Lúc Nancy và Bích Trâm xuất hiện ở cầu thang, nét mặt vui vẻ nói cười với nhau, Đức mừng thầm nhưng chỉ được vài phút tinh hình trở nên “căng thẳng” khi Nancy khoe món quà sinh nhật là chiếc du thuyền…
Nghe thôi cũng đủ để người khác hâm mộ và ganh tỵ rồi huống chi là giữa Bích Trâm và Nancy luôn có cạnh tranh đấu đá, tuy vừa đạt hiệp nghị “mượn người” nhưng không vì vậy mà nhường đối phương, cho nên được dịp là muốn chứng tỏ “ta” hơn “mi”. Đơn giản là như vậy chứ không có thù oán gì sâu nặng gì, trước đây mười mấy năm, lúc thời trung học là như vậy bây giờ cũng không thay đổi mặc dù cả hai đều mang trên vai quân hàm “Trung tướng” của một “Bộ” có thể nói là quyền lực nhất của nước Việt Nam dân chủ cộng hòa.

Đức nào biết hắn là đối tượng để hai mỹ nữ tranh hơn thua. Chuyện Bích Trâm mượn người còn có ý nghĩa “khiêu chiến”, nếu Nancy từ chối thì gián tiếp chứng tỏ mình yếu kém, Nancy có cái kiêu ngạo của mình hơn nữa nàng nhìn ra được nếu có thêm sự ủng hộ của Bích Trâm, như vậy lực lượng sau này của hắn sẽ như hổ thêm cánh vì vậy Bích Trâm mượn người chẳng khác nào “buồn ngủ gặp chiếu manh” nên trong lòng hân hoan, ngoài mặt “miễn cưỡng” gật đầu.

Bích Trâm nào biết như vậy, nàng chỉ biết mình sau đối thủ một đoạn đường khá dài, hơn nữa người ta đã có em bé rồi nhưng nàng không vì vậy mà chùn bước, vả lại, nghỉ chiến thắng như vậy mới có ý nghĩa bởi vậy âm thầm trù tinh. Hôm nay tới đây đạt được hiệp nghị “mượn người” coi như là bước đầu thành công, tâm trạng đang vui vẻ thì bị Nancy “ra chiêu” phủ đầu khi khoe quà sinh nhật “khủng”… Thời nay câu quà nhẹ tình nồng đã quá xưa rồi, quà khủng thì tinh mới mặn mòi… Ý của Nancy là quà sinh nhật của “ta” là chiếc du thuyền đấy. Mi có giỏi được thử như “ta” đi… Thật ra, để chọc tức đối thủ, Nancy chơi gian, quà sinh nhật không phải của riêng nàng mà cũng là quà sinh nhật của cả Mỹ Chi và Gia Kỳ nhưng dại gì nói ra sẽ mất tác dụng…

Quả nhiên, Bích Trâm vừa nghe, trong lòng cảm thấy khó chịu, hậm hực cùng bộ tứ ra về. Nhưng trước khi ra về cũng không đơn giản… bước nhanh tới bên cạnh hắn, cầm tay lắc lắc, giọng nũng nịu…

– “Em đã là người của anh… anh không được bên trọng bên khinh đó…” Hình như thấy chưa đủ, nàng nhón gót chân hôn nhẹ vào môi hắn mỉm cười lắc mông bước đi.

Các nàng thấy Bích Trâm công khai xâm phạm “chủ quyền” còn ra mặt hống hách, ai nấy đều tức giận nhưng chị cả không nói gì cũng đành nuốt cục tức chờ xem động tinh…

– “Anh giỏi thiệt…” Kiều Nga, Kiều Chinh giận cá chém thớt, hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn cho hả giận.
– “Đừng ồn… Đây là chuyện tốt, với sự trợ giúp của Bích Trâm, vị trí Chủ Tịch hay Bí Thư của một thành phố cho anh ấy sẽ rất dễ dàng…” Nancy phát tay…
– “Sao chị lại nói vậy, mình cần ả sao?” Gia Kỳ không hài lòng. Thầm nghỉ với lực lượng của ông nội và cha nàng thêm vào sức mạnh của bên Nancy thì hắn nhảy vài bậc cũng không có chuyện gì lớn cho nên cần gì phải nhờ vào bên Hoàng Bích Trâm chứ.
– “Đúng đó…”Kiều Nga, Kiều Chinh, Mỹ Kiều, Thu Hà đồng tình… Bên cạnh, Đức cũng thấy vậy nhưng không dám mở miệng, tạm thời tốt nhất là không nên lên tiếng.
– “Các người phải nhìn xa một chút mới được, lần trước anh ấy từ một Chủ tịch xã nhảy lên làm Chủ tịch huyện tuy không có vấn đề gì nhưng cũng có nhiều người trong lòng không phục, nếu bây giờ tiếp tục đề bạt nhảy bật thì thật là khó coi cho nên nếu được người khác đề bạt thì là chuyện khác.”Nancy mỉm cười bí hiểm.
– “Ý của chị là Chủ tịch Quốc Hội Hoàng Ngọc Hải?” Gia Kỳ nhìn ra huyền cơ trong nụ cười của Nancy… Thì ra là như vậy, Hoàng Bích Trâm là con gái độc nhất của Hoàng Ngọc Hải, nếu nàng ta nhìn trúng hắn thì khả năng Hoàng Ngọc Hải giúp hắn rất lớn… Cũng giống như nàng và Nancy vậy.
– “Có chắc không?” Kiều Nga cũng nhìn ra được “huyền cơ”, tâm tình dịu lại nhưng có chút ngờ vực.
– “Nếu chỉ vì Hoàng Bích Trâm thì xác suất 50/50 nhưng Hoàng Ngọc Hải cũng vì mình cho nên khả năng rất cao. Các người suy nghĩ một chút sẽ nhìn ra mà…”Nói tới đây, nàng liếc nhìn hắn…
– “Ý em muốn nói là nhiệm kỳ tới, Hoàng Ngọc Hải nhắm chức vụ Tổng Bí Thư?” Đức chợt hiểu… Nếu Hoàng Ngọc Hải chịu đặc biệt đề bạt hắn phần lớn là vì ông ta muốn chìa cành ô liu cho Nancy, cũng có nghĩa là muốn làm đồng minh với TBT, như vậy sau nhiệm kỳ tới nếu TBT lui về tuyến hai thì Hoàng Ngọc Hải có được sự ủng hộ của TBT mà bước lên đỉnh cao quyền lực… Nghỉ tới đây, hắn ưỡn ngực lên, như vậy là có công chứ không phải có tội nha.
– “Đúng như vậy… Nhưng người đề bạt anh sẽ là Trương Hạo Nam… Hoàng Ngọc Hải chỉ là thuận nước đẩy thuyền. Với thân phận là Chủ tịch Quốc Hội, ông ta sẽ không thể tự động mở miệng. Chỉ cần Trương Hạo Nam lên tiếng thì Hoàng Ngọc Hải đánh trống hò reo. Mình không cần làm gì hết… Để sức dùng vào chuyện khác… Hi hi hi…” Nancy cười ranh mãnh.
– “Có liên quan gì tới Trương Hạo Nam… chẳng lẽ vì Phương Linh” Nhã Phương buộc miệng hỏi…
– “Không phải… Nói đúng ra hai vợ chồng ông bà cụ Trương Tấn Tài và Bích Phượng mới là nhân vật chính đốc thúc chuyện đề bạt… Nà, chuyện này nghe thì để trong lòng, không được nói ra ngoài” Nancy cẩn thận dặn dò, tuy không có gì là tối mật quốc gia nhưng tốt nhất là không ai được bép xép…

