đồng là cán bộ lão thành, rất có công với đất nước nhất là Đồng Tháp mình… À, Nghe nói ảnh chỉ có đứa con trai, cửa nhà vô cùng đơn chiếc… Tang lễ của Trưởng ban Đồng xem ra phải nhờ chị bô công sức ra rồi… Aiz…” Hoàng ra vẻ thương tiếc và quan tâm.
– “Tôi nhất định sẽ làm hết sức mình… Chủ tịch Hoàng… Anh thật là có lòng… Ừm… Xém chút lại quên nữa…”Diệp lấy ra một chiếc chìa khóa, Hoàng nhìn thấy logo của hiệu xe nổi tiếng Mercedes.
– Cái này là…
– “Anh Hoàng… Cái này là lỗi của tôi, theo quy chế, đã đến lúc đổi xe cho anh nhưng tại vì bận việc quá cho nên mãi tới ngày hôm nay… Mong anh không chấp nhất” Diệp tỏ ra áy náy…
– “Ây… Thì ra là vậy… Chị không nói… Ha ha… Tôi cũng quên mất rồi…” cảm ơn nhiều…” Hoàng cầm lấy chìa khóa…
– “Anh Hoàng… Khi nào có rảnh… Hi hi… Mời anh ghé nhà dùng bữa cơm… Có nhiều người bạn rất muốn gặp anh… Không biết ý anh thế nào” Nhìn thái độ của Hoàng, Diệp mừng thầm… Vì vậy thân thiết mời, tuy không nói ra nhưng bà tin chắc lão hiểu ý nghĩa của cụm từ “nhiều người bạn rất muốn gặp “…
– Ha ha… Tôi cũng có ý này, đang định mở miệng mời anh chị ra nhà hàng ăn một bữa, cùng ngồi xuống uống vài ly thì chị đã nói trước rồi…
– “Ây… Không khí ở nhà hàng không được thân mật và riêng tư cho lắm… Hay là nếu anh thấy rảnh thì tối nay đến nhà tôi ăn bữa cơm thường… Cư quyết định như vậy nha…” Diệp mong đợi.
– Vậy là tối nay tới nhà chị ăn ké một bữa…
– “Ậy… Cái gì ăn ké chứ… Hi hi… Anh thật là… Vậy tối nay gặp nha… Thôi… Không dám quấy rầy anh làm việc… Tôi xin phép…” Diệp đứng lên.
– “Ậy, ngồi… Ngồi thêm một chút… Ừm… Nghe nói ở huyện Lấp Vò sắp có đầu tư rất lớn…” Hoàng nói tới đây ngừng lại, cầm ly trà hớp một ngụm… Có những chuyện không cần phải nói huỵch toẹt ra, người nghe có hiểu ẩn ý thâm sâu hay không đó là tùy theo có bao nhiêu năm “đạo hạnh” lăn lộn trong quan trường.
– “Anh cũng để ý đến chuyện này à… Không sai… Nghe nói là Trung tâm thương mại siêu thị gì đó… Cách đây hai ba hôm, có buổi tiệc ăn mừng vì tổng số tiền đầu tư lên đến mấy ngàn tỷ… Chủ Tịch huyện Đức trẻ tuổi tài cao… rất thân thiết với Phó Chủ Tịch Thái Vân Cơ… Hi Hi… Coi như chị Cơ gặp may rồi… Một khi công trinh này hoàn tất, chiến tích sẽ rất khủng”…

Hơn 20 năm trong thể chế, có thể nói là “Hồ ly” trong quan trường, Diệp làm sao không nhìn ra Hoàng thèm muốn cái bánh ngọt “Trung tâm thương mại” này vì vậy làm bộ không tiếc lời khen ngợi và hâm mộ nhất là khi nói đến cụm từ “chiến tích sẽ rất khủng”thì nhấn mạnh để lão nắm được “huyền cơ” trong đó… Thái Vân Cơ vừa lên nắm quyền Thái gia tộc nhưng dù sao căn cơ cũng còn rất mỏng, nội bộ lủng củng vì có một số không phục nhưng nếu để cái bánh ngọt rơi vào đầu ả thì sẽ là chuyện khác, Diệp tin Hoàng sẽ biết làm thế nào để tránh tình trạng đối diện với một Phó Chủ tịch tỉnh “hùng mạnh” trong tương lai. Đó là chưa kể đến Thái Tuyết Cơ Chủ Tịch Thành phố Hồng Ngự.

Hoàng ngồi trầm ngâm… Ngày xưa có câu “Công cao cán chủ”, ngày nay khái niệm cấp dưới tỏa sáng hơn thượng cấp là điều cấm kỵ, lão nhất định không để tình huống như vậy xảy ra nhưng đang cân nhắc nên hành động ngay bây giờ hay chờ khi “đăng cơ” xong? Vấn đề là lão Đàm Quốc Bảo còn vài tháng nữa mới chính thức về hưu. Thời gian vài tháng là một biến số quan trọng. Lão biết chứ nhưng vì chuyện Thái Hoàng Cơ, Thúy Liễu, trong thời gian này Hoàng muốn “nằm yên” chờ mọi chuyện lắng đọng, không nên ồn ào nhưng lời của Diệp vừa nói rất có lý khiến lão không thể không suy nghĩ.

Từ khi trời xui đất khiến, tình cờ giết được Thái Hoàng Cơ, diệt luôn Thúy Liễu để bịt miệng, vô tình tạo thêm cơ hội cho Đồng thượng vị. Đó là ngoài ý muốn nhưng Hoàng cũng chấp nhận được dù sao mình cũng ẩm được số tiền 20 Triệu Mỹ kim… Nhưng bây giờ bỗng nhiên Đồng chết, Hoàng thấy trong tương lai gần cơ hội mình “lên ngôi” rất cao, thử hỏi làm sao không động tâm cho được? Hơn nữa, Diệp đích thân tìm tới, ngỏ ý đầu phục dĩ nhiên là mở rộng vòng tay đón chào vì một khi đại cuộc đã định thì lão cũng cần người phò tá để làm nên sự nghiệp, không thể chỉ có vài người lẻ tẻ như hiện giờ.

