Trong lúc này Đức đang ngồi nghe Nhàn kể “thân thế” ly kỳ của mình, nào là hai mươi năm trước… vâng vâng và vâng vâng, câu chuyện giống như khởi đầu của bộ phim võ hiệp kỳ tình nào đó… nói tóm lại hắn và nàng không có quan hệ máu mủ gì hết… bây giờ má ruột tìm tới… nàng cảm thấy có bổn phận nói ra sự thật.
– “Hi hi… Thiệt? Sao nghe như trong phim tinh cảm xã hội lâm ly bi đát vậy… Má và Dì Út không nói chơi chứ?” Nghe Nhàn nói không phải là mẹ ruột và bỗng dưng có một bà Giang Ngọc Quế từ bên Canada về đây tìm và nhận là mẹ ruột mình… Đức cảm thấy tức cười…
– Là thiệt mà… Có phải cảm thấy sốc không? Bởi vậy dì Út gợi ý nói cho con biết trước để con chuẩn bị tinh thần mai này gặp má ruột…
– Hi hi… Ha ha…
– “Tâm à… Có phải thằng Đức bị đã kích không vậy?” Thấy hắn ôm bụng cười, Nhàn, Tâm nhìn nhau sửng sốt… Có gì đáng cười chứ?
– “Ây… Cái gì bị đã kích chứ… Tầm phào… Mẹ ruột chứ gì? Rồi sao… Con gặp bả thì nói “hello” thôi, rồi cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm… nếu rảnh… Sau đó thì bye bye… Vậy thôi, có gì mà quan trọng chứ… Nói thiệt nha… gặp để làm gì?” Đức nhún vai… rõ ràng không để tâm chút nào.
– “Có thiệt nghỉ như vậy không?” Tâm mừng rỡ… Hôm qua giờ cứ nghỉ nó nhận lại mẹ ruột rồi đi qua bên Canada khiến nàng đứng ngồi không yên… Bây giờ thì tốt rồi.
– Thấy con cười… tưởng con mừng rỡ chứ… Thì ra là không phải…
– Hắc hắc… Mừng thì đúng là mừng, nhưng không phải mừng vì gặp má ruột… Mừng vì má bây giờ là má nuôi. Dì út là… hắc hắc… Vậy ba người mình không có ruột thịt nha…
– “Vậy thì sao?” Nhàn ỡm ờ, vẻ mặt rất phong tình… Sở dĩ bấy lâu nay nàng và nó làm tình thoải mái cũng là nàng biết nó không phải con ruột của mình… Nhưng có lúc nàng cũng nghỉ nếu nàng thật sự là má ruột của nó… Chắc cũng là như vậy thôi… Không có gì thay đổi.
– Ba tịt ngòi nhưng con thì. Hắc hắc… Má thấy rồi đó… Nancy nè, thím ba nè, Gia Kỳ, Thúy Ái… Cho má một đứa nha… Hắn đấy Nhàn xuống giường, hung hăng vén váy tuột quần lót nàng ra… Trước giờ chỉ “ra” trong miệng nàng hoặc cho bắn trên vú, bây giờ thật muốn bắn vào trong để Nhàn có thai của hắn…
– “Đúng đó chị hai, Hai chị em mình qua Mỹ sanh xong rồi về…” Tâm hưởng ứng… Nếu được vậy thì tốt quá… Có chị có em…
– Í… Không được đâu… Hơn 40 rồi, không tốt…
– “Cũng chưa chắc mà… Cứ để tự nhiên cho ông trời quyết định nha… Từ nay bắn bên trong thoải mái để coi sao…” Miệng nói, tay hành động, hắn dang hai chân Nhàn ra, úp mặt vào chùm lông mềm mại hôn hít… Hồi sáng, đút tay vào quần của Bí thư Nga, chỉ được sờ soạng vài cái thì bị kỳ đà cản mũi, khi nãy “xử lý” Thanh Thanh rồi nhưng là lần đầu của nàng, hắn chỉ nhè nhẹ, không dám mạnh bạo… Đối với Nhàn và Tâm thì khác, có thể tha hồ đủ trò đủ kiểu, như vậy mới đã…