Thấy vẻ mặt chị cả nghiêm túc, hiểu tầm quan trọng của sự việc nên mọi người im lặng, hơn nữa ai cũng say mê, hiếm có dịp để nghe được Nancy phân tích sâu xa tư tưởng của các đại lão đương thời. Ngu gì mà nói chứ đâu có lợi gì không chừng còn bị chị cả “thanh trừng”.

– Trương hạo Nam và Trương tấn dũng là người tầm thường, tầm nhìn hạn hẹp, hai ông bà cụ đã hơn 70, gần đất xa trời, là người nghỉ xa, họ sợ một khi họ nằm xuống thì hai người con của mình, đừng nói là tiến xa, cho dù muốn ngồi yên một chỗ cũng không dễ. Các người nghỉ đi, hai ông bà cụ sẽ làm sao?

… Mọi người bừng tỉnh, còn làm sao nữa, hai ông bà cụ nhất định phải tìm một chỗ dựa vững chắc cho hai người con của mình, trong tình hình hiện tại hắn là nhân tuyển thích hợp nhất vì hắn có thể làm “gạch nối” giữa họ Trương và họ Nguyễn, Lý. Hiện nay Trương Hạo Nam là Chủ tịch của An Giang, dựa trên thành tích vượt trội của hắn mà đặc biệt đề bạt hắn và Hoàng Ngọc Hải có lý do để gõ nhịp. Như vậy họ Trương và họ Hoàng ai cũng có lợi và một thế lực liên minh khổng lồ Nguyễn, Lý, Hoàng, Trương sẽ hình thanh, lấy hắn làm trung tâm.

– “Wow… Sâu xa vậy sao?” Khi nghe Nancy phân tích, mọi người đều thích thú, khâm phục, Nhã Thy, Nhã Phương hai mắt sáng ngời… Cả hai đang nghỉ bụng mình đã là người của hắn, như vậy hắn giúp cha mình cũng nên mà… Xem ra phải cho cha biết tin này mới được.

“Wow… Vậy là mình có công đó nha… hắc hắc hắc…” Không ngờ chuyện chuyển hướng tốt như vậy, Đức đắc ý, ánh mắt có ý cười…

– “Như vậy là anh có nỗi khổ tâm… Tội nghiệp quá ha…” Thấy mặt hắn có vẻ phấn khởi, Kiều Nga nói móc…
– “Ây… sao lại nói như vậy chứ… Anh không có ý này… Í con khóc kìa… Tới giờ bú rồi thì phải…” Như cảm thông nỗi khốn khổ của cha, ngay lúc này bé Anh Thư đang nằm trong nôi bỗng khóc ré lên… Tức thì Trần Thịnh, Trần Vượng, Đức Mạnh, Chí Cường khóc theo… Chuyện gì bỏ qua được chứ con khóc là chuyện lớn. Nancy, Kiều Nga, Kiều Chinh, Nhung liền vạch áo cho con bú. Là thím, có lý nào vạch áo cho con bú trước mặt thằng cháu, nên Thủy ẵm bé Cường lánh mặt vào phòng riêng. Đức thoát nạn ngồi hâm mộ nhìn 4 đứa con tham lam ngấu nghiến bầu vú mẹ.
– Wow… Sao tham lam vậy các con… Chừa cho daddy một chút…
– “Ê… thật là bậy bạ” Nghe hắn trơ trẽn nói, Nhàn mắng, Hồng Phượng, Nguyệt, song Nhã, mặt đỏ lên, Thúy ái, Tâm Đoan, Gia Kỳ, Thu Hà, Mỹ Kiều cố nhịn cười, các chị ô sin cúi mặt, hai vai run run, không dám cười ông chủ.”
– “Anh tránh chỗ khác đi…” Thấy trước mặt mọi người mà hắn hau háu nhìn, Nancy mặt ửng hồng… lên tiếng “đuổi”.
– Hi hi… Anh là cha mà đâu có sao chứ…
– “Trơ trẽn” Kiều Nga “lườm”.
– Hi hi… Anh là vậy mà…

