– “Còn nhớ tới em à… Cứ tưởng anh “chết” ở Long Xuyên rồi chứ…” Thấy hắn không quên sáng nay cùng nàng đưa hai bà cháu Duyên đi bệnh viện, Ngọc Lan trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào nhưng mặt ngoài hờn giận, miệng “mắng nhiếc”, nói “mát”.
– “Cái gì còn nhớ tới em chứ… Anh nhớ tới em từng phút từng giây mà… Thiệt đó… Có cần moi tim ra cho em coi không…”Biết nàng thích dỗ ngọt, Đức cười hi hi ha ha mở miệng nói lời “nổi da gà”…
– “Em thì không sao, anh chuẩn bị ăn nói với chị Thái Điệp ha… Anh nha, chị Điệp nói nay mai mà không thấy anh ghé qua nhà thì sẽ cho anh biết tay, anh tự lo liệu đi…” Ngọc Lan lườm… Hắn nói một tiếng đi “Canada” rồi biến mất khiến nàng vô cùng bận rộn, nào là lo mướn máy bay riêng cho mấy chục người, đặt phòng khách sạn.
– Thì tối nay nè… Chiều nay anh ghé qua siêu thị mua đồ xong về nấu cho hai em vài món ngon coi như là ủy lạo hai bà xã cưng của anh…
– “Anh biết nấu ăn à? Không phải là mì gói hay trứng chiên chứ? Nếu vậy thì thôi đừng nha… Hihi…”Ngọc Lan lắc đầu quầy quậy.
– “Hi hi… Cái gì mì gói trứng chiên chứ… Cua rang muối, Tôm hùm xào gừng, Bò nấu rượu chát hay bất cứ cái gì đi nữa, hai em muốn ăn món nào. Nói đi, bảo đảm hai em vừa lòng…”Đức vỗ ngực…
– “Đừng có xạo ke nha”… Ngọc Lan nhìn hắn, vào Nam bấy lâu nay nên học được vài tiếng nam rặc bởi vậy khi nàng nói “xạo ke” rất là dễ thương…
– “Xê… cái gì xạo ke chứ… Anh lên youtube bấm một cái là có hàng ngàn sư phụ chỉ điểm, dễ ợt hà… hehe… Nói đi, tối nay hai em muốn ăn món gì anh hầu hai em, tối ngủ hai em hầu anh… Sao hả… chuyện gì. Sao ngắt anh… Ouf…”Nói tới đây, thấy Ngọc Lan nháy mắt, hắn sửng sốt, sực nhớ trên xe không phải chỉ có hắn và nàng mà còn có Duyên, con gái của nguyên Phó Chủ tịch Hoàng và bà nội nàng đang ngồi trên hàng ghế sau.
Sáng ngày mốt lên đường qua Canada, hôm nay, Ngọc Lan đem bà cụ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần trước khi lên máy bay, nếu có gì thì đem theo thuốc phòng ngừa đồng thời gắn máy trợ thính. Bà cụ lớn tuổi, bị lãng tai, phải nói lớn mới nghe được nhưng Duyên, mắt mù nhưng tai không điếc vậy mà hắn bô bô nói “tối ngủ hai em hầu anh”… thật là không ổn chút nào.

“A hèm… khụ khụ khụ…” Đức cố ho khụ khụ vài cái…

– “Ừm… Duyên… em yên Tâm đi… Bên Canada y học tiên tiến bảo đảm mắt em sẽ được chữa khỏi, còn nữa nè, em có cần gì thì nói với chị Ngọc Lan nha… Không cần phải ngại… Chị Ngọc Lan coi em như em gái thì em coi anh như là anh rể… Mình là người một nhà…”Hắn bô bô cái miệng…
– “Dạ…” Duyên lí nhí… mắt mù nhưng tai không điếc, nãy giờ nàng có thể mường tượng được anh Đức này hai vợ… một là chị Thái Điệp, hai là chị Ngọc Lan, cả hai chị đều rất tốt với hai bà cháu nàng… Chỉ việc này thôi đã khiến nàng vô cùng xúc động. Hiện nay, nàng ngày ngày đốt nhang niệm phật cầu khẩn Phật trời phù hộ Chị Điệp, chị Lan cùng anh Đức này đời đời bình an. Đây là chuyện nàng có thể làm.
– “Lẻo mép”… Nghe hắn dặn dò Duyên coi hắn là “anh rể”… Ngọc Lan lườm,”mắng” nhưng trong lòng cảm thấy hạnh phúc, chứ còn gì nữa, nàng coi Duyên như em gái, vậy hắn là anh rể rồi, cái tên này tuy lăng nhăng nhưng thật là biết nghỉ và có lương tâm, không uổng công nàng yêu hắn như vậy…
– “Hi hi… cái gì lẻo mép chứ… Duyên… chị Ngọc Lan em nói anh lẻo mép cà… Em thấy sao hả?” Hắn “kéo” Duyên vào cuộc coi nàng bênh vực ai…
– Em… em không biết…