Hắn lấy tay vừa mơ trớn vừa nhìn khe suối đang lầy lội, bây giờ hắn mới hiểu tại sao Nhàn vẫn còn “bót” và hai múi thịt vẫn còn hồng như dì Út… Thì ra “má” chưa bao giờ sinh sản. Ờ phải… Không còn là “má” và “dì út” nữa rồi… Trước đây, mỗi lần như vầy, hắn nhìn, cứ tưởng mình từ đó chui ra nên vô cùng kích thích khi đút vào dập. Bây giờ hơi buồn một chút, tuy vậy, cảm giác đang chơi mẹ nuôi cũng không tệ… Hắn vừa lấy đầu lưỡi trêu đùa, ngón tay khều, móc cửa hang…

Nhàn rên như bị cắt tiết, mông co giật, hai đùi kẹp chặt, tay ghì mạnh đầu tóc hắn… Miệng không ngừng rên rỉ… Nhìn thấy cảnh nóng, Tâm xuân tinh nở rộ, kéo phéc mơ tuya quần hắn xuống, vén tóc há miệng ngậm vào, trong phút chốc mái tóc nàng nhịp nhàng lên xuống. Giờ phút này trong phòng chỉ nghe tiếng đánh lưỡi và tiếng cười rúc rích.

– “Vô đi” Mặt đỏ gay như người say rượu, úp mặt xuống giường, Nhàn chổng mông, muốn hắn đút vào theo kiểu doggy style…

Tay trái vịn eo, tay phải cầm cặc rà cửa động… đút vào nhấp nhè nhẹ rồi đút vào một phát lút cán… của hắn kích thước to bự, dài, dễ dàng chạm đến điểm “G” làm Nhàn thần hồn phách lạc, dâm thủy tuôn trào… mông sàng qua sàng lại phối hợp theo từng cú dập. Tâm bên cạnh, người vặn vẹo vì bàn tay của hắn khều móc… Cả hai chị em lần lượt cúi người chĩa mông để được hắn đưa đến tột đỉnh của khoái lạc…

– “Thật không muốn nhận lại mẹ ruột à?” Tâm một bên, Nhàn một bên, kẹp hắn chính giữa, sắc mặt cả hai đầy thỏa mãn, mệt nhoài nhưng tay vẫn mân mê phía dưới một cách thích thú… Cặc hắn vẫn như khúc củi chĩa thẳng lên trần nhà.
– “Để làm gì chứ? Gặp mặt cho biết là được rồi” Mình bây giờ không tốt sao…
– “Nếu có gặp thì nhớ hỏi là con của ai mà cái này… hihi”Tâm cười rúc rích, bóp mạnh cặc hắn…
– “Ây da… Phải trừng trị mới được…” Hắn ngồi lên, choàng hai chân qua dí đầu cặc ngay miệng… Tâm mở miệng ngậm lấy để hắn nhịp nhàng di chuyển mông ra vào.

Ngay lúc này di động reo lên, nhìn màn hình, Đức có chút ngạc nhiên, không ngờ Oanh lại gọi mình… Chắc chắn là có chuyện gì quan trọng, vì vậy ra dấu để Nhàn im lặng… trong khi vẫn không ngừng chơi cái miệng xinh xinh của dì Út…