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức Tại Truyen321.Net

– “Xong rồi à… Vậy mình về…”Thấy Thủy ẵm bé Cường đi ra, nhìn đồng hồ thấy đã quá 9 giờ tối, Nhàn nói… Nhã Thy, Nhã Phương, Tâm, Hồng Phượng đứng lên, Nhung Nguyệt và bé sĩ, Hương, Ngân cũng chuẩn bị chuẩn bị ra xe. Vài ngày nữa, Nancy và song Kiều sắp ra Hà Nội, ai cũng tỏ ra “hiểu biết” danh thời gian cho chị cả và hắn tâm sự…

Chẳng mấy chốc biệt thự yên lặng trở lại.

– “Em à… Bà Bác sĩ Thanh Mai gì đó… Em đừng có tin bả nha… Đâu có thể nào lâu như vậy chứ có phải không… Hi hi… anh nghỉ chắc được rồi, tối nay nha, vài ngày nữa các em ra Hà Nội, chẳng lẽ…” Đức dụ… Đã khá lâu rồi chưa đụng được cả ba chị em nên thấy thèm…
– “Không được… Bác sĩ đã dặn kỷ ít nhất là 6 tuần… Em làm miệng cho anh…” Nancy “trừng mắt “, nàng phải cẩn thận không thể coi nhẹ lời của Bác sĩ được tuy là cũng muốn lắm nhưng thấy hắn tội nghiệp nên ngồi xuống.
– “Ậy… Hi hi… Đùa chút thôi… Anh không thể ích kỷ được đâu à…”Thấy Nancy muốn chiu mình, Đức ái nái, trong lúc nàng để hắn chơi miệng nàng, tay chân hắn sẽ tái máy và nàng sẽ động tinh, như vậy không tốt nếu không được giải quyết… Vì vậy đành phải nhịn, hắn ôm nàng nằm ngủ tuy không dám sờ mó nhưng mùi thơm nhè nhẹ từ cơ thể nàng thoang thoảng khiến tiểu huynh đệ của hắn hùng dũng ngóc đầu đòi ra trận, chạm vào mông nàng.
– “Đồ khờ… Đi tới phòng Thu Hà hay Mỹ Kiều đi… Ngoan đi cưng hay là để em làm bằng tay cho anh…” Miệng nói tay làm, Nancy đưa tay ra sau cầm tiểu huynh đệ hắn… sốc nhẹ, được vài phút, nàng quay người trườn mình xuống… Tiểu huynh đệ của hắn mất hút trong miệng nàng…
– “Wow…”Khi đầu tiểu huynh đệ được bao bọc bởi một vùng không gian ẩm ướt nhưng vô cùng dễ chịu, Đức rên rỉ… đồng thời xoay người úp mặt vào giữa hai đùi nàng. Không đút vào được thôi nhưng bác sĩ chắc là không nói kiêng cử thú vui này mà… Nancy cũng nghỉ vậy, cho nên để mặc chiếc lưỡi của hắn như con rắn luồn lách mơn trớn giữa hai khe thịt, khá lâu rồi vì nhịn, ngay cả màn 69 này cũng không có nên chẳng mấy chốc nước trong người tuôn trào, nàng nhổm người nằm úp lên mình hắn, đầu tham lam gục gặt, phía dưới mông không ngừng nhúc nhích xoay tròn, dí sát vào miệng hắn.
– “Azzzz” Úp mặt giữa hai đùi nàng, bú liếm khều móc, nước trong người nàng tuôn trào làm ướt đẫm gương mặt hắn… Nancy nằm vật ra thở dốc, nàng không nhớ đã mấy lần lên đỉnh. Lúc này cả người nàng nuổn ra, hai mắt nhíu lại… mở không muốn nổi nữa rồi, nàng thiếp đi chìm vào giấc điệp, trên môi nở nụ cười.
– “Wow… Ngủ rồi… Mau vậy sao?” Thấy Nancy im lặng, biết nàng đã ngủ, Đức yêu thương hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng bước xuống giường mở cửa phòng đi ra ngoài, phòng Kiều Nga, Kiều Chinh đóng kín, cả hai chắc có lẽ đã ngủ rồi. Hắn mon men đi đến phòng của Mỹ Kiều, bên trong vẫn còn ánh đèn chứng tỏ vẫn nàng chưa ngủ. Cửa không khóa, Đức đẩy cửa bước vào.
– “Thấy đèn còn sáng nên vào thăm em… Sao giờ này vẫn chưa ngủ…” Đức leo lên giường nằm xuống cạnh nàng.
– “Vậy anh giờ này tới đây làm gì?” Mỹ Kiều cắc cớ hỏi lại… Tay lòn vào quần hắn nắm “cổ gà” bóp mạnh, tay hắn cũng không chậm xâm chiếm hai đỉnh đồi hết nhồi tới bóp, hơi thở Mỹ Kiều dập dồn, trườn người xuống…
– “Khoan… Theo anh…” giữa lúc gay cấn, nắm tay Mỹ Kiều, Đức nhảy xuống giường… kéo nàng ra ngoài đi về phía sau khu vườn nơi có gốc dừa vô cùng lý tưởng.
– “Sao ra ngoài này chứ, anh thật là…” Thấy hắn kéo tay mình đi ra phía khu vườn sau nhà… Mỹ Kiều biết ý đồ của hắn. Miệng lầu bầu nhưng chân ngoan ngoãn bước theo… Tim nàng rộn rã, bụng thầm nghỉ cái tên này đủ trò hết nhưng nàng thích…
– “Hi hi, trăng thanh gió mát, tình điệu mà, trên giường hoài, hôm nay coi như “dã ngoại” đi… Lại đây… Ngoan đi cưng,”Đức để Mỹ Kiều đứng tựa vào gốc dừa… Tay nhanh chóng kéo áo ngủ nàng lên, chui đầu vào, kéo quần lót nàng xuống, áp miệng vào chùm lông mượt mà mềm mại hôn hít…
– Nhở có ai thấy thì sao…” Tuy miệng nói vậy nhưng Mỹ Kiều cứ để mặc hắn làm “đạo diễn”, lưng dựa vào thân cây dừa, một chân gác lên vai hắn, tạo điều kiện cho lưỡi hắn thoải mái tung hoành giữa hai chân, hai tay nàng bấu vào đầu tóc hắn kéo mạnh vào thêm, mắt nhắm, miệng rên ư ư. Bây giờ cho dù trời có sập xuống nàng cũng không cần biết.