– “Anh Hoàng, tôi có vài lời không biết có nên nói hay không?” Diệp rào đón… lẽ ra định khi thân thiết hơn một chút thì sẽ bàn “đại sự” nhưng thấy Hoàng rõ ràng đã mở vòng tay lớn đón chào cho nên bà quyết định đi thêm bước nữa. Đồng chết vì tai nạn người mừng nhất thì là chị Năm ở trên, người mừng thứ nhì có lẽ là Chánh văn Phòng Diệp bà. Diệp đinh ninh là mọi việc đều đi theo Đồng xuống lòng đất và đây là thời cơ xóa mọi chuyện để làm lại từ đầu cho nên tìm đến Hoàng, người nổi tiếng bình dân trong sạch có khả năng thượng vị để bà dựa vào và tiếp tục tiến bột…
– Chúng ta quen biết bấy lâu nay có gì thì cứ nói… Chị đừng ngại…
– “Với câu nói này của anh thì tôi yên tâm rồi… Anh nghe xong nếu thấy phải thì cân nhắc một chút còn như thấy không phải thì coi như tôi nói nhảm là được” Diệp rào đón trước sau… Tuy trong phòng chỉ có hai người nhưng vẫn nhìn quanh, như là sợ có ai nghe được rồi nhỏ giọng nói tiếp.
– “Trước kia Thái Hữu Cơ và Thái Kiêm Cơ đã từng gây không ít “nợ máu” nếu vì chuyện này…” Diệp vẫn dùng lối nói chuyện lấp lửng của cán bộ đầy kinh nghiệm… Ai muốn hiểu sao thì hiểu… Nhưng nếu nói không hiểu thì nên đi về quê chăn trâu bò, nuôi gà vịt cho rồi.
– “Ý của chị tôi hiểu nhưng hệ lụy lớn lắm… Có thể kéo xuống nước rất nhiều người ” Hoàng nhăn mặt làm ra vẻ vô cùng khó xử, nếu có thể kéo Thái Vân Cơ xuống nước không thể ngóc đầu lên là chuyện tốt nhưng nếu làm lớn chuyện quá thì “trên” sẽ có cái nhìn không thiện cảm với lão… Như vậy có thể gây ra hiệu ứng ngược và lợi sẽ bất cập hại.
– “Hi hi… Chuyện này không cần anh và tôi ra mặt… Tôi sẽ có an bày…”Diệp đắc ý… Trước đây Đồng nói gì bà cũng gật đầu vâng dạ, nhưng lão Hoàng này thật là khờ khạo. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, từ nay lời nói của bà đối với lão sẽ rất có trọng lượng… Như vậy thì quá tốt.

Diệp nào biết Hoàng đang giả khờ… Mọi chuyện là do mụ tự ý chủ trương, không liên quan gì tới lão. Đúng với câu người khôn im miệng người ngu ra tay.

– “Thôi… không nói nhiều nữa… Tôi về làm việc… Anh hãy chờ tin tốt của tôi”. Đạt được những gì mình mong muốn, Diệp hớn hở, Diệp đứng lên một lần nữa, kiếu từ. Có nhiều việc cần chuẩn bị cho bữa cơm tối nay. Bà nghỉ trong đầu nên chọn ai đến nhà… Không phải ai đến cũng được, cần nhất là phải thần phục và trung thành với mình trước.
– “Chị đi thong thả…” Hoàng đứng lên tiễn khách, nheo mắt nhìn theo bóng lưng Diệp thầm tính toán “. Lão Đồng chết, đám thuộc hạ như rắn không đầu, rõ ràng cử mụ Diệp đến để đầu quân, mình thu dụng họ dưới cờ sẽ được nhiều lợi ích, quan trọng là có thể bành trướng thế lực trong một thời gian ngắn, tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Mụ Diệp này lòng dạ thâm sâu, khó có thể tin được tuy nhiên rất hữu dụng cho tình thế bây giờ… Vậy thì cứ tạm dùng, sau này sẽ tinh sau… Mọi chuyện cứ để mụ làm… Có gì không tốt chứ.

Hoàng thầm đắc ý vì diễn biến mọi chuyện trong vòng kiểm soát của mình và theo chiều hướng vô cùng thuận lợi. Khi được tin Đồng chết, lão mừng rỡ, biết thời đại hoàng kim của mình đã đến, rõ ràng có ơn trên hay tổ tiên phù hộ… Nếu không sao lại xuôi buồm thuận gió như vậy… Cái ghế Chủ tịch tỉnh đã trong tầm tay… Và biết đâu cái ghế Bí Thư nếu Trương Hạo Nam bị Trương Tấn dũng kéo xuống nước.

Diệp về tới văn phòng của mình, đóng cửa lấy di động bấm… Chẳng mấy chốc đường dây được kết nối…

– “Sao rồi?” Danh, chồng bà cũng đang nóng lòng chờ kết quả… chuông kêu chưa hết tiếng đầu tiên đã bắt máy.
– “Ha ha… Còn sao nữa… Đúng như lời ông nói… Từ nay có thể nói lão Hoàng và mình coi như là người cùng phe… Không chừng tốt hơn…” Diệp đắc ý khoe, thầm khen ngợi chồng tuy là phần dưới rất tệ không ra gì nhưng đầu óc rất là xuất sắc. Có nhiều “nước cờ” thật hay.
– Tốt… Vậy thì tốt… Ừm, nè. Bà có đề cập cái vụ Thái Vân Cơ không?
– Sao lại không… ha ha… Nà, Cứ theo kế hoạch ông mà làm, nhớ cẩn thận. Ừm… Quên nữa… Tối nay tôi có mời Chủ tịch Hoàng tới nhà ăn cơm…
– “Hả… Wow… bà xã… Bà ngoại giao thật giỏi nha… Còn chuyện thằng Minh, cần bà nói sao… Yên tâm đi… Cứ giao cho tôi… Như tôi đã nói… Mình chỉ cần đem chuyện của thằng Minh ra chứ đâu có đụng chạm gì tới Thái Vân Cơ chứ… Hắc hắc…”Danh cười gian xảo…
– “Biết ông giỏi rồi… Thôi cúp máy đây” Diệp cúp máy… mỉm cười. Lúc Đồng còn sống, tên Thư ký của lão Đồng gây khá nhiều “tội nghiệt” bây giờ bà lôi hắn ra làm mồi lửa dẫn tới nhà họ Thái để xem Thái Vân Cơ giải quyết như thế nào, Trần Đức kia làm sao cứu đây? Không chừng sẽ bị vạ lây thì tốt quá.

Ngay lúc này di động trên bàn reo lên… Tâm trạng đang vui vẻ, Diệp nhìn màn hình, nhíu mày, miễn cưỡng bắt máy.

– A lô. Phát hả… Gọi cô có chuyện gì vậy?
– “Cô Diệp… Cái chết của ba cháu có vấn đề… Cô phải giúp cháu mới được…”Trong máy, giọng Phát rất hoảng hốt. Hắn biết ba hắn chết không phải là do nổ lò ga…
– “Bình tĩnh… bình tĩnh… Chuyện này cháu không được nói với ai… Có nghe chưa…” Diệp dặn dò.
– “Cô… cô giúp cháu…”Phát lập lại…
– “Dĩ nhiên rồi… Hiện giờ cô sắp có buổi họp quan trọng… Cháu ở nhà chờ cô… Nhớ là đừng nói với ai…” Diệp lần nữa dặn dò cúp máy… Bà dĩ nhiên biết cái chết của Đồng là do Chị Năm ra lệnh, thằng Phát này bộ muốn chết sao cà… Bà làm sao giúp hắn đây? Có muốn giúp cũng không được mà… À… Phải rồi. Mình khuyên nó bán mấy căn nhà xong rồi qua Mỹ… Đây là giải pháp tốt nhất nếu muốn giữ mạng… Như vậy là tốt với nó lắm rồi.

“Cộc… cộc… cộc…” Có tiếng gõ… cửa mở…”Diệp định lên tiếng mắng, bà đã căn dặn là không được quấy rầy… Nhưng khi định mở miệng thì thấy Chánh, thằng con trai út.