truyen sex hay
– “A lô… Chị Oanh hả… Chị gọi tôi chắc là có chuyện gì quan trọng à? Có phải bị ai quấy rầy không…” Trong đầu hắn nghỉ rất có thể người của Thái Kiêm hay Hữu Cơ muốn dở trò với Oanh nên nàng cầu cứu hắn.
– “Không. Không phải…” Oanh mũi lòng… Khi lấy di động ra gọi cho, nàng hồi hộp, trước kia hắn có nói khi nàng gặp chuyện có thể gọi bất cứ lúc nào. Không biết hắn chỉ là khách sáo đẩy đưa hay là thật nhưng rõ ràng hắn rất sốt sắng bắt máy còn rất quan tâm khiến nàng cảm động. Sau khi ly dị với Thái Kiêm Cơ, bạn bè lánh xa, nếu tới gần chỉ là muốn lợi dụng cơ thể nàng. Còn hắn, giúp nàng mà chưa hề có điều kiện gì.
– “Có chuyện gì cứ nói đi… Đừng ngại mà…” Không nghe Oanh lên tiếng, nghỉ nàng ngại miệng, Đức khuyến khích.
– “Là như vầy… Có người nhờ tôi chuyển lời muốn mời anh ăn cơm…” Oanh lí nhí nói… Hai chữ ăn cơm, Oanh cảm thấy ngượng ngùng, đây có nghĩa là thông qua nàng để “móc nối quan hệ”… Nàng sợ hắn hiểu lầm mình nhận “phong bì” trong việc làm trung gian tiến dẫn, một nguyên tắc bất thành văn trong quan trường…
– Là ai vậy…
– “Là Thư Ký Minh của Trưởng Ban Đồng” Oanh hồi hộp đáp, nàng hy vọng hắn nhìn ra thế cuộc hiện nay trên chinh trường của Đồng Tháp.
– “Ha Ha… Ăn cơm thì không cần, như vầy đi, chị nói với anh ta nếu được, mai sáng 9 giờ, đến văn phòng tôi…”Nói đến đây, Đức cúp máy không muốn nói thêm nhiều.
– “A lô… A lô…” Oanh sửng sốt… Mới nói vài câu đã cúp máy rồi? Aiz… Nàng quay trở lại bàn… Hai vợ chồng Minh, Phụng nhìn nàng với ánh mắt mong đợi.
– Anh ta nói ăn cơm thì không cần nhưng 9 giờ sáng mai nếu Thư Ký Minh có rảnh thì đến văn phòng…
– “Cảm ơn nhiều chị Oanh.” Minh mừng húm… Hắn hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói này, nếu quả thật muốn quy thuận thì ngày mai đến báo cáo công tác với lãnh đạo… Minh sẽ không bỏ lỡ dịp này…
– “Không có gì, Đừng khách sáo… Thôi tôi xin phép…” Oanh đứng lên cáo từ… Thái Phụng cầm phong bì đứng lên bước theo. Ra đến nơi Oanh đậu xe, nàng đưa phong bì vào tay Oanh…
– Hai vợ chồng em có chút lòng thành… Xin chị nhận cho…
– “Đừng làm như vậy mà… Nay đã khác xưa rồi… Mình giúp dược thì giúp… Hơn nữa không phải là chuyện lớn gì… Nếu coi tôi là bạn, Phụng giữ lại đi” Oanh mỉm cười… nổ máy xe, chạy đi…

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: Truyen321.NET

– “Thư Ký Minh này đến thật đúng lúc…”Đức mỉm cười…

Hai ngày nay chuyện người dân tụ tập trước ủy ban, hắn biết có người đang muốn giở trò nhắm vào họ Thái với mục đích gây khó khăn cho Thái Vân Cơ đồng thời “cầm cờ” quy tụ những người này quy thuận Phó Chủ tịch Hoàng. Hôm qua hắn nghe Chánh văn phòng Diệp mở tiệc tại nhà, khách mời chánh là Phó Chủ Tịch Hoàng… Như vậy đã quá rõ ràng… Mụ Diệp này đang muốn gầy dựng thế lực cho riêng mình… Hay đó… Nhưng rất tiếc đã lầm người… Chuyện này hắn không lo chút nào vì chỉ cần tung một đòn chí mạng thì lão Hoàng sẽ vạn kiếp bất phục.

Đây là lý do hắn chưa muốn Mai Thảo hành động mặc dù đã có đủ bằng chứng Hoàng là hung thủ giết Thái Hoàng Cơ và Thúy Liễu vì một khi làm như vậy, đám người của Đồng sẽ như bầy ong vỡ tổ. Hắn cần một người có đủ uy tín để cầm đầu đám này đến quy thuận mình… Không ngờ người này là Thư ký Minh… Chỉ cần nâng người này lên có nghĩa là nắm luôn cả người của lão Đồng trong tay. Thêm vào đó, Thái Vân Cơ đã là người một nhà. Đồng nghĩa với một nửa Đồng tháp đã vào tay. Mọi chuyện đều theo một chiều hướng tốt đẹp. Nghỉ tới đó, hắn phấn khích nhấp mạnh hơn và sâu hơn…