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức Tại Truyen321.Net

Không biết mình mất tri giác trong thời gian bao lâu, lúc Giang Ngọc Hoa tỉnh dậy, mở mắt ra nhận thấy mình vẫn còn đang ở trong ga ra, tay chân nàng bị trói, trước mặt nàng là đám đàn bà mà cách đây vài tiếng họ đối với nàng rất cung kinh nhưng bây giờ nhìn nàng với ánh mắt khinh khỉnh và nụ cười trào phúng. Bên cạnh là cái ghế trống, Hoa nhớ trước khi bị ngất xỉu, Trần Chí Hùng bị trói ngồi trên cái ghế này nhưng bây giờ không thấy. Ngọc Hoa rùng mình.

– “Đừng nhìn nữa… Tên đó không còn tồn tại trên thế gian này. Hắn đã chìm sâu dưới lòng sông rồi…” Sắc mặt âm u, Mỹ Chi lạnh lùng nói.
– “Các… Các người muốn làm gì… Tôi… Tôi là người Canada…” Có cảm giác chẳng lành, Giang Ngọc Hoa run rẩy…
– Hi hi… Các người nghe rõ chưa? Là người Canada đó… Ây da… Nghe sợ quá à…” Miệng cười, nét mặt Bích Hà “kinh hải”.
– “Là người Canada, người Mỹ, Pháp, Nga hay là Tàu khựa chị đây cũng mặc kệ… Khoan lủng hai chân quăng xuống sông thì thằng nào con nào, trắng, đen, vàng hay đỏ cũng sẽ biết thành thằng chỏng chết trôi…” Vịnh Hà bá đạo nói… Tay cầm máy khoan điện bấm nút, tiếng động cơ kêu xè xè khiến Hoa sởn tóc gáy, sắc mặt trắng bệch. Đám Ngọc Vân, Thu Tâm, Ngọc Như, Thục Linh nhìn nhau, bây giờ mới biết Thủ trưởng mình nói không sai, ba chi em Mỹ Chi nhìn rất dịu dàng nhưng khi tay rất tàn độc.
– “Tha… Tha cho tôi… Tôi lạy các người… Tôi không dám nữa… Hu hu hu…” Người run bần bật, Hoa bật khóc nức nở.
– “Ậy… Bà cũng đừng sợ… Nếu biết điều thì không đến nỗi nào đâu, có thể bình an trở về Canada. Không biết có hứng thú muốn nghe hay không?”Đi chầm chậm một vòng quanh chiếc ghế Hoa đang bị trói… Mỹ Chi ôn nhu nói.
– “Có thể bình an trở về Canada?” Hoa sửng sốt, tưởng mình nghe lầm, con kiến còn ham sống huống chi là con người. Bởi vậy liền chụp lấy cơ hội, chỉ cần có thể giữ được mạng trở về nhà là tốt rồi, nàng không muốn gì hơn. Chuyện tranh giành gia tài. Hoa không còn dám nghỉ tới nữa.
– Đúng là như vậy… Nếu bà ngoan ngoãn nghe lời thì bà sẽ không sao nhưng chồng của bà thì… hi hi… Ngọc Vân… Nói cho bà ta biết đi.
– “Tên Trịnh Toán tàng trữ độc phẩm. Không bị tử hình thì cũng hai chục cuốn lịch… Nếu hắn còn có mạng ra tù thì chắc cũng chống gậy mà đi… Nhưng mà… hi hi… Không thể nào đâu.”Ngọc Vân im lặng để Ngọc Như nói thay mình.
– “Tàng trữ độc phẩm?” Hoa sửng sốt…
– “Hi hi… Các chị nói độc phẩm là độc phẩm… Hiểu chưa?” Thục Linh trề môi…
– “Các người muốn tôi làm gì tôi cũng chịu… miễn tha cho tôi là được… Hu hu…” Giờ phút này, Hoa chẳng cần biết Trịnh Toán là ai. Nàng cần lo cho mạng của mình trước.
– “Dễ thôi… Không có gì phức tạp… nà, bây giờ bà ngồi đây, thành thật khai báo kể âm mưu giết người cướp đoạt tài sản của mình ra, nhớ là phải thành khẩn nói ra sự thật để được khoan hồng, nghe rõ chưa. Nếu tôi thấy có gì không rõ ràng thì đừng trách…” Bích Hà lạnh lùng.
– “Yên chí đi… Khai xong rồi sẽ được thả ra tự do tự tại đi tới đi lại, nhưng mà hi hi… lên trời thì dễ muốn trốn thì khó lắm, nếu không tin thì cứ việc lấy tinh mạng ra mà đặt cược… Chừng đó sẽ biết đá vàng…” “Phập”… Dứt lời, Vịnh Hà vung tay một cái, ánh sáng lóe lên, một con dao ghim vào gốc cột cách đó tầm 4 thước, cán dao còn run bần bật chứng tỏ sức phóng rất cường đại…
– “Chị Vịnh Hà… Xem ra hôm nào có rảnh mong chị chỉ chỉ dạy một chút mới được…” Ngọc Như thích thú, nổi hứng muốn tranh tài…
– “Tốt đó… Ngọc Như cũng thích phóng dao à?” Vịnh Hà mừng rỡ khi Ngọc Như muốn so tài, khá lâu rồi không có hoạt động nên nhàm chán…
– “Hi hi… Biết chút đỉnh… Mong đừng chê cười…” Ngọc Như mỉm cười khiêm tốn…
– “Các người đang nói đâu rồi… Mau để dì Hoa chuẩn bị một chút trước khi thành thật khai báo…” Mỹ Chi phát tay…
– “Chuẩn bị cái gì?” Thục Linh ngây thơ hỏi…
– “… Hi hi… Thục Linh, em thật là… Nhìn Dì Hoa kìa, mặt mày lem luốc thật là khó coi… Cho nên cần phải lau mặt cho sạch sẽ, trang điểm một chút coi cho được trước khi vô ống kính có phải không” Mỹ Chi bá đạo cười hi hi, coi chuyện như là một trò giải trí…
– “Hi Hi… Phải ha…”Thu Tâm, Phương Anh, Ngọc Vân phì cười… Ánh mắt Giang Ngọc Hoa lộ nét kinh hoàng… Trong đầu đang cực kỳ khủng hoảng, trước đây nàng chỉ chú trọng đến Mai Thảo, Xuân Mai vì cả hai là sĩ quan CA bên cạnh hắn. Hoa chỉ thấy ba chị em này là đại gia tiền rừng bạc biển không có gì đáng ngại nhưng hôm nay không ngờ họ đề cập đến chuyện phóng dao giết người, mặt không hề đổi sắc. Càng nghỉ càng sợ nếu không nói thật thì sẽ bị quăng xuống sông như thằng kia bởi vậy Hoa có gì thì tuông ra nói hết. Đặc biệt là không một chút do dự đem tất cả đổ lên đầu Trịnh Toán.
– “Tôi dại dột nghe lời xúi bậy của ông chồng mình thôi, mướn người giết cũng là do lão ta làm, tôi thật sự không biết gì, có thời đất chứng giám…” Ngọc Hoa sụt sùi van xin thề thốt…