Mặt Duyên đỏ bừng, lí nhí trong miệng, quả thật nàng không dám bênh vực… Cả hai đều là người thân của nàng…

– Anh đừng chọc Duyên nữa mà… Duyên, đừng nghe anh ấy nói, em chỉ cần nghe chị và chị Điệp nói là được rồi… Bất cứ chuyện gì anh Đức em nói thì đừng có tin…
– Wow… Không phải như vậy chứ bà xã đại nhân…
– “Hi hi ha ha…”Nghe hắn gọi mình là “bà xã đại nhân” với giọng điệu cà rỡn nhưng đáng yêu, Ngọc Lan bật cười, bà Nội nghe tiếng được tiếng mất cũng cười ngây ngô, Duyên cúi mặt, hai má ửng hồng.

– “Nà… Em là Giám đốc Sở Y tế, đưa người nhà tới khám bệnh chắc là không cần anh hộ tống chứ hả… Anh đi thăm cô Thu Lan, xong thì đến kiếm em… OK Sweetheart?”Là Giám đốc Sở Y tế, Ngọc Lan vừa xuất hiện ngoài cổng, cao tầng của bệnh viện liền biết vì đã nhanh chóng từ trên lầu lăng xăng đón chờ… Hai ngày nay, ở Rạch Giá và Long Xuyên, chuyện xã giao chào hỏi làm hắn ớn tới cổ cho nên tìm cách tránh né.
– “Ừm được… Nhớ nha, anh nói rồi đó, tối nay nấu cơm cho em với chị Điệp ăn… Ý quên, còn có em Duyên và bà Nội nữa, đừng có nuốt lời đó…” Ngọc Lan gật đầu.
– “Nhớ mà, nhớ mà… Hi hi…”Hắn quay người dợm bước nhưng chợt nhớ quay lại, hôn lên môi nàng một cái thật kêu…
– “Đi đi… ông “tướng”… Đừng lâu quá đó…” Thấy có người nhìn, hai má đỏ hây hây… Ngọc Lan “lườm”
– “OK see you… Bye… Bà nội… Bye Duyên… Lát gặp…”Hắn vẩy tay, quay lưng chạy đi tìm Thu Lan, biết nàng được người của Mai Thảo đưa đến bệnh viện này nhưng không biết ở phòng nào, tầng nào…
– “Chị y tá… Làm ơn… Cho tôi hỏi… Tôi có người quen tên Thu Lan…” Thấy có một nam một nữ y tá đang ngồi sau quầy, hắn liền bước tới định hỏi tên Thu Lan nằm ở phòng nào nhưng chưa dứt lời đã bị quát như tát nước vào mặt…
– Không thấy nhiều người ngồi chờ sao… Hỏi cái gì… Lấy số ngồi chờ đi…
– “Wow… Bà cô này chắc tối hôm qua ông chồng thiếu bổn phận rồi…” Đức thầm nghỉ phải đề nghị với Ngọc Lan cải tổ lại tác phong làm việc ở đây mới được… thật là quá tệ.
– Chủ tịch Đức… Là anh à…
– “Anh là…”Thấy có người gọi mình, Đức quay người nhìn thấy có người đàn ông hình dáng tiều tụy, tay cầm cà mên, tay nắm bé gái trạc tuổi bé Thu Sương con của Thu Hà…
– “Chủ tịch Đức… Tôi là Hoành… Chồng của Thu Lan… Thu Lan đang nằm ở phòng 207… Tôi dẫn anh đi” Hoành ứa nước mắt… Cả hai vợ chồng chỉ vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn mà đã hy sinh quá nhiều rút cục cũng chẳng được gì hơn nữa Thu Lan còn suýt chết. Hoành thật không dám tưởng tượng nếu vợ mình chết thì con gái mình sẽ ra sao cho nên rất hối hận. Bây giờ hắn đã nghỉ suốt, không còn muốn gì nữa, chỉ cầu mong cho vợ mình tai qua nạn khỏi… Vừa rồi nghe có người hỏi tên vợ mình, thấy là Đức hắn tưởng mình nghe lầm, thường thì thói đời đen bạc, không ngờ Đức đến thăm vợ hắn.
– Tôi đến thăm Thu Lan, cô ấy khỏe chứ… Em bé này là… gương mặt giống Thu Lan… Con gái của hai người à.
– “Dạ phải… Nó tên Thu Hương… Hương… Mau chào chú đi con…” Hoành thúc giục con gái…
– “Dạ con chào chú ạ…” Bé Thu Hương ngoan ngoãn gập người khoanh tay cúi đầu.
– “Thu Hương ngoan… Mau dẫn chú đi thăm má cháu…”Đức vuốt đầu bé gái, nghĩ đến tình cảnh của Thu Lan, nàng không được may mắn như người khác, hắn cảm thấy lòng mình se lại…
– “Thu Lan nằm ở lầu hai… Chủ tịch Đức, tôi dẫn anh đi…”Hoàng nắm tay con gái bước di… Đức bước theo…
– “Em à… Chủ tịch Đức đến thăm em…” Hoành đến gần bên giường Thu Lan đang nằm… nói lớn… Mấy ngày nay chỉ có Đức là người đến thăm vợ mình nên Hoành vô cùng xúc động.
– “Chủ tịch Đức… Là anh à…” Thu Lan thấy hắn, chống tay ngồi dậy, mỉm cười…
– “Má…” Bé Thu Hương gọi mẹ…
– Nằm… Nằm đi… Không cần khách sáo… Chị thế nào rồi… – Vừa hỏi Đức vừa nhìn quanh… Phòng bệnh rất nhiều người, thêm vài người thân đến thăm nuôi nên khá chật chội… Hắn cau mày… Thu Lan mạo hiểm báo tin, coi như có ân tình lớn với mình, hắn không thể để như vậy được…

… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức tại truyen321.info

– “Đã không sao rồi, cảm ơn anh…” Thu Lan vuốt đầu, cầm tay con gái mỉm cười đáp… Nàng bị Phát đấm đá túi bụi nên có nhiều thương tích… Bây giờ thì đỡ nhiều rồi…
– Cảm ơn cái gì chứ, tôi phải là người nói câu này mới đúng… Chị cứ yên tâm nằm nghỉ đi… Mọi chuyện tôi đã có an bày… Bây giờ trước hết là chuyển phòng… Phải có phòng riêng yên tỉnh mới mau bình phục được.
– “Không cần đâu Chủ Tịch Đức, như vậy được rồi, ai sao tôi vậy mà… Không cần phải tốn kém…”Thu Lan mỉm cười cảm thấy được an ủi vì hắn coi nàng là người.
– “Dạ đúng đó Chủ tịch Đức… Tốn kém lắm… Chắc hai ba ngày nữa xuất viện rồi…” Biết khả năng của người này nhưng Hoành lo ngại, hắn biết Đức nói vậy thì không cần phải lo chi phí cho phòng vip nhưng hắn biết nằm phòng vip, tiền “boa” cho y tá, người dọn dẹp phòng mỗi ngày cũng là con số không nhỏ, hai vợ chồng không kham nổi.
– “Sao lại không cần, không cần sợ tốn kém… Được rồi… Cứ để tôi lo hết, anh Hoành và cháu không cần phải bôn ba đi đi về về, mỏi mệt có chỗ nghỉ ngơi…” Hắn phát tay bước ra ngoài định kiếm người chuyển phòng cho Thu Lan, nhằm lúc thấy có người bận áo choàng trắng đi vào, liền bước tới.
– Bác sĩ… Tôi muốn chuyển phòng cho người nhà… Phiền anh giúp dùm… Làm ơn…
– “Chuyển phòng?”Nghe tiếng có người muốn chuyển phòng cho người nhà, Huấn nhíu mày… Thông thường, bệnh nhân vừa nhập viện thì được phân loại Super Vip, Vip, đại gia, cán bộ công chức. Người bệnh này đã hai ngày nay rồi, có nghĩa là thuộc tầng lớp dân ngu cu đen đít ghẻ vậy mà không biết thân phận đòi chuyển phòng khiến gã bực mình đã không kiếm được chút cháo mà còn bị làm phiền.
– “Dạ phải, giúp dùm đi bác sĩ…”Đức gật đầu…
– “Chắc anh từ nước ngoài về phải không? Không phải muốn chuyển là chuyển đâu à…”Là y tá thôi nhưng nghe gọi mình là “bác sĩ” nên Huấn có chút cảm tình, hơn nữa thấy Đức ăn mặc khá tươm tất liền đoán già đoán non là việt kiều.