– “Khụ khụ… Làm gì vậy… Muốn giết người à…” Bị chấn sâu vào cuống họng, Tâm ngộp thở ho sù sụ… xô hắn ra “mắng”…
– Hi hi… Sorry… Làm lại nha…
– “Đồ quỷ… Để chị Tư đi… Dì mỏi miệng rồi…”. Tâm “lườm”…
– “Hi hi… Nói chơi thôi… Con có việc quan trọng cần làm…” Hắn cầm di động gọi cho Mai Thảo… Nhàn, Tâm thấy nét mặt hắn nghiêm túc nên không tiếp tục “phá” nữa… Hơn nữa cả hai cũng đã mệt lắm rồi.
– “A lô… Anh đang ở đâu vậy?” Đang trong phiên họp với các thân tín của mình, thấy hắn gọi tới, Mai Thảo mừng rỡ.
– “Vụ án Thái Hoàng Cơ, Thúy Liễu… Em nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?” Không trả lời nàng, hắn nói ngược lại.
– “Bằng chứng DNA đầy đủ, lão ta không thoát được đâu…” Mai Thảo khẳng định…
– Tốt… Vậy trưa mai… Tiến hành được rồi…
– “Trưa mai? Tại sao không phải là bây giờ” Mai Thảo nghi hoặc… Không biết hắn muốn làm gì.
– “Hắc hắc… Mai em sẽ biết mà… Bye cưng…” Hắn cúp máy…
– “Ê…”Mai Thảo có chút tức giận… Chưa nói rõ đã cúp máy rồi… Làm gì thần bí vậy chứ… Nàng quay sang thân tín của mình.
– Các em biết… Ở Cao lãnh này ngày mai có gì đặc biệt không hả?

Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh nhìn nhau… Lắc đầu… Đâu có gì đặc biệt chứ… Thường thôi mà…

– “Vậy sao? Thôi được… Ừm… Chuẩn bị… Ngày mai chúng ta hành động… vẫn là câu nói đó… Đây là cơ mật… Hiểu chưa?” Mai Thảo nghiêm nghị…
– “Dạ rõ… Thủ trưởng…” Nét mặt phấn khích, Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh đồng thành đáp. Trước tới giờ, bắt lưu manh đầu đường xó chợ như cơm bữa, lần này bắt một Phó Chủ tịch tỉnh là chuyện kinh thiên động địa. Thử hỏi làm sao không phấn khích cho được… Trong thâm tâm, các nàng hy vọng Thủ trưởng mình cứ như vậy. Bắt hết bọn Chủ tịch “bẩn thỉu”, Bí Thư dơ dáy” hay cho dân nhờ…
– “Thủ trưởng… Em vừa nhớ có một chuyện… Không biết có phải là đặc biệt hay không…” Việt Hà ngập ngừng nói.
– Nói ra nghe thử…
– Ngày mai là sinh nhật của Phó Chủ Tịch Hoàng… Chánh văn Phòng Diệp đứng ra tổ chức tiệc… Nghe nói khách mời đông lắm…

“Chứ còn gì nữa”… Mai Thảo nghỉ bụng… Nghỉ tới lúc ngày mai, trong lúc mụ Diệp đang xum xoe tán dương nịnh bợ chúc “phước như đông hải thọ tỷ nam sơn” thì lão Hoàng bị dẫn đi… Mai Thảo muốn cười phá lên.

Đúng là đồ “mắc dịch” mà… Chỉ có hắn mới “âm hiểm” như vậy… Nhưng mà nàng thích…

Dặn đo Mai Thảo xong, một lần nữa Đức bấm máy để dàn trận “thiên la địa võng”… quyết một chiêu lấy mạng… Không phải hắn âm hiểm mà là “có qua có lại mới toại lòng nhau” Trước kia 3 thằng con mụ Diệp núp lùm ám toán, xúi dục tên Tiến Lực bêu xấu hắn trên mạng xã hội, hắn đã không truy cứu, bây giờ tới mụ muốn làm phiền… Vậy thì hắn không nhân từ nữa… Hắn thuộc loại người không làm thì thôi, một khi quyết định làm thì một “chiêu lấy mạng”… Nguyễn Xuân Hoàng thuộc về hình sự, Mai Thảo “lo” cho lão nhưng mụ Diệp là đồng lõa với Nguyễn văn Đồng, là tội phạm tham nhũng, kinh tế buôn lậu thì đã có cục C03…