– Ý… Chánh… Sao con tới đây?
– “Hi hi… Con nghỉ nữa buổi… Tới coi má đang làm gì” Hắn vừa nói vừa đưa tay đóng cửa… Sáng nay hắn bổng có ý định chơi má ngay chỗ này… Ý nghỉ đó khiến hắn vô cùng kích thích…
– “Đóng cửa làm gì” Diệp lườm… Nghe thằng con nghỉ nữa buổi, bà định nói hắn đi với bà ra siêu thị mua chút đồ để chuẩn bị đãi khách tối nay nhưng thấy hắn đóng cửa với vẻ mặt ám muội… Diệp biết thằng con muốn chi rồi… Bà nhớ lúc trước lão Đồng cũng có hứng thú như vầy… Ây da… đàn ông nào cũng vậy… Tâm tình đang vui bà cũng cảm thấy động tinh.
– “Hi hi… Má biết rồi còn hỏi…” Chánh bước tới, dí Diệp sát tường, thọc tay vô quần… Sờ chùm lông mềm mại của má mình… Mặt hắn đờ đẫn… Càng ngày hắn càng thích làm tinh với má thích đút con cặc vô miệng má… Lần đầu tiên trong không gian lạ, khiến hắn phấn khích, run lên, có chút hồi hộp, hối hả.
– “Từ từ…” Bị thằng con làm cho động tình, Diệp kéo phéc mơ tuya quần Chánh xuống, ngồi xuống, tay lôi cặc hắn ra ngoài, sục sục vài cái, liếm liếm đầu khấc, vén tóc ngậm sâu vào…
Người đi trà lạnh huống chi người đã nằm xuống. Là con nhà quan, thuộc loại COCC khá “khủng”, dĩ nhiên Phát biết điều này chưa hề nghĩ đến cha hắn hôm qua nằm xuống thì hôm nay cô Diệp đã vội vàng trở mặt. Hơn nữa, hắn nghỉ mình đã cưỡi được cô Diệp rồi, đã thân càng thân nên không một chút nghi ngờ… Hiện giờ Phát đang ngồi suy nghĩ, nét mặt đanh lại… đã mấy lần lặn xuống hồ sen tìm nhưng “kho tàng” của cha hắn đã không cánh mà bay… Không có mật mã và 60 triệu mỹ kim khiến hắn muốn điên lên… Hắn đã mất tất cả.
Cũng trong thời gian này nhà của Mai văn Trường đón hai nhóm người khách quan trọng, đúng ra không phải là khách của Trường mà là khách của Phu nhân Kim Khánh… Cả hai nhóm người tuy không hẹn nhưng hầu như đến cùng một lúc và cùng mục đích đó là đều muốn đầu tư vào Trung tâm thương mại, siêu thị… Điều kỳ lạ là Tổng Giám Đốc Hồng Ngọc đến cùng với hai vị phu nhân Tú Nhi và Thụy Vũ của Đức Chủ tịch… Cả ba người hình như rất thân thiết như là chị em vậy… Chuyện Hồng Ngọc muốn bỏ vốn vào khiến Kim Khánh ngạc nhiên… Không phải cô nàng này sau khi bán xong công ty sẽ ra nước ngoài hay sao? Kim Khánh không vui lắm vì trước đây con Hồng Ngọc này coi bà trong suốt, bây giờ thì xuống chó rồi thì dựa vào hai vị Phu Nhân Tú Nhi, và Thụy Vũ khiến bà muốn từ chối cũng không được… thật là tức quá mà…

Hiểu được tâm trạng… Thu Phong ngồi kế bên khẽ đá chân chị họ…

– Hi hi… Anh ấy nói chị Khánh thật là có tài… Chỉ có chị mới trong thời gian ngắn mà gom được nhiều vốn như vậy… Vốn càng nhiều thi lực lượng càng hùng hậu… Tú Nhi mỉm cười… nhắc nhở… Hồng Ngọc nói Kim Khánh nói giữa hai người có chút hiểu lầm nên nhờ nàng đứng giữa. Tú Nhi nghỉ không phải nàng muốn giúp Hồng Ngọc nhưng đây là chuyện của hắn dĩ nhiên là nàng phải giúp cho hắn rồi, Vốn nhiều thì tốt chứ có sao đâu… Thêm một tỷ là thêm một phần lực lượng…
– “Ây da… Đức Chủ Tịch nói quá lời rồi… Tôi làm gì có tài như vậy chứ… Hai vị Phu nhân nói rất phải… Muốn thực lực mạnh cần phải có vốn hùng hậu…”Được Thu Phong ngấm ngầm nhắc nhở và được Tú Nhi tâng bốc một câu, Kim Khánh bừng tỉnh thầm tự trách sao mình lại nhỏ mọn như vậy chứ. Mai này làm sao có thể đảm nhiệm trọng trách được giao cho. Vì vậy chỉ trong tích tắc quên hết hiềm khích nhỏ như hột mè… Vô tình tâng bốc lại một câu với cụm từ “hai vị phu nhân” khiến Tú Nhi và Thụy Vũ cảm thấy lòng lâng lâng…
– “Như vậy thì tốt quá… Kim Khánh… cảm ơn chị…” Hồng Ngọc nhanh chóng chụp lấy cơ hội… dịu dàng lễ phép nói…
– “Ây… cảm ơn cái gì chứ… Chúng ta cùng nhau góp sức mọn làm giàu cho xứ mình thôi í mà…” Thấy Hồng Ngọc một trời một vực khác xưa, Kim Khánh thật sự cởi mở tấm lòng… Không khí trong phút chốc trở nên hòa hợp thân thiện.
– “Các vị đây là…” Thu Phong nhìn Hải Yến và Lan Anh rồi nhìn Kim Khánh… Kim Khánh nhìn Văn Trường… Thu Phong, Tú Nhi, Thụy Vũ không biết Hải Yến và Lan Anh nhưng ba người Hồng Ngọc, Văn Trường và Kim Khánh đều biết hai người này đã từng là cận vệ của Trưởng ban Đồng… Đến đây muốn đầu tư? Thật là khó hiểu a…
– “Cả hai chúng tôi là người của cục C03 dưới sự lãnh đạo của Thiếu tướng Hoàng Bích Trâm.” Lan Anh mỉm cười ngắn gọn giới thiệu…
– “Ahh.” Văn Trường chợt hiểu ra… Thì ra hai người này là “gián điệp” của Cục C03… Như vậy chuyện gần đây của Trưởng ban Đồng ít nhiều có liên quan tới hai người họ…

Hồng Ngọc cảm thấy mình may mắn vì đã từ sớm ly khai lão già kia, nếu nàng không sáng suốt thì có lẽ giờ đây vạn kiếp bất phục… Còn ngồi được ở đây sao?