– “Tôi biết… làm phiền anh… Nà… Cầm uống cà phê… Giúp dùm ha…”Hắn khéo léo dúi vào tay tờ 500K vào tay “bác sĩ”, hắn tiền rừng bạc biển và hiểu biết lý lẽ, bản tính hào phóng nên chi rất sộp. Gã “bác sĩ” thấy tờ 500K, hai mắt sáng rỡ như hai ngọn đèn pha, lương cơ bản của y tá đâu có bao nhiêu chứ, cộng thêm phụ cấp, trợ cấp, thưởng thì cũng tàm tạm lây lất qua ngày nhưng chủ yếu là được những dịp như vầy thì được sung túc một chút. Hôm nay được tờ 500K… Trúng mánh rồi, người này là việt kiều đại gia a…
– “À… được được… Anh từ Mỹ về à… I will do my best… “bác sĩ” được dịp, hãnh diện “sổ” một câu tiếng Anh…

truyen sex
Có tiền mua tiền cũng được, chỉ trong chốc lát hai người y tá cùng gã “bác sĩ” tới giúp vợ chồng Hoành – Lan chuyển phòng. Đúng lúc này, có giọng nói với đầy bất mãn vang lên…

– Trí… Trí… cháu ở đây thì tốt quá… Mau mau giúp cô ba cháu coi… Bả sơ ý bị trật chân sưng một cục to chà bá luôn. Bác chờ mấy tiếng đồng hồ rồi nên mới tìm cháu… nà, cầm cái này đưa mấy chị đồng nghiệp uống cà phê… Ý… Là Chủ tịch Đức. Là cậu à. Sao đúng lúc vậy…
– “Ha ha… Ông Chủ quán… À, tôi vào đây thăm người bạn… Hi hi… Còn ông, sao ông lại ở đây?” Đức nhận ra đây là ông chủ quán Túc, một trong những người hắn quen biết đầu tiên khi chân ướt chân ráo xuống Cao lãnh.
– “Tui có người bà con bị trật chân nên đưa vào đây” Túc len lén cất tờ 200K vào túi, trước mặt Chủ tịch huyện mà hối lộ trà nước cho y tá lại còn bô bô cái miệng thì quả thật là không ổn…

Trí “bác sĩ” nghe bác mình gọi anh việt kiều Mỹ “Chủ tịch Đức”, hai mắt gã mở lớn, miệng há hốc… gã đang sợ són đái… bác sĩ, Y tá trong bệnh viện “sống được” là cũng sự hiểu biết của bà con cô bác nên kiếm được chút đỉnh, ai dè hôm nay bị tổ trác rồi… Không những gã mà hai người y tá nghe được đều muốn xỉu… Tuy chưa gặp mặt nhưng tên tuổi của Chủ tịch Đức như sấm rền ở Cao lãnh này vậy mà thằng khốn Trí này dám nói trúng mánh, gặp việt kiều Mỹ xài sang như đỉ… Lần này bị thằng khốn Trí hại chết rồi… Nghỉ vậy nên ánh mắt của hai chị y tá nhìn gã “bác sĩ” như là muốn giết người.