– “A lô… Tôi nghe đây… Đã quyết định rồi sao?” Giọng Hải Yến vang lên, không một chút ngạc nhiên, rõ ràng biết hắn hắn sẽ gọi… Không cùng Hoàng Bích Trâm về Hà Nội, nàng và Lan Anh ở lại có hai chuyện phải làm, chuyện thứ nhất là lấn sân dành chỗ vào hội đồng bàn quản trị dự án TTTM, chuyện này đã xong rồi, chuyện thứ hai là chờ hắn gọi là chốt hạ hồ sơ Chánh văn Phòng Diệp.
– Ngày mai, Chánh văn Phòng Diệp đứng ra tổ chức tiệc sinh nhật của Phó Chủ Tịch Hoàng… khách mời đông lắm…
– “Hiểu rồi…” Hải Yến lạnh lùng cúp máy… Hắn cũng không nói thêm nhiều, mỉm cười khi tưởng tượng đến gương mặt của Chánh văn Phòng Diệp sẽ giống cái gì?

Là Phó Bộ, chuyện chị Năm bị bắt tại Phi trường Nội bài là bí mật quốc gia nên ít ai biết đến. Lúc đầu Diệp thấp thỏm lo âu, lặn chìm xuống sâu để nghe ngóng động tịnh. Thấy sóng yên gió lặng hơn nữa lão Đồng ngủm củ tỏi nên Diệp trồi đầu lên dựng cờ gióng trống khua chiêng “phò tá” Nguyễn Xuân Hoàng, hy vọng nước lên thì thuyền lên… Trước hết mụ chỉ muốn kéo Thái Vân Cơ xuống nước để tạo lợi thế cho “đồng minh”, nhưng sai lầm chết người của mụ là đại đa số nạn nhân của họ Thái nằm tại huyện Lấp Vò khiến Ủy ban huyện này bị bao vây và tệ hơn nữa, bọn lưu manh côn đồ mà chồng mụ ngày vào dùng ná thun bắn bể kiếng xe của hắn… Tất cả những chuyện này chọc giận hắn rồi…

Trong quan trường chuyện nhỏ như hột mè có thể khai thác để trở thành to như cái đình, ngược lại chuyện lớn như cái đinh cũng có thể hóa nhỏ và chuyện nhỏ hóa thành không có gì. Vấn đề là ở chỗ quen đúng người chạy đúng cửa. Thái Vân Cơ biết mình quen đúng người.

Hai ngày nay, chuyện dân chúng tụ họp ở trước cổng ủy ban huyện khiến nàng đứng ngồi không yên, bây giờ, chỉ vài tiếng sau khi hắn trở về thì người dân vui vẻ “ngoan ngoãn” giải tán, ai về nhà nấy. Khi nhận được tin, Thái Vân Cơ thở phào cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nàng biết như vậy có không có nghĩa là “đâu vào đấy”. Nàng nhìn ra được là có người muốn khuấy lên vũng nước đục cốt ý là nhắm vào mình, khi chưa đạt được mục đích dĩ nhiên là không chịu ngừng vì vậy gọi Tuyết Cơ tới cùng nhau thương lượng…

– “Nghe nói gần đây Chánh văn Phòng Diệp và Phó Chủ Tịch Hoàng rất thân… Ngày hôm qua nhà bà ta có tiệc tùng, một số thân tín trước kia của Nguyễn văn Đồng cũng có đến dự… Có điều kỳ lạ là Thư Ký Minh, thân tín của lão thì không được mời”

Lúc nghe được tin này, Tuyết Cơ nghi hoặc… chẳng lẽ mụ Diệp muốn loại bỏ thư ký của lão Đồng? Họ không phải là người cùng phe hay sao?