– “Hôm nay chúng tôi đến đây không phải là việc công mà là việc riêng…” Hải Yến cầm một tấm chi phiếu để lên bàn… nàng không cần nói nhiều… Ai cũng hiểu có liên quan đến chuyện đầu tư…
– “Một… Một ngàn tỷ…” Khánh cầm tấm chi phiếu lên nhìn thấy con số… Bà như “tê liệt”… Nghe con số “1000 tỷ”, mọi người sửng sốt.
– “Cái này… Chị Khánh…”Ở Đức Lập, Tú Nhi đã từng gặp Hoàng Bích Trâm. Tuy chưa hiểu ý đồ của nữ Thiếu tướng xinh đẹp này nhưng linh tính cho Tú Nhi biết chuyện không đơn giản chút nào… Vừa rồi nàng đã nói thêm 1 tỷ là thêm một phần lực lượng, người ta bỏ ra 1000 tỷ… có lý nào lại từ chối… Nhưng Tú Nhi cảm thấy có vấn đề… Nàng nhìn Thụy Vũ…
– “Chuyện này… Chị Khánh… Chị Phải tham khảo với Đức Chủ tịch” Thụy Vũ “góp ý”… Giác quan thứ sáu cho nàng biết Thiếu tướng Hoàng Bích Trâm này cầm 1000 tỷ đầu tư hình như có ý gì gì đó với hắn… Thụy Vũ nhắc nhở Khánh… Đồng thời thầm mắng…”Cái tên mắc dịch biết bao giờ mới thấy đủ đây”…
– “Chúng tôi không đòi hỏi nhiều, Chỉ muốn có một vị trí trong hội đồng quản trị…” Hải Yến mỉm cười.
– “Ha ha… Cũng như hai vị phu nhân vừa nói… Thêm một tỷ là thêm một phần lực lượng nhưng chuyện này quan hệ trọng đại… Bà xã… Em nên tham khảo với chủ tịch Đức mới được…” Văn Trường góp ý với vợ… lão nhìn ra người muốn bỏ ra 1000 tỷ, rõ ràng là muốn tức đoạt đi quyền khống chế trên tay của Đức Chủ tịch… Là người trên trán có khắc tên “Đức”… lão không thể nào không đề phòng mọi bất lợi cho hắn nên lên tiếng nhắc nhở vợ.
– “Chúng tôi hiểu mà… Các vị cứ nhận tấm chi phiếu này trước… Thủ trưởng chúng tôi tin tưởng sẽ không có vấn đề gì… Các vị… Hôm khác gặp lại…”… Nhiệm vụ được giao phó đã làm xong… Hải Yến Và Lan Anh đứng lên cáo từ.
– “Hai vị phu nhân, Tổng Giám Đốc Hồng Ngọc… Hay là ở lại dùng bữa cơm…” Mai văn Trường nhiệt tinh mời mọc.
– “Chủ tịch Trường… cảm ơn nhiều… Chúng tôi còn nhiều việc phải làm trước khi trở về Cần Thơ…”Tú Nhi khéo léo từ chối… Nàng và Tú Nhi cùng Hồng Ngọc phải trở lại Hồng Ngọc cùng Yến, Tuyết làm xong hết mọi việc trước khi trở về Cần Thơ.
– “Chủ tịch Trường… Chị Kim Khánh… Từ nay Công Ty Hồng Ngọc đã không còn…”Hồng Ngọc cảm thấy hổ thẹn về những thái độ cao cao tại thượng trước đây của mình. Thêm một lần nữa tỏ ra chân thành khiêm tốn…
– “Ừm… được được… Vậy từ nay ngắn gọn một chút… Gọi là Hồng Ngọc… Vậy đi ha…” Kim Khánh rộng lượng hiểu biết… Aiz… Có câu ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây… Bây giờ bà mới hiểu cái gì gọi là “Lên voi xuống chó”. Tuy Hồng Ngọc bây giờ là xuống chó, không còn oai phong cao cao tại thượng như lúc trước nhưng rõ ràng là tốt hơn nhiều…

Cần Thơ…

– Anh còn biết tới em sao? – Vừa bước vào nhà thăm thím ba và bé Cường, thấy hắn, Hồng Phượng sa sầm nét mặt, giọng oán giận… Hắn cũng là người đàn ông của nàng mà, nhưng lại không được thân mật với hắn như những người khác, vì vậy chiều hôm qua tức mình về sớm để khỏi chướng tai gai mắt.
– “Hi hi… Đừng có như vậy mà, anh sao không nhớ tới em được chứ, thím ba và bé Cường có khỏe không. Anh chưa về nhà mà ghé qua thăm em và thím cùng bé Cường trước… Vậy còn chưa vừa lòng? Ngoan đi cưng…” Nói đến đây, Đức nhỏ giọng sợ Thủy biết mình “đớp” luôn Hồng Phượng thì thật là không nên.
– Anh không biết sao? Bác Hai đưa má em và bé Cường đi khám bác sĩ…
– “Hả… Có chuyện gì sao? Thím ba hay Bé Cường?” Đức nghe nói hết hồn… Bé Cường là con hắn… Thủy coi như là “vợ ngầm”, một trong hai mà có chuyện gì thì hắn không yên lòng…
– Không có gì… Má nghe lời bác sĩ khám phòng ngừa thôi… – Hồng Phượng mỉm cười…
– Sao em không đi theo? Hôm nay không đến Đức Lập à?
– “Hôm nay em biết anh về đây mà, nghỉ một bữa không được sao?” Hồng Phượng trợn mắt sừng sộ…
– “Hỏi chút thôi mà… Sao giận dữ vậy cưng… Thím ba… chừng nào về?”Hắn nhìn nàng với ánh mắt ám muội, từ lúc Hồng Phượng “biết mùi”, được hắn tận tình “chăm sóc” nên vú đít nảy nở nhiều lên, thật là hấp dẫn a…
– “Làm sao em biết được…” Thấy ánh mắt hắn nhìn mình… Biết hắn muốn chi rồi, Hồng Phượng xốn xang… tim đập mạnh lên…
– Theo anh… – Hắn nắm tay nàng dẫn vào nhà bếp… Cũng chính nơi này, lúc trước hắn vừa chơi Thủy vừa nhìn ra ngoài, chi cần chú hắn về là hắn và Thủy buông nhau ra… Vô cùng kích thích…
– “Anh… Rủi má về…” Biết ý đồ của hắn, Hồng Phượng hoảng hốt, tuy rất động tinh nhưng nàng sợ…
– “Nà… Ngồi xuống, em nhìn ra ngoài, xe thím vừa chạy vào là em thấy… Mình có thì giờ mà… Nghe anh đi… đây là tình điệu”… Hắn vừa dụ… vừa hôn hít vừa sờ bóp bên ngoài lớp vải… Hơi thở hắn kề sát bên tai khiến nàng rùng mình… ngoan ngoãn ngồi trên ghế và rồi cái quần lót bị hắn kéo ra… miệng hắn nhanh chóng áp giữa vùng tam giác… tiếng mút liếm nghe chùn chụt…
– “Ưm” Hồng Phương không còn biết gì nữa rồi, hai chân nàng gát lên vai hắn… Tay nắm lấy đầu tóc hắn ghịt mạnh và cảm giác nước trong người nàng không ngừng thoát ra từ nơi đó… Càng lúc càng nhiều…
– Đừng quên canh chừng đó nhe… Hi hi…
– “Biết rồi mà” Phượng lườm… Má đỏ hây hây, giờ phút này, hắn nói gì nàng nghe nấy… Theo lời đường mật của hắn, nàng chổng khu, chống hai tay lên mặt bàn, chĩa mông ra sau… Hắn vén váy nàng lên, áp miệng ngay từ phía sau tiếp tục mút. Lưỡi hắn vân vê rà cửa hang, trêu đùa hột thịt hồng bé nhỏ… Cao thủ như Phó Loan, Trưởng ban Mi, Chị Tư còn mê sảng huống chi nai tơ như Hồng Phượng thì làm sao chịu cho thấu… Miệng nàng ú ớ, mặt đỏ ửng như người say rượu… Biết còn chần chờ nàng sẽ “điên”. Hắn đứng lên… cầm cặc rà cửa hang… nhè nhẹ từ tốn đút vào… Vô đến tận cùng, nhè nhẹ rút ra… rồi lại đút vào. Hai tay ôm trọn hai bầu vừa se vừa bóp vừa lấy làm điểm tựa nắc nhè nhẹ…