– “Vậy à… Tôi đến thăm người bạn… Cũng nhờ anh bạn này giúp đỡ… cảm ơn nhiều nha anh bạn…”Đức vỗ vai Trí “bác sĩ”… Hắn hiểu và rất thông cảm, tệ đoan “đầu tiên” (ý nói tiền đâu)không phải chỉ một sớm một chiều nói dẹp là dẹp… Chuyện gì cũng cần có thời gian để giải quyết mà…
– “Thì ra là vậy… Ý… Đức Chủ tịch, mai mốt nói chuyện sau nha…” Ông chủ Túc cười gượng, lão đang xấu hổ vì vừa rồi trước mặt Đức mà công khai đưa tiền trà nước để người nhà được ưu tiên.
– Ông Chủ Túc cứ tự nhiên. Đừng khách sáo. Hôm khác gặp lại…

Đức và hai cha con Hoành bước theo hai người y tá. Thu Lan được chuyển thẳng đến phòng bệnh dành cho “super vip” có hai giường, có toilet riêng, ban công, có cửa sổ nhìn ra ngoài, vô cùng thoáng khí không kém gì phòng của khách sạn hạng sang, bệnh viện mà, như vậy là quá tốt rồi, loại phòng này không phải có tiền là vô được mà phải có thân phận. Lẽ ra Chủ tịch huyện cũng chưa được đãi ngộ này nhưng Đức Chủ tịch thì khác, người ta chỉ nhìn mặt hắn mà làm việc.

– Chị cứ yên tâm nghỉ ngơi… Năm mười bữa nữa tháng không sao hết… Không cần bận tâm về vấn đề tiền nong… Còn nữa, tôi đã an bài cho chị hết rồi, trước hết chị lên Cần Thơ để được huấn luyện một thời gian, chờ khi TTTM xây xong thì sẽ trở về làm Giám đốc bộ phận mua hàng cho Siêu thị. Không biết ý chị ra sao. Về lương bổng… Ừm…
– “Sao… Sao cũng được… Chủ tịch Đức… cảm ơn anh…” Thu Lan cảm động muốn khóc, cảm thấy từ nay cuộc đời mình sẽ tươi đẹp hơn nhiều… Bên cạnh nàng, Hoành nhìn vợ hâm mộ.
– Cái gì sao cũng được, tôi thích chuyện gì cũng phải rõ ràng… ừm… như vầy đi, lúc chị đang học việc ở Cần Thơ, lương 40 Triệu tháng… Khi TTTM xây xong, chị làm Giám đốc bộ phận mua hàng, lúc đó sẽ điều chỉnh lại nhưng có lẽ từ 60 đến 80 Triệu/tháng… Chị thấy sao? Có được không?

Thu Lan á khẩu… Lúc trước nàng làm nằm vùng cho lão già kia ở công ty Hồng Ngọc, mỗi tháng chỉ được 7 triệu, vì muốn cải thiện cuộc sống đành phải làm công cụ cho hai cha con lão thỏa mãn tinh dục. Bây giờ hắn nâng đỡ, hậu đãi nàng như vậy mà còn hỏi nàng có được không. Thu Lan nhớ lại lúc trong phòng thay đồ của tiệm quần áo kia, nàng tưởng hắn muốn nàng nhưng không phải… Nghỉ tới đây, nước mắt nàng đoanh tròng, hắn thật sự coi nàng là con người.

– “Em… Chủ tịch Đức hỏi em kìa…”Thấy vợ mình ngây người, Hoành lên tiếng.

Thu Lan không nói được… Nàng khóc… Những giọt nước mắt vui mừng và xúc động.

– “Chi không nói gì thì tôi coi như chị đồng ý rồi… Vậy thì cứ quyết định như vậy… Thôi chị nghỉ ngơi ha…” Hắn nói xong bước đi, được vài bước quay trở lại, nhìn Hoành nói.
– Quên nữa… Lúc trước anh làm gì?
– “Dạ… Tôi làm ở Sở Xây dựng… Là nhân viên hợp đồng nhưng bây giờ không còn làm ở đó nữa” Hoành thật thà đáp…
– Vậy à… Ừm… Vậy à… Thôi được…

Nhìn hắn bước đi… Hoành – Lan nhìn nhau thầm mừng… Chủ tịch Đức hỏi như vậy chắc chắn sẽ có an bày…

1 1 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x