Mỹ Chi, Ngọc Vân, Thu Tâm, Thục Linh nhìn nhau lắc đầu, từ những đối thoại và hình ảnh thu được trong căn nhà thì mụ này chính là đầu não của mọi sự việc nhưng không ngờ mụ đem hết đổ lên đầu chồng, Giang Ngọc Hoa này đúng là cực phẩm của nham hiểm nhưng sao cũng được, đối với các nàng, chuyện quan trọng là nắm lấy bằng chứng để nắm thóp mụ. Chấm hết.

– “Coi như bà không ngu lắm… Thôi được… Bây giờ đi về đi…” Mỹ Chi phát tay.
– “Về?” Ngọc Hoa vừa mừng vừa sợ… Trong đầu liền nghỉ có nên hay không ra khỏi nơi này, ghé khách sạn lấy hộ chiếu, không cần lấy hành lý để làm kế nghi binh rồi chuồn thẳng về Sài gòn, hoặc qua biên giới Campuchia sau đó bay về Canada.
– “Đúng vậy, nhưng, đừng tưởng là có thể trốn… Nói cho bà biết nha… Bà có thể đi khỏi Cao lãnh nhưng khi tới sân bay Cần Thơ cũng sẽ bị chặn lại… Cho dù muốn đi đường bộ về Thành phố cũng không thể nào lọt qua Tân Sơn Nhất. Chỉ cần không thấy bà trình diện thì tên Giang Ngọc Hoa, quốc tịch Canada sẽ lên sổ bìa đen… Chừng đó cửa khẩu nào cũng không qua lọt đâu… Có biết chưa?” Ngọc Vân như đọc được ý nghỉ của Ngọc Hoa, Ngọc Vân với ánh mắt âm lãnh nhìn Ngọc Hoa, cảnh cáo.
– “Tôi… Tôi biết rồi…” Ngọc Hoa kinh hải… run run đáp…
– Vậy thì tốt… Cứ ngoan ngoãn làm theo là được, bà cứ làm như không có chuyện gì xảy ra cho tới ngày lên máy bay trở về Canada… Hiểu chưa? Còn nữa, 24 trên 24 khi nào nhận được gọi thì tới trinh diện, không trả lời máy, thì coi như trốn, hậu quả tự gánh lấy – Thu Tâm nghiêm mặt.
– “Hiểu rồi… Cám… cảm ơn nhiều…” Ngọc Hoa mừng muốn khóc, hiểu được mình như cá nằm trong rọ, chỉ cần nghe lời thì còn mạng trở về.
– “Không cần phải cảm ơn… Nói thật nha, Tôi muốn quăng bà xuống sông cho bà di gặp Hà bá nhưng chị cả vì má của ảnh là Giang Ngọc Quế nên cho bà con đường sống… Cho nên bà giờ này bà còn mạng mà đứng đây… Biết điều thì đừng giở trò, nếu không… Hừ…”Mỹ Chi mặt lạnh lùng đáng sợ…
– “Tôi… Tôi không dám…” Ngọc Hoa rùng mình khi nghe cụm từ “Chị cả”… Những người này đã vô cùng khủng bổ rồi vậy mà còn chị cả ở trên. Hoa không thể tưởng tượng được hắn là nhân vật nào, vậy mà mình muốn cho người giết để đoạt của…
– “Thách bà cũng không dám… Cút…” Mỹ Chi quát… Ngọc Hoa không dám chậm một giây, vội vã lấm lét đi ra, vừa đi vừa sợ Mỹ Chi thay đổi ý định.
– “Con mụ này đáng chết hơn là thằng chồng…” Nhìn bộ dáng hèn mọn của Ngọc Hoa, Thu Tâm lắc đầu, khinh miệt.
– “Hi hi… Tên Trịnh Toán kia cũng vậy thôi, cá mè một lứa mà” Ngọc Vân mỉm cười.
– “Cả ngày cực nhọc rồi, các người đi nghỉ ngơi đi… Mấy chị Ô sin đều đã cho nghỉ phép, nếu cảm thấy đói, hay là gọi Pizza nha, tôi đãi…”cảm thấy hơi đói, Mỹ Chi gợi ý kêu Pizza giao tới nhà. Sau chuyện ngày hôm nay, nàng cảm thấy cùng với Ngọc Vân, Thu Tâm. Phương Anh cũng như Thục Linh và Ngọc Như thân thiết hơn một tầng.
– “Hi hi… Các chị em… Mỹ Chi đã nói như vậy thì chúng ta không cần khách sáo nha” Ngọc Vân lấy di động gọi Pizza giao tới nhà… Thu Tâm, Phương Anh dĩ nhiên là không khách sáo, vào trong lấy rượu đỏ… Ăn Pizza uống rượu đỏ là lạc thú của đời người.
– “Hi hi… Như vậy mới phải chứ, chúng ta là người một nhà mà…”Mỹ Chi vừa nói vừa lấy di động bấm, nàng muốn cho hắn biết đã nắm Giang Ngọc Hoa trong tay… Bên kia đầu dây chuông di động kêu inh ỏi nhưng chẳng thấy hắn bắt máy.