Hồng Phượng theo phản xạ… phối hợp nhịp nhàng, sàng mông qua lại… hắn nắc mạnh dần… mạnh dần rồi liên tục…

“Bành bạch… bành bạch…” Âm thanh do hai bộ phận sinh dục ma sát với nhau càng lúc càng nhiều…

– “Mau đi… Em chịu hết nổi rồi…”Giọng mè nheo, nũng nịu… nữa tiếng đã trôi qua… Nàng đã trải qua hai lần “rùng mình rởn tóc gáy nổi da gà” và nước cứ tuôn ra mà hắn vẫn chưa có dấu hiệu ngừng… Có lòng nhưng không có sức… Phượng đành phải năn nỉ… May mắn cho nàng, ngay lúc này di động trên bàn reo lên… Nhìn màn hình… Đức sửng sốt… đưa ngón tay lên miệng… ý nói nàng đừng ồn… Nói nhỏ “Là chú ba…”
– “A lô… Chú ba hả… Chú đang ở đâu… Sao rảnh rỗi vậy?” Hồng Phượng nghe hắn nói, hết hồn sợ ba mình sắp về vội vã kéo quần lót lên, gài lại nút áo… lườm hắn. Kề tai lắng nghe.
– “Đức… Đức… Mau cứu chú…” Giọng Hùng hoảng hốt, sợ hãi vang lên…
– “Chú ba… Có chuyện gì vậy?” Đức sửng sốt… Hồng Phương hoảng hốt… Hùng nói lớn nên nàng nghe được… Không biết đã xảy ra chuyện gì…
– Mày là cháu của thằng này à… Vậy được. Mày nói với người nhà nó đem tiền tới đây chuộc nó… Nếu không tao cho nó làm mồi nuôi cá… Nghe rõ chưa?
– “Ông là ai?”… Nét mặt âm trầm, hắn bấm “speaker” đồng thời ra dấu để Phượng lấy di động của nàng ghi âm lại cuộc đối thoại.
– “Tao là ai mày đéo cần biết… mày chỉ cần biết là nếu người nhà của mày không nghe lời thì mua sẵn quan tài cho thằng chú mày… OK?”Giọng vang lớn trong speaker…
– Chuyện gì vậy?

Ngay lúc này, cùng Nhàn đi bác sĩ về, tay bồng bé Cường trong lòng, vừa bước vào, chưa biết ất giáp gì, nghe được câu nói “mua sẵn quan tài cho thằng chú mày…” khiến Thủy hoảng sợ, la thất thanh.