– Chuyện này chị có nghe qua… Mụ Diệp này rất gian xảo, lão Hoàng cũng không vừa, có thể nói là cáo và hồ ly lợi dụng lẫn nhau thôi…
– “Hi hi… Chị và hắn không phải cũng vậy sao?” Tuyết Cơ “bắt bẻ”…
– “Lúc đầu chị cũng nghỉ như vậy nhưng bây giờ chị nghỉ khác… Em không hiểu đâu… Hắn rất tuyệt…” Nói tới đây hai má Vân đỏ lên khi nhớ lại những lúc nàng quằn quại rên xiết dưới những cú dập của hắn…
– “Biết rồi… Lần trước chị nói mời hắn tới nhà ăn cơm rồi im luôn… Lần này sẵn dịp… Chị còn chần chờ gì nữa… Cầm cái máy lên… Gọi cho hắn đi… Nhờ hắn giúp một tay” Tuyết Cơ thấy, người ta đạp tới trên đầu mình rồi mà chị mình cứ chần chờ không gọi hắn cầu cứu nên có chút tức giận, đơn giản quá mà, nếu đã là người của hắn rồi thì đâu phải xa lạ, có gì phải ngại…

Thật ra trong thâm tâm Tuyết Cơ rất hâm mộ chị mình có chỗ dựa khủng và nàng cũng ước ao được như vậy, tiếc là chưa hề có cơ hội… Bởi vậy thừa dịp rối ren này đốc thúc Vân Cơ mời hắn đến nhà ăn cơm bàn việc. Quan trọng nhất là cớ cơ hội gặp mặt. Còn chuyện hắn có “khủng” hay không thì hạ hồi phân giải.

– Con này… Làm gì tươm tướp vậy…

Miệng mắng, tay Vân Cơ cầm di động lên bấm… Thật ra nếu Tuyết Cơ không nói nàng cũng gọi hắn mà… Cần phải liên lạc tinh cảm mà.

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://truyen321.info/thang-duc.html

Đã hẹn với các nàng cùng đi phố mua sắm bởi vậy Đức Chủ tịch về biệt thự rất đúng giờ, không đúng giờ sao được.”Bà chằn” Thụy Vũ này dữ lắm à… Chưa bước chân vào tới phòng khách, Đức đã nghe bên trong ồn ào như cái chợ…

– “Các người đẹp… chuẩn bị xong chưa… Let’s go… Ouf”… Đức sửng sốt, mặt bư ra, tưởng mình như Đường Tăng đi lạc vào “nữ nhi quốc” khi nhận thấy ngoài Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến còn có Phương Linh, Thanh Tình, cô nàng Hồng Ngọc và Lam Điền, Vệ Lan… hai trợ lý của nàng… Chuyện gì dây?
– “Chuyện gì? Gặp em không mừng à…”Phương Linh chu môi lườm… Thanh Tình cười chum chim…
– Không… Không phải… Hi hi… Hơi bất ngờ thôi…
– “Nhà nhiều phòng như vậy cho nên Phương Linh, Thanh Tình tới ở với tụi em cho vui…”Tú Nhi mỉm cười…
– “Hôm nay đi phố mua sắm… Hồng Ngọc, Vệ Lan và Lam Điền muốn cùng đi… Càng đông người càng náo nhiệt…”Thụy Vũ hăm hở nói…
– “Ông Chủ”… Hồng Ngọc, Vệ Lan, Lam Điền mỉm cười chào…
– “Ông chủ?” Các cô gọi tôi?” Đức sửng sốt…
– “Anh quên rồi sao… Hồi sáng này em có nói rồi… Em mướn Hồng Ngọc ở lại Công Ty làm trợ lý cho tụi em… Vệ Lan và Lam Điền cũng vậy, sẵn bây giờ công trinh TTTM cần rất nhiều nhân thủ…” Tú Nhi lườm.
– Ờ há… Vậy mà anh quên… Sorry cưng… Bây giờ đi được chưa?
– “Anh coi anh kìa… Lên lầu tắm rửa thay đồ… Em có soạn sẵn bồ đồ để trong phòng tắm á…” Đến lượt Tuyết “chỉ đạo”…
– “Để em lên giúp anh” Yến lúc nào cũng nhu mì…
– “Ý… Không được… Không biết ảnh sao…” Thụy Vũ “cảnh cáo”…
– “Em”… Đức trừng mắt nhìn Thụy Vũ… quay người đi lên lầu vừa đi vừa suy nghĩ tối nay sẽ trả thù như thế nào…

Ngoại trừ “người lạ” như Hồng Ngọc, Thanh Tình, Lam Điền. Vệ Lan không hiểu… Nghe Thụy Vũ nhắc nhở, Tú Nhi, Tuyết, Phương Linh cười ồ lên.