Đức đã tắt di động, cho dù còn mở, nghe chuông kêu Mỹ Kiều cũng không cho hắn bắt máy… Nàng đang ngồi trên mình hắn “ngựa phi đường xa” nước đại, hai tay hắn nhồi bóp cặp vú nàng thành muôn hình vạn trạng.

Nàng ngồi trên “cưỡi”, hắn từ dưới “đẩy” lên, Mỹ Kiều đã mấy lần lên đỉnh nhưng hắn cứ bình chân như vại, rút cục nàng không còn hơi sức, mệt bơ phờ nằm phủ phục trên người hắn.

– “Anh thật là… Sao không “ra” đi… Em muốn có em bé… Em đã tinh rồi, xác suất hôm nay cao lắm…” Mỹ Kiều thì thầm, nàng đã 30, trẻ hơn Xuân Mai, Ngọc Vân, Kim Chi một chút, Thu Hà thì khác, đã có bé Thu Sương, Thu Tâm, Phương Anh, Thục Linh, ngay cả Ngọc Như cũng có ý này, là đàn bà ai mà không muốn có đứa con cho riêng mình… Vì vậy bắt đầu tinh toán. Hôm nay bọn Ngọc Vân, Thu Tâm đang ở Cao lãnh, hiếm có dịp được độc quyền nên phải triệt để “khai thác” nhưng nàng “cưỡi” mấy trăm cây số rồi mà hắn vẫn chưa “bắn”, Cái tên này có phải là người không đây… Mỹ Kiều thầm tức giận.
– “Thì ra là vậy à… hi hi… Được thôi” Đức bật người ngồi lên, hai chân nàng cặp eo hắn, ưỡn mông hứng từng cú dập…

“Azz…” Một dòng nước ấm bắn xối xả vào trong nàng… Mỹ Kiều ưỡn người hẩy mông lên, không muốn trào ra ngoài…

– “Bảo đảm dính mà… Không chừng sanh đôi… Hắc hắc.” Nắc thêm một hồi, hắn rút ra… Tiểu huynh đệ vẫn còn sung, đầu bóng lưỡng đong đưa qua lại trông thật dọa người…
– “Hi hi… Có thiệt mới nói nha. Thưởng cho anh”Mỹ Kiều cười ỏn ẻn, cầm đầu tiểu huynh đệ cạ lên đầu vú mình được một hồi, vén lóc cúi đầu “làm sạch”đầu tiểu huynh đệ của hắn với cái lưỡi thơm tho của nàng.
– “Wow… So good Babe… Sâu hơn chút nữa… Í hình như to hơn một chút…” Được nàng liếm mút, Đức rên rỉ. Tay không ngừng nhồi bóp…
– “Sâu lắm rồi mà… To hơn? Đâu có… Em thấy cũng vậy thôi mà…” Mỹ Kiều nhả ra ngước mặt lên cười quyến rũ…
– “Vậy sao… Thôi tiếp tục đi…”Hắn xoay người đút vô miệng nàng nắc bạo, tay Mỹ Kiều xoa xoa bìu dái hỗ trợ.

Thời buổi công nghệ thông tin tiên tiến, những buổi họp nhàm chán trong phòng họp thường được thay thế bằng những buổi họp trực tuyến, bởi vậy mới có cụm từ “họp trực tuyến hoặc làm việc từ xa”. Ậy, không phải ai cũng có thể được như vậy đâu à, thường thì là những trí thức trong văn phòng và đặc biệt là các lãnh đạo.