– “Thím binh tỉnh lại… Để chuyện này cháu lo” Hắn vừa nói vừa liền ra hiệu cho Nhàn và Phương coi chừng Thủy, sợ nàng hoảng sợ sẽ làm kinh động đến bé Cường, nàng đang ẵm trên tay.
– “Bao nhiêu tiền, Ông là ai… Làm sao liên lạc…” Đức không dài dòng… Cũng không hỏi lý do. Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
– 10 Tỷ. Cho cái tội ngủ với em gái tao còn đang dưới tuổi vị thành niên…
– “Không… không phải… Chú bị…”…”chát”.
– Oan cho mày sao mậy? Em gái tao mới 14 tuổi mà mày dám cởi nó… Hùng chưa nói dứt câu liền bị đánh… Giọng đàn ông rống giận. Vừa nghe nói, nét mặt Thủy, Phượng trắng bệch…
– “Nè… Anh chỉ muốn tiền thôi đó mà. Cần gì phải đánh người… Số tiền 10 tỷ cần phải có thời gian đẻ gom góp… Nói đi, làm sao giao tiền, gặp nhau ở đâu?” Hắn vừa nói vừa nháy mắt với Nhàn, Thủy, và Hồng Phượng… Ý bảo đừng lo… Ba người liền yên tâm. Không biết từ lúc nào đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của hắn…
– “Tao cho mày 4 ngày… 4 ngày sau tao gọi lại…” lời vừa dứt, gã cúp máy…
– “Cúp rồi?” Nhàn sửng sốt.
– “Bây giờ mình làm sao? Anh mau cứu ba em… hu hu.” Phượng khóc…
– Chú Hùng sẽ không sao… Anh bảo đảm.
– “Sao con chắc vậy?” Tuy tin tưởng thằng con nhưng Nhàn lo Đức muốn trấn an Thủy, Phượng nên nói như vậy.
– Chúng ta đã nghe và thấy rồi Chú Ba hiện giờ không sao. Nếu tụi nó muốn bỏ túi 10 tỷ dĩ nhiên trong vòng 4 ngày này tính mạng chú ba sẽ không sao…
– “Sao phải chờ tới 4 ngày… Nhà có tiền mà… Ra ngân hàng rút tiền là được rồi…” Thủy nóng lòng.
– “Phải đó… Nếu cần má ra ngân hàng rút tiền” Nhàn phụ họa… Phượng gật đầu đồng tinh… Tại sao phải chờ tới 4 ngày…
– Thời buổi này chuyển ngân 10 tỷ hay mấy chục tỷ hoặc mấy trăm thậm chí mấy ngàn tỷ thì không sao nhưng rút một lần 10 tỷ tiền mặt thì không ổn, mặc dù là tiền của mình nhưng sẽ gây sự chú ý… Hơn nữa… Con nói cần thời gian gom tiền, thằng đó nói 4 ngày sau sẽ liên lạc với mình… Vậy thì quá tốt… Tối đa là hai ngày, người của con sẽ biết Chú Ba đang ở đâu… Chừng đó giải cứu chú và một mẻ tóm gọn. Thôi không nói nhiều nữa… Hắn lấy di động ra gọi Phương Anh… Tuy không hiểu lắm nhưng Nhàn, Thủy, Phương nghe hắn nói cũng cảm thấy an tâm phần nào. Im lặng đứng một bên nghe ngóng.
– “A lô… Giờ này anh gọi về… Đừng nói với em là xảy ra chuyện gì nữa đó nha…”Phương Anh bắt máy, câu đầu tiên là nói đùa.
– “Sao trúng phóc vậy… Phương Anh… Chú Ba anh đã xảy ra chuyện…” Đức tóm tắt… Vừa rồi bọn chúng dùng di động của Hùng để gọi, hắn hy vọng từ số di động của Hùng để định vị Hùng đang ở đâu…
– Chờ em chút…
– “Ừm… Anh chờ”… Hắn biết với số di động… Phương Anh đang truy tìm hành tung của Hùng.
– “Không được… Di động của chú anh đã tắt… Nhưng vừa rồi em “hắc” (hack)vào trong Tổng đài của Viettel… Chú anh gọi ra từ Rạch Giá…”Vài phút sau Phương Anh nói.
– “Tắt máy?” Đức sửng sốt… Mới nói chuyện cách đây vài phút… Bây giờ tắt máy rồi?
– “Ừm… Bọn này vừa dùng di động của chú ba anh nói chuyện xong với mình thì tắt máy… Điều này chứng tỏ chúng cũng có kiến thức hoặc rất có thể là dân Pro” nên biết chỉ cần mở máy là mình có thể biết chú ba anh đang ở đâu…”Phương Anh đáp.
– “Vậy có nghĩa là ngoại trừ chúng mở di động của chú ba. Không có cách nào biết vị trí chinh xác chú đang ở đâu” Đức thất vọng…
– “Đúng vậy… Ngoại trừ có những yếu tố khác, hiện tại chúng ta chỉ có thể khẳng định chú ba anh đang ở trong thành phố Rạch Giá… nhưng chính xác ở nơi nào thì không biết”Phương Anh có vẻ áy náy vì không giúp được hắn…
– “Khoan… Chờ một chút.” Đức chợt nhớ lúc nói chuyện, hắn có nghe được âm thanh kỳ lạ lắm nhưng nhất thời không biết là cái gì nên lấy di động của Hồng Phượng ghi âm lại… Bây giờ hắn mở đoạn ghi âm đó ra… chăm chú nghe… Nhàn, Thủy Phượng như đi trong sương mù… Không biết hắn muốn làm gì…
– Mọi người nghe kĩ đi… Đừng chú ý đến lời nói của tên kia… Có nghe âm thanh văng vẳng hay không? Hắn để di động của Hồng Phượng gần di động của mình cho Phương Anh có thể nghe… Hắn lặp đi lặp lại nhiều lần đoạn ghi âm…
– “Hình như là tiếng chuông và tiếng gõ mõ trong chùa…” Thủy nói… Nàng nghe tiếng chuông chùa văng vẳng…
– “Đúng vậy… Là tiếng chuông chùa” Nhàn gật đầu…
– “Hinh như có tiếng nhạc của người Khmer… Phượng nói ra nhận xét của mình…”Bên kia”, Phương Anh im lặng. Nàng từ miền Bắc vào… Không rành lắm văn hóa người Khmer…
– Chùa của người Khmer? Nhưng tại sao có tiếng nhạc của người Khmer? Vô lý… Nhưng tại sao là nhạc khmer mà không phải là vọng cổ hay là Bolero? Miền này hai loại này rất là thịnh hành mà. Hắn trầm tư suy nghĩ… Chú ba hắn nhất định là đang bị nhốt không xa nên mới nghe được tiếng nhạc và tiếng chuông văng vẳng ở gần ngôi chùa này… Rất gần… Chùa nào đây?
– “Chùa Láng Cát…” Tiếng Thục Linh vang lên… Nãy giờ nàng đang ngồi bên cạnh Phương Anh, nghe vậy liên dùng vi tinh tìm tòi và nàng tin rằng đó là chùa Láng cát.
– Thục Linh… sao em lại nói vậy? – Đức mừng rỡ…
– “Trong Google có nói “Chùa Láng Cát là địa điểm du lịch ở Rạch Giá, khách du lịch khi tới đây tham quan sẽ được thấy những màn biểu diễn điệu múa truyền thống của người Khmer như một lời chào tới du khách… Cho nên em nghỉ là chùa này…” Thục Linh nói.
– “Không sai… Tuy không phải là 100 phần trăm nhưng 90 phần trăm là rất có thể… Thục Linh, Phương Anh, Thu Tâm, Ngọc Như nữa… Nói với Nancy anh cần các em đi ngay xuống dưới thăm dò. Tối nay anh sẽ tới đó sau… Khoan… Chờ chút…”Đức chợt động tâm cơ… Quay nhìn Thủy.
– Thim ba… Thẻ rút tiền và thẻ tín dụng của chú ba là ngân hàng nào cấp vậy?
– “Vietcombank… Thẻ đặc biệt của ba có thể rút tối đa 100 triệu một ngày” Hồng Phượng nhanh miệng đáp…
– “Để thím liên lạc với ngân hàng vô hiệu hóa tấm thẻ…” Hùng đang bị bọn xã hội đen bắt cóc, dĩ nhiên tấm thẻ rút tiền và thẻ tín dụng lọt vào tay chúng nên Thủy sợ chúng bắt Hùng nói ra mật mã rồi rút tiền vì vậy hấp tấp nói…
– Vậy thì không cần… Chỉ sợ chúng không xài… Nếu xài thì tốt quá… Nà… Các em nghe rõ chưa… Biết làm sao rồi chứ gì? Đức cười đắc ý…
– “Tụi em đi liền…”Phương Anh nói xong cúp máy… Người nhà của hắn thì cũng là người nhà của các nàng.
– “Em đi với anh…” Hồng Phương đòi đi theo… Ba của nàng mà… Không lo sao được…
– “Hả? Em… No Way… Không phải là đi shopping đâu à…”Đức lắc đầu…
– “Anh Đức con nói đúng đó… Con đi làm gì… Ở nhà lo cho má con là được rồi.” Nhàn can thiệp.
– “Nghe lời bác Hai con đi…” Thủy đồng tinh… Thấy mẹ và bác Hai ngăn cản, Phương tức tối trừng mắt nhưng hắn phớt lờ… Tươi cười yêu thương nhìn bé Cường đang say ngủ… Là con của hắn mà.
– Có định ghé nhà đi Út không… Nhàn hỏi nhỏ…
– Dĩ nhiên rồi… hi hi… Nhưng chiều mới đi được, con phải ghé nhà hàng một chút…
– Vậy bây giờ má đi siêu thị mua chút đồ sau đó tới nhà và dì Út làm cơm… Chờ con chiều tới ăn…
– Ờ… Được được… Con đi trước…
Nhàn vừa bước vào nhà, chợt sửng sốt khi thấy song Nhã đang chuyện trò vui vẻ với một người đàn bà, cách ăn mặc vô cùng sang trọng, quý phái… Có gương mặt quen quen, nhất thời không biết gặp ở nơi nào…