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: https://truyen321.info/thang-duc.html

Trong Vincom Plaza… Đức Chủ tịch bây giờ đang vô cùng bận rộn phải hầu hạ một đám mỹ nữ đi mua sắm… Ba người đàn bà gặp nhau có thể làm thành một cái chợ… Bây giờ tới 9 người… mỗi người một câu khiến hắn nhức cả đầu… Vấn đề là Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến Phương Linh làm như có âm mưu hay sao ấy, coi hắn như “cu li” sai bảo đủ điều… Thấy hắn bị “đì” Thanh Tình, Hồng Ngọc cúi đầu cười trộm…

Nhìn năm người phụ nữ của hắn, Hồng Ngọc hâm mộ. Đồng chết, nàng như trút được gánh nặng, vì vậy rất yêu đời, không nghĩ đến chuyện đi Mỹ nữa… Công Ty Hồng Ngọc bây giờ đã thay tên Đức Lập, là một chi nhánh của Đức Lập Cần Thơ… Nàng và Lam Điền, Vệ Lan được Tú Nhi mướn với chức vụ Phụ tá… Vậy hắn là ông chủ các nàng rồi… Đây là một khởi đầu cho cuộc sống mới ngoài sự mong đợi.

Phương Linh nhìn Thanh Tình mỉm cười… Bà nội nàng nói: “Đàn ông nhiều lắm nhưng đàn ông như hắn không có nhiều… Nếu Thanh Tình thích thì tự tranh thủ lấy, bà và ông không cản ” nàng nhìn ra Hồng Ngọc hình như cũng có “dã tâm” này…

Là đàn bà với nhau, cho dù cả hai Thanh Tình và Hồng Ngọc cố gắng che dấu nhưng Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến đều nhìn ra…”Có sao chứ… Không phải bên Nancy cũng rất đông đảo hay sao… Phải cân bằng lực lượng mới được… Không biết hắn “khờ” hay giả khờ lúc nào nét mặt cũng nghiêm túc của “ngài” Chủ tịch huyện, không dám nhìn vú liếc mông. Thụy Vú ác lắm, trong đầu thì toa rập lập “ban phái” nhưng ngoài mặt thì lườm lườm như là sợ hắn dở trò mèo ăn vụng.

– “Khát nước không?” Thanh Tình không ngại chút nào, đi sát rạt, cầm chai nước uống nữa chừng mời mọc, miệng cười chúm chím, khiến hắn “lạnh” sống lưng thầm mắng ” Bà nội à, tui với bà không có gì nha… Sao làm như là tình nhân í? Vậy là muốn chơi tui thôi…”
– “Uống đi… Không có độc đâu, em vừa uống qua…”Thấy hắn không cầm chai nước của mình, nàng mở nút chai đưa tới miệng hắn…
– “Ờ được… Để tôi”… Đức “kinh hải” vội cầm chai nước, nếu không bà cô này không biết sẽ “bạo” tới chừng nào nữa… May mắn thay, có tiếng di động reo, Đức mừng húm, chưa bao giờ hắn thấy Thái Vân Cơ dễ thương như bây giờ. Vội vàng bắt máy…
– “A lô… Chủ Tịch Cơ… Xin hỏi có chỉ thị gì?”

Thái Vân Cơ sửng sốt, thông thường, mỗi lần nàng gọi, hắn bắt máy là hi hi ha ha, ỡm ờ bóng gió chọc ghẹo vài câu đượm mùi xuân tình nhộn nhạo, sao bây giờ khách sáo vậy? Nhưng nàng chợt nghỉ ra… 100% là bên cạnh hắn đang có vị phu nhân nào đó rồi, bởi vậy nàng cũng thông cảm… Giơ giọng điệu nghiêm túc của lãnh đạo.