Đức Chủ tịch cũng không ngoại lệ… Tuy thân ở Cần Thơ nhưng mỗi buổi sáng, Tuyết Hoa, Thanh Phương, Ngọc Thy, Ngọc Thơ Thư ký và Trưởng Phòng, Thu Thủy đều có buổi họp trực tuyến để báo cáo tinh hình công tác với hắn, nói nào ngay, cũng không có chuyện gì lớn, với thanh danh của Đức Chủ tịch ngày nay, không một ai có gan đi thọc gậy bánh xe, làm hỏng chuyện cho nên mọi việc rất trôi chảy… Tuy vậy các nàng cũng kiếm chuyện để báo cáo công tác, có như vậy mới thể hiện được tinh thần và năng suất làm việc của mình và xin lãnh đạo chỉ đạo. Ngồi trong văn phòng mình, mỗi người một máy tinh trước mặt, gương mặt nghiêm túc nhưng trên màn hình thì có một “khung cửa sổ” để “chit chat” riêng… Cái thú vui của họp trực tuyến là vậy. Thu Thủy, Ngọc Thơ thì hắn chưa đụng tới nhưng Ngọc Thy, Mai Thanh Phương, Tuyết Hoa đều đã rên siết trong vòng tay của hắn cho nên “tình tự” trên bàn phím là không thể tránh được… Là thú vui thời hiện đại mà.

Sáng hôm nay, vừa ăn sáng uống cà phê vừa họp. Dặn dò, ban chỉ thị xong, Đức lái xe trên đường đi đến nhà hàng để thăm Thu… Hôm qua Hương có mặt ở biệt thự nhưng Thu thì ngại lắm, tuy đám người thân tín ai cũng biết quan hệ của nàng và hắn nhưng Thu nghỉ mình tuyệt đối không thể lộ liễu được. Chính vì vậy mà hôm nay sau khi ăn sáng, Đức tới thăm nàng… Trong cuộc đời của hắn, Thu chiếm một vị trí rất quan trọng.

– “Đức ca…” Hòa và hai thằng đàn em đang ngồi hút thuốc uống cà phê, nhìn thấy Đức ca vội vàng quăng điếu thuốc đứng dậy tiến gần cúi chào, bộ dáng vô cùng cung kính.
– “Ừm… Đông khách vậy à”… Đức nhìn quanh, gật đầu hài lòng.
– “Dạ… Đức ca… Buổi trưa và buổi tối thì đông hơn nhiều” Hòa cung kinh đáp… Nói chuyện được với Đức ca mấy câu thôi cũng đủ nở mày nở mặt với đám huynh đệ…

Nhà hàng lúc nào cũng đông khách, sáng, trưa, tối, người đến ăn ngồi chật kín. Vừa ngon miệng lại vừa có thể mãn nhãn mà. Thu đại nương, Hương Nhị nương nổi tiếng gần xa, hai chị em mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười tiếc là chỉ có thể đứng xa mà nhìn nếu không muốn “chết”… Lắm chuyện “đau thương” đã xảy ra rồi cho những kẻ không biết trời cao đất rộng. Vì vậy bây giờ, Đại nương và nhị nương là trái cấm. Bản tính con người kỳ lắm, biết là “trái cấm” mà vẫn muốn nhìn.

– “Hòa phải không? Ừm… Cố gắng làm việc…” Đức thân thiết vỗ vai…
– Dạ… Đức ca… Hòa cảm động muốn rơi nước mắt… Tưởng mình đang nằm mơ… Không ngờ Đức ca nhớ tên mình lại còn vỗ vai… Đức ca vỗ vai mình… Á đù mai này có thể khoe khoang được rồi. Hai thằng đàn em đứng kế bên nhìn Hòa với ánh mắt hâm mộ. Đức ca là ai chứ, là nhân vật thần thánh được chúng tôn thờ… Bị chửi cha mắng mẹ, chúng có thể nhắm mắt làm ngơ nhưng lỡ có lời xúc phạm tới Đức ca là không có mạng sống tới ngày mai… Đức ca là huyền thoại của bọn chúng, bất khả xâm phạm.
– “Nà… Gọi thằng Hưởng tới đây”. Tâm cơ Đức chợt động.
– “Dạ… Đức ca… Em đi làm ngay…”Hòa cung kính gật đầu… Ngay lúc này Thu đại nương bước tới. Thấy hắn xuất hiện trước cửa, Thu thầm mừng, nàng biết trước mỗi lần về, hắn đều ghé qua đây nên đã chuẩn bị sẵn cơ thể sạch, tên nầu ẩu lắm.
– Tới rồi à… ăn gì chưa?
– Không cần đâu… Đã ăn rồi…
– “Hồng à… Pha ly cà phê sữa đá đem lên lầu”Hương nhanh nhảu. Tuy là Nhị nương nhưng bây giờ mọi việc Thu để nàng quán xuyến. Hồng là phụ tá đắc lực có thể nói là số “3”, khi Thu và Hương đi vắng thì Hồng là lớn nhất nhưng rất tiếc không phải là “tam nương”. Pha cà phê không phải là nhiệm vụ của Hồng nhưng Hồng muốn đích thân làm. Việc pha cà phê cho Đức ca lại là một danh dự, không thể ai cũng có thể làm được.