– “Bác Hai… Dì Quế đã chờ bác lâu lắm rồi…”Đang trò chuyện với khách… Thấy Nhàn về… Nhã Thy mừng rỡ…
– “Dì Quế?” Nghe Nhã Thy gọi khác là dì Hảo… Mặt Nhàn đại biến… Nàng đã nhớ khách này là ai rồi.
– “Chị Nhàn… Đã gần 20 năm không gặp rồi… Chị còn nhớ tôi chứ…”
– “Nhớ chứ… Là Quế đây mà… Hi hi… Không có thay đổi gì nhiều… Lâu nay chị ở đâu?” Nhàn cười nhưng nụ cười rất gượng gạo…
– “Lâu nay tôi ở Canada…” Người đàn bà tên Quế mỉm cười đáp… Mắt nhìn quanh.
– “Bác Hai… anh Đức đâu rồi?” Nhìn ra cửa… Không thấy bóng dáng hắn… Nhã Thy thầm tức giận… Sao không quan tâm tới hai chị em nàng chút nào vậy…
– “Nó… Nó có chuyện đột xuất nên đi rồi…” Nhàn lấm lét… Ánh mắt của người khách thì sáng lên.
– “Dì Quế ngồi chơi… Cháu và Nhã Phương hôm nay có “cours”…” Nhã Thy, Nhã Phương đứng lên… Cả hai cố gắng lắm rồi nhưng vẫn bặm môi, đi có chút khập khiễng.
– “Hai cháu hình như không khỏe… Lên lầu nghỉ đi.” Nhìn bộ dáng của cả hai, biết đêm qua cả hai ở nhà của Nancy tiệc tùng ca hát uống rượu với thằng con… Nhàn nghi ngờ đã xảy ra chuyện… Nên tỏ vẻ bận tâm.
– “Cháu cũng nghỉ vậy… Xem ra không thể đi học rồi…” Nhã Phương bặm môi… Trong bụng nhất định tìm hắn “tính sổ”… Cả hai từ từ đi lên lầu vào phòng nằm nghỉ…
– “Chị Nhàn…”anh Đức” mà hai cô bé này nói… Có phải là nó không?”Bóng song Nhã vừa khuất, Quế nóng lòng buột miệng hỏi…
– “`Đúng vậy… Quế… Chị đi 20 năm nay rồi… Hôm nay không phải muốn trở về nhận lại con chứ hả? Chị làm như vậy… đâu có được.” Nhàn nhíu mày.
– “Ậy… Chị đừng có khẩn trương… Tôi chỉ muốn biết hình dáng nó ra sao, sống thế nào… Bây giờ thấy chị khá thì tôi cũng mừng… Chỉ có vậy thôi…” Thấy Nhàn có vẻ khẩn trương, Quế mỉm cười giải thích.
– Aiz… Khẩn trương cái gì chứ… Tôi không ích kỷ như vậy đâu, nói cho nó biết cũng đâu có sao… Nói cho cùng, nó lớn rồi, có cuộc sống riêng của nó mà. Ừm nè, nhìn chị bây giờ chắc là khá lắm phải không? Chị về đây định ở bao lâu?
– “Mấy chục năm qua tôi qua Canada sống, cũng nhờ ơn trên phù hộ, ăn nên làm ra, bây giờ muốn về xứ mình sống kiếm cái gì đó làm ăn. Coi như lá rụng về cội…”Quế mỉm cười.
– Chị qua Canada sống. Chắc cũng lập gia đình rồi hả? Được mấy cháu rồi…
– “Có… Aiz… Ông chồng của tôi vừa mới qua đời năm ngoái… Chúng tôi cũng không có con cái gì…”Quế thê lương đáp.
– “Xin lỗi…” áy náy khi vô tình nhắc lại nỗi đau buồn của người khác… Nhàn Chợt hiểu và cảm thấy thương hại… Người đàn bà hơn 40 không chồng, không con thật là cô độc… Có bao nhiêu tiền cũng vô dụng. Hèn chi muốn tìm lại thằng Đức.
– “Không có gì… Hơn năm mấy rồi… Cũng đã quen…”Quế mỉm cười…
– “À… Tôi nhớ chị còn có người em gái song sinh… Chị ấy cũng ở Canada à… Có khá không?”
– Ừm Nó cũng ở Canada, cũng khá, lâu rồi mà chị còn nhớ ha… Trí nhớ chị thật tốt…
– Hi hi… Chỉ tàm tạm thôi… Sở dĩ tôi nhớ rõ là vì hai chị em chị giống nhau như hai giọt nước…
– “Ừm… phải phải… Chúng tôi là hai chị em song sinh mà…” Quế mỉm cười…
– “Thằng Đức đang làm việc ở Cao lãnh nhưng tuần này nó đi lung tung… Bây giờ nó có ở đây nhưng xảy ra chút chuyện… Như vầy đi… Ngày mai hay mốt tôi đưa chị xuống Cao lãnh để hai mẹ con gặp nhau…” Nhàn cảm thấy thương hại Quế… Thôi thì cho hai mẹ con họ gặp nhau… Nhưng tối nay nàng muốn nói với hắn một tiếng trước…
– “Chị Nhàn… Chị thật tốt” Quế cảm động… Hai mắt sáng ngời.

Cùng thời gian… Rạch Giá.

– “Mày yên chí đi… Sau khi thằng cháu mày đem tiền tới… Đại ca tụi tao sẽ thả mày về… Còn nếu như thiếu một cắc… Hắc hắc…”Bùm” mày hiểu không vậy?” Gã xăm mình đưa tay làm hình dáng khẩu súng bắn bằng miệng “bùm” một cái… Rồi cười hắc hắc… gã vừa nói tay vừa thọc vào quần cô gái trẻ măng bên cạnh khiến nàng uốn éo… Miệng không ngừng rên rỉ…

Biết mình sập bẫy của kẻ gian… Mặt tái nhợt… Nhận ra con nhỏ này. Nó làm trong quán “đấm bóp thư giãn”… Bây giờ Hùng thật hối hận, chỉ vì một phút không kìm hãm được mà phải ra nông nổi này… Mất tiền thì không sao, tiền mất có thể kiếm lại được, Hùng chỉ sợ sau khi bọn này lấy được tiền sẽ giết người diệt khẩu. Bây giờ Hùng chỉ hy vọng thằng cháu mình… Nó quen lớn, giao thiệp rộng, bạn gái nó là Thiếu tướng… Nhất định sẽ có cách.

– “Ê… Tao đang nói chuyện với mày… Đụ má… mày có nghe tao nói gì không vậy mậy?” Thấy Hùng không trả lời trả vốn… im re… gã xăm mình quát…
– “Nghe… Tui nghe mà… Cháu tui… sẽ mang tiền tới…” Hùng sợ hãi…
– Mong là như vậy… nhưng cháu mày mang tiền tới là một chuyện… Bây giờ mày nói tao nghe số mật mã của hai tấm thẻ này… mày có thể không nói, tao sẽ không giết mày, hắc hắc… nhưng mà cho mày nếm mùi đau khổ…
– “Tui nói tui nói…” Hùng sợ són đái vội vã nói số mật mã của thẻ ATM và thẻ tín dụng của mình ra…
– “Thẻ của mày. Mỗi ngày rút tối đa được bao nhiêu tiền mậy…”
– “Một trăm triệu. Nhưng môi lần chỉ được 10 triệu…” Hùng ngoan ngoãn đáp…
– Mày không gạt tao chứ?
– Không… Không dám…
– Hắc hắc… Thách mày cũng không dám… Thằng Quang… Thằng Mười. Hai đứa bây vô đây… gã mặt sẹo lấy viết ghi chép… gọi lớn. Chưa đến 10 giây… hai tên đàn em mở cửa phòng bước vào… gã đưa ra hai tấm thẻ…
– “Nà… Đây là số mật mã… Hai thằng bây chia nhau đi lấy tiền về… Nhớ đội nón, đeo kính mát đừng để ai thấy mặt tụi mày. Nhớ chưa. Lúc lấy tiền, đừng bao giờ bao giờ nhìn lên. Chỉ nhìn xuống… Đề phòng các máy thu hình” gã mặt sẹo tỉ mỉ dặn dò… chứng tỏ không phải lần đầu.
– “Biết rồi đại ca… Yên chí đi…” Hai gã đàn em hớn hở nhận nhiệm vụ, mỗi thằng nhận 1 tấm thẻ, đi ra ngoài… Trong phòng chỉ còn lại ba người… Hùng đang ngồi trên ghế, tay chân đều bị trói. Gã mặt sẹo và người con gái… lúc này mặt nàng đỏ ửng vì bàn tay của gã mặt sẹo không ngừng khều móc giữa hai đùi…
– Nà… Thấy mày ngoan ngoãn hợp tác như vậy… hắc hắc… Để tưởng thưởng khích lệ… Tao cho mày coi sô (Shows)…
– “Sao hả mậy? Không muốn coi à… Vậy để tao móc mắt mày…”… gã mặt sẹo thấy Hùng không ừ hử… hung dữ quát…
– Tôi muốn… Tôi muốn…
– Hắc hắc… Vậy mới gọi là biết điều… Nà… Nhớ nha… mày nhắm mắt thi tao móc mắt mày… cái tội lãng phí… hắc hắc… – gã nói xong kéo phéc mơ tuya quần xuống, móc cặc ra đưa ngay tới miệng cô gái trẻ… nàng liền há miệng cho gã đút vào… Hai tay gã nắm đầu tóc nàng nắc lia chia…