– Chủ tịch Đức, chuyện ở huyện, tôi muốn nghe anh báo cáo…
– “Dạ được… Vậy sáng ngày mốt… Tôi sẽ đến báo cáo với với Vân Chủ Tịch” Giọng hắn “cung kính” theo quy củ nhưng trong lòng đang nghỉ tới chuyện ngày mai, sau khi mọi sự đã xong, báo cáo cái con khỉ gì… Có phải là hầu hạ mình để đền ơn cực khổ hay không… Nghỉ tới khẩu kỷ không tệ của Vân Cơ, hắn mỉm cười.
– “Ai gọi vậy? Có phải có gì mờ ám?” Thụy Vũ không hài lòng khi đi cùng với nàng mà nghe điện người khác, thấy hắn cười mỉm cười “gian” liền sinh nghi.
– “Cái gì mờ ám chứ… Là Chủ Tịch Vân muốn anh ngày mốt đến báo cáo công tác… Em cũng biết rồi đó… Đang xảy ra chuyện…”Hắn điềm đạm đáp, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
– “Anh mà không chọc người ta là “A di đà phật rồi” Ai lại ngu chọc tới anh vậy?” Tú Nhi “bĩu môi”…
– “Anh dữ lắm sao? Anh là “Mr Nice Guy” đó nha…” Đức sửng sốt sao các nàng nghỉ như vậy chứ…
– “Ha ha Hi hi”… Bọn mỹ nữ cười phá lên… Nếu hắn là “Mr Nice Guy” thì heo nái cũng biết leo cây nhưng các nàng thích…
– “Chủ tịch Đức… Hướng 3 giờ. Có vấn đề…” Hắn đang nghỉ tối nay đem Tú Nhi và Thụy Vũ ra “hành quyết” về cái tội “phạm thượng”… Đột nhiên Vệ Lan tới gần nói nhỏ… Quen rồi, theo phản xạ, lúc nào nàng và Lam Điền cũng đề cao cảnh giác nhìn trước nhìn sau bởi vậy phát hiện có người hình như đang theo dõi hắn.
– “Đứng yên… Đừng cử động… ” như cắt hắn quay sang ôm lấy Vệ Lan… Mắt nhìn về hướng “3 giờ”… Quả nhiên phát hiện có người đang chăm chăm nhìn về hướng mình.
– “Anh làm gì vậy?” Thụy Vũ quát… thật là quá đáng mà… Trước mặt nàng mà dám ôm ấp người khác…
– “Đừng hiểu lầm… Có người đang theo dõi mình…” Hải Yến nhanh miệng giải thích…
– “Hả? Theo dõi?” Thụy Vũ nhìn quanh…
– Tất cả đừng nhìn… Cứ làm như không có gì – Hải Yến lanh lẹ giải thích, mặt mỉm cười như là đang nói chuyện vui vẻ…
– Ừm… Thụy Vũ hổ thẹn… cảm thấy mình quá xung động, nhỏ nhen… Tuy chỉ nghe lõm bõm nhưng các nàng trong phút chốc hiểu được vấn đề nên cố gắng giữ vẻ bình thường.

Đức ngấm ngầm quan sát… Quả nhiên phát hiện có người đang theo dõi mình… Nhưng độ nguy hiểm hình như không có khiến hắn nghi hoặc… Người này là ai? Theo dõi hắn có mục đích gì?

Trịnh Toán không phải là dân chuyên nghiệp nên dễ dàng bị phát hiện và cũng cũng không biết mình đã bị phát hiện. Gã đã xuống Cao lãnh được hai ngày trong vai trò “đại gia” từ nước ngoài về tìm cơ hội đầu tư… Hai ngày nay gã mới biết ai là Chủ Tịch huyện Lấp Vò và trong lòng vô cùng khinh thường… Giết thằng cặc này có gì khó chứ… Cần gì phải trù tính này nọ… Không hiểu sao Giang Ngọc Hoa phải rườm rà, phức tạp hóa vấn đề…


Còn tiếp…

Các bạn vui lòng chờ tác giả viết tiếp chương mới nhé. Thường lịch sẽ sau 1 2-3 ngày hoặc 1 tuần sẽ có nhiều chương mới của truyện sex thằng đức cho bạn đọc. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện trên Truyen321.NET

4 26 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

13
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x