Nhìn Đại và Nhị nương lên lầu, tuy không cần thiết nhưng nhưng kinh nghiệm lần trước, hai cậu cháu thằng cha việt kiều quấy rầy nên Hồng phải tuyệt đối cẩn thận, căn dặn mọi người nhất định không để ai bén mảng tới cầu thang…

– “Yên tâm đi chị Hồng… Thằng nào đặt chân lên, em đập gãy chân nó…”Hòa cam kết.
– “Tốt… Nhớ đó nha.” Hồng lắc mông cầm ly cà phê sữa đá đi lên lầu.
– Nhị nương, ly cà phê sữa đá…
– “Ừm, để xuống bàn đi…”Hương gật đầu…
– “Dạ…” Hồng đặt ly cà phê xuống bàn, tim đập thình thịch, mỗi lần đối diện Đức ca, Hồng đều có cảm giác run sợ… Chẳng biết vì sao mặc dù Đức ca rất thân thiện. Không có chút hách dịch, cao cao tại thượng.
– “Anh à… Ba của bé Trúc sắp ra rồi…”Hồng vừa bước ra ngoài… Hương liền báo cáo. Nàng không có ai là người thân, nên coi Thu là chị cả, Hương nhất quyết không để Thu xảy ra chuyện gì. Lẽ ra thì không có chuyện gì nhưng ba của bé Trúc ra tù, có nghĩa là Thu sắp sẽ đối mặt với vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
– “Khi nào?” Đức nhìn Thu hỏi…
– “Tối đa 6 tháng nữa…”Thu thấp thỏm nói. Nàng đang lo ngại đến lúc đó nàng và hắn đường ai nấy đi hay là sao… Trở về với ba bé Trúc? Coi mọi chuyện như là một giấc mơ? Nghỉ thì dễ nhưng làm thì khó.
– “Em đi xuống dưới coi việc. Anh và chị nói chuyện đi…” Hương muốn tránh mặt, nói xong đứng dậy bước ra ngoài, khép cửa.
– “Đức đã chuẩn bị hết rồi nhưng không biết ý cô thế nào.”Hắn cũng có điều khó nói. Muốn giữ Thu làm của riêng cho mình nhưng không biết ý Thu thế nào, hắn không muốn miễn cưỡng nàng.
– “Chuẩn bị cái gì?” Thu ngập ngừng hỏi… Nàng muốn ở lại với hắn nhưng ngại mở miệng, nàng đáng tuổi mẹ và hắn từng là bạn của con trai nàng. Trở về với ba bé Trúc thì nàng không muốn vì tình nghĩa đã không còn… Ngay cả bé Trúc cũng không cần biết ba nó là ai, như vậy cần gì phải miễn cưỡng.
– Di dân qua Mỹ…
– “Di dân qua Mỹ?” Thu sửng sốt… Ai nghe nói qua Mỹ thì ham nhưng nàng không ham chút nào. Chẳng thà ở lại xứ mình.
– Hi hi… Cô nghe Đức nói hết đã… Cô cứ làm giấy tờ di dân qua Mỹ dưới hình thức “di dân đầu tư”… Chủ yếu là để mọi người biết cô và bé Trúc di dân qua đó. Khi có giấy tờ rồi thì bay qua ở vài tháng, mua căn nhà xong rồi lộn trở về. Không cần ở lâu, cứ đi đi về về để sau này có thẻ xanh, chừng đó nếu muốn thì vô dân Mỹ không muốn thì thôi… Khi về Việt Nam thì tránh về Cần Thơ.
– “Di dân đầu tư? Nghe nói cần nhiều tiền lắm…”Thu lo ngại…
– “Chuyện này cứ để anh lo…” Đức vỗ ngực bảo đảm…
– “Thì ra đã có âm mưu” Nghe hắn nói, Thu bừng tỉnh, trong lòng hoan hỉ, thì ra hắn đã có âm mưu “cướp” mình.
– “Hi hi… dĩ nhiên rồi… Em là người của anh mà.” Đổi cách xưng hô… Đức kéo tay Thu, ôm nàng vào lòng, hôn hít, sờ soạng. Biết hắn nhiều đàn bà, Thu lo sợ hắn chán, “trả” mình về với ba bé Trúc khiến mấy ngày nay nàng lo sợ, bây giờ nghe hắn toan tinh, Thu cảm thấy hạnh phúc ngất trời, chẳng muốn gì hơn nữa. Tuy nhiên vẫn e thẹn khi nghe hắn gọi nàng là “em”… Cái tên này, không biết hắn nghỉ sao nữa, nàng đáng tuổi mẹ hắn mà… Sao lại có thể xưng “anh em” ngọt xớt như vậy chứ… Nghỉ thì nghỉ như vậy nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào để mặc bàn tay hắn thám hiểm khắp người nàng.
– “Em thấy như vậy có được không?” Một tay mở từng cúc áo, một tay chui vào quần vuốt ve chùm lông mềm mại… Đức rù rì nên tai Thu khiến hơi thở nàng bắt đầu nặng nhọc.
– “Đức nói sao cũng được… Đừng bỏ cô nha…”Thu úp mặt vào ngực hắn, thổn thức.
– “Cái gì “cô” chứ… Còn xưng hô như vậy à… ” Hai vạt áo mở toang, hắn vén áo ngực nàng lên, bộ ngực trắng ngần phơi bày, hắn mút liếm nụ hồng. Cầm tay nàng đưa xuống giữa hai chân mình. Thu hiểu ý… kéo phéc mơ tuya quần xuống, lòn bàn tay vào trong, xoa bóp cục thịt dài nóng hổi… cầm lấy kéo ra ngoài, vén tóc, cúi đầu ngậm vào.
– “Anh à… Ouf… Hi hi… Sorry…” Ngay lúc này Hương mở cửa bước vào định nói với hắn bọn thằng Hưởng đang chờ dưới nhà nhưng thấy cảnh “cụp lạc” giữa hai người định quay trở ra…
– “Đi đâu vậy… Lại đây” Thu lớn tiếng gọi Hương. Cả ba người đã từng “tay ba” vậy mà làm như xa lạ lắm vậy.
– “Em đâu có đi đâu, chỉ muốn gài cửa thôi mà… Hi hi…”Hương cười ỏn ẻn, bước tới gần… Không phải lần đầu cả ba cùng nhau làm tinh nên không có gì phải e thẹn nhưng lúc này bụng to ra rồi, nên có chút xấu hổ.


Còn tiếp…

4.7 3 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x