Hùng chỉ biết mở hai mắt nhìn… không dám chớp mắt…

Đối diện Vietcombank, một chiếc xe giường nằm biển số 65 chạy đến và đậu ở đó… Chưa được 5 phút… Có chiếc xe CSGT đến đuổi đi vì đây là vùng cấm nhưng không biết một mỹ nữ trên xe bước xuống đưa ra tấm thẻ gì… Vị chỉ huy CSGT xem xong rồi kính cẩn chào, Lên xe chạy đi. Sau đó thì không thấy chiếc xe CSGT nào tới quấy rầy nữa…

Cùng lúc này, chung quanh chùa Láng Cát, Ngọc Như ở vị trí lái xe, Kim Chi bên cạnh, Ngọc Vân ở hàng ghế sau… Ngọc Như lái chiếc Toyota Fortuner chạy chầm chậm để có thể quan sát nhưng ngôi nhà “khả nghi”… Nancy muốn trong thời gian ngắn nhất để truy tìm tông tích chú ba của hắn nên đã huy động khá nhiều nhân lực tiến hành song song cho một kế hoạch “Diều hâu” có thể nói là hoàn hảo… Nhưng chỉ có thể thành công nếu di động của Hùng mở hoặc là một trong hai tấm thẻ ATM và tín dụng được sử dụng để rút tiền…

Di động của Hùng thì chúng tắt nhưng khả năng dùng thẻ của Hùng để rút tiền là rất lớn vì chúng không thể nghỉ Hùng chỉ là thương gia, làm sao có khả năng trong tích tắc truy tìm và hơn nữa chúng đã vô cùng cẩn thận…

– “Có tín hiệu thẻ ATM và thẻ tín dụng đang có người dùng…” Trên chiếc xe giường nằm, ngồi trước khoảng 5 cái màn hình và chi chít máy vi tinh…”Thục Linh bổng thốt lên… Nàng nhìn trên hai màn hình, hệ thống camera của máy hai ATM truyền về hình ảnh hai người đàn ông, một bận áo T – shirt đỏ, mũ đen, đeo kính đen. Tên thứ hai mặc T – shirt trắng nón đỏ. Kính đen… đang rút tiền… Tuy không thấy rõ mặt nhưng bao nhiêu đây cũng quá đủ để nhận dạng. Thục Linh bấm 1 cái…

“Bíp… bíp… bíp”…” Trên chiếc Toyota Fortuner… Di động của, Kim Chi, Ngọc Vân cùng lúc nhận được… Như vậy chỉ cần để ý người mủ đen, T shirt đỏ và người T shirt trắng nón đỏ xuất hiện ở gần đây, hai gã vô ngôi nhà nào thì sẽ tìm được hành tung chú của hắn…

Trên chiếc xe giường nằm. Phương Anh, Thu Tâm, Xuân Mai kiên nhẫn chờ… mỗi lần chỉ rút được 10 T cho nên cần thời gian để rút tối đa… Chúng rút tiền xong, cầm túi tiền bước đi, đến một góc đường, cả hai lên xe dream… Chạy đi… Thu Tâm điều khiển xe bám theo ở một khoảng cách xa…

– “Thấy rồi…” Vài phút sau Ngọc Như thông báo… Nàng và Kim Chi, Ngọc Vân vừa phát hiện hai “đối tượng” như trong đoạn video… Ngọc Như cho xe chậm chậm bám theo… Xa xa gần đó Thu Tâm cũng điều khiển chiếc xe giường nằm chầm chậm chạy hướng ngược chiều…

Nhìn thấy hai đối tượng mình đang theo dõi chạy vào biệt thự… Cả bọn mỉm cười…

– “OK… Chờ gì nữa…” Kim Chi hăng hái móc súng ra chuẩn bị…
– “Không cần gấp… Chờ đến tối ảnh đến rồi hẳn hành động… Bây giờ mình chia ra canh chừng…” Ngọc Vân ngăn Kim Chi. Thục Linh lấy di động ra bấm…

Một tháng trước…

General Hospital Montreal Canada…

Trong khu giường đặc biệt dành cho những người ung thư giai đoạn cuối, một khuôn mặt xanh xao gầy gò đang nhìn bức hình chụp ba người, mỉm cười…

– Là nó rồi…
– “Chỉ với bức hình này, làm sao chị có thể khẳng định được…” Một người đàn bà ngồi đối diện nghi hoặc.
– Không phải mới đây, tôi cho người điều tra khá lâu rồi… Người đàn bà trong hình tôi biết rất rõ… Là Lê Thanh Nhàn, người đàn ông là Trần Tuấn… Tuy đã lâu lắm rồi nhưng họ vẫn không thay đổi nhiều và gương mặt… Gương mặt này là mặt của cha nó lúc trẻ. Không còn nghi ngờ gì nữa…
– “Vậy được… Tôi sẽ làm di chúc như ý nguyện của chị… Sau khi chị ra đi… 90% tài sản của chị, người thanh niên tên Trần Đức… sinh ngày, tháng năm. Con của Trần Tuấn và Lê Thanh Nhàn sẽ là người thừa kế… Em gái chị Giang Ngọc Hoa chỉ được 10%…”…
– Cảm ơn chị nhiều… Trang Luật Sư.
– “Tôi làm việc cho chị đã lâu… Chi có trả lương cho tôi mà… cảm ơn cái gì… Thôi tôi về thảo bản di chúc… Chị nằm nghỉ đi…” mỉm cười. Luật Sư Trang đứng lên… Bước ra ngoài phòng bệnh…
– “Sao rồi Trang Luật sư…” Một người đàn bà đang chờ bên ngoài. Thấy Trang luật sư từ phòng bệnh bước ra… Hấp tấp tiến đến hỏi.
– “Chi Quế muốn lập di chúc… Phần của chị được 10 %… Xin lỗi nha… Vì giao tinh của chúng ta bấy lâu… Tôi chỉ có thể tiết lộ bấy nhiêu thôi…”Trang luật sư nói xong quay lưng bước đi…

Giang Ngọc Hoa ngồi phịch xuống… mặt trắng bệch.

Trong phòng bệnh… Nét mặt xanh xao… Giang Ngọc Quế nhìn tấm hình mỉm cười hiền hậu… Trong đầu đang ôn lại chuyện xưa…

4.8 10 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

8
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x