Bốn người bọn Lưu Kiến Quân cùng Tú bà Tiên bị ‘câu lưu’ tại phòng tạm giam của Cục An ninh địa phương dượi sự giám sát của Thượng tá Cảnh…thuộc hạ thân tín của Nancy…

– Nà…chúng ta bắt 5 người, lần đầu chúng ta chỉ thẫm vấn 3 người trong bọn họ …cậu ngồi kế bên học hỏi…coi như là huấn luyện…. cậu không cần nói gì hết,chỉ cần giử im lặng,nếu muốn hỏi gì thì hỏi sau… hiểu chưa?

Nancy giờ phút nầy như biến thành một người khác.

– Đừng khẩn trương…không lâu đâu,hôm nay thẫm vấn lần đầu,tối đa 5 phút thôi cho mổi tên…khoãng nữa tiếng là xong hết…mục đích là khủng bố tinh thần ,chụp mủ và ly gián bọn chúng.hihihi…

Nancy cười khi thấy Đức hồi họp…

– Ừm…hiểu rồi…yên chí đi…Đức nhìn Nancy cười cãm thấy lạnh dái vì sợ hãi pha lẩn cãm giác sùng bái đối với cường giả…cũng may mình không phải là kẻ địch…nếu không là chết mẹ rồi…

Lưu Kiến Quân không phải là lần đầu bị ‘phiền toái’ với CA nên rất có kinh nghiệm…..gả bình tỉnh cười lạnh…Cậu gả là Chủ tịch tỉnh… rất nhanh thôi sẻ có xe đến và bọn nầy sẻ cung kính mời gả lên xe tự nhiên ra về…đây không phải là lần đầu…

Có điều Lưu Kiến Quân hơi chột dạ khi thấy hai người lính xuất hiện… phải là CA chứ?sao lại là người của quân đội?Tuy vậy gã vẩn có thái độ khinh khỉnh theo hai người lính tới phòng thẫm vấn…

Lưu Kiến Quân sửng sốt…trong phòng là ba nử quân nhân,sắc mặt rất lạnh lùng nhìn có vẻ quen quen,Lưu kiến Quân nhìn bên cạnh…nhìn thấy Đức,bất giác gả thộn mặt ra…gả nhớ ba nử quân nhân nầy là ai rồi…chính là ba mỷ nhân gặp ở quán bánh xèo…đây là chuyện đùa sao?

– Anh là Lưu kiến Quân,người Kinh,quốc tịch Việt nam,cư ngụ tại Vỉnh Long,năm nay 36 tuổi…nghề nghiệp :Đạo diển Kiêm Tổng giám đốc Công ty điện ảnh NSV…tôi nói không sai chứ?

Chờ Lưu Kiến Quân ngồi xuống trước mặt…Nancy nhìn tập hồ sơ trước mặt lạnh lùng hỏi…

– Vị nầy…cô có thể cho tôi biết tại sao giam giử tôi ở đây?cô là ai?cô biết tôi là ai không?…tôi…

Lưu Kiến Quân theo thói quen…nghiêm túc sắp lấy lá bài “Chủ tịch tỉnh” ra …nhưng hắn chưa kịp dứt lời Nancy đã nện tập hồ sơ lên bàn lạnh lùng quát:

– Nghe cho kỷ đây…bây giờ là tôi đang hỏi anh…chớ không phải là anh hỏi tôi… yêu cầu anh hợp tác… thành thật trả lời từng câu hỏi… có nghe rỏ chưa?có cần tôi lập lại không?

Được dặn dò chỉ đạo trước nên Đức ‘thản nhiên’…nét mặt không biểu lộ nhưng trong đầu chấn kinh không ít nghỉ:”wow….nhìn con cọp cái bây giờ so với lúc trên giường như là hai người khác nhau vậy…”

Lưu Kiến Quân còn kinh hãi hơn…cãm tưỡng như đụng phải tãng đá cứng….nhưng từ lâu quen thói ươn ngạnh cố chấp,gả cố chống chọi:

– Cô nghỉ cô là ai?cô không có quyền…

– Đem hắn xuống…nhốt thêm một tuần cho hắn cãnh tỉnh…nhốt riêng biệt…không có lệnh của tôi không ai được gặp…cũng không cho liên lạc bên ngoài…đem người kế tiếp lên…Nancy khoát tay…

Sắc mặt Lưu Kiến Quân đại biến…từ lúc bị câu lưu cho tới bây giờ cãm giác một ngày dài như một năm…bây giờ nghe nói thêm 1 tuần….gả cãm thấy sống lưng lạnh toát,chưa kịp mở miệng đã bi hai người lính xốc như heo bị mang vào lò sát sinh đêm ra ngoài…

– Bọn lưu manh đều là như vậy…cho nên phải ‘đánh phủ đầu’ chúng…lần tới hắn sẻ ngoan ngoản hơn nhiều,hỏi câu nào trả lời câu đó…còn nếu không thì cứ tiếp tục như vậy…cho tới khi nào hắn như con trừu non…điều nầy cậu phải nhớ…

Nancy nhìn Đức âu yếm chỉ đạo…vẻ phong tình vạn chũng như cô bé ân cần dặn dò người iêu…

– Ừm…hiểu rồi…Đức gật đầu như cái máy…chấn kinh không ít…bà cô nầy khi thì ‘bá đạo ’khi thì em hiền như ma soeur’…

– Đừng có khẩn trương…chị đang huấn luyện cậu đó…sau nầy sẽ có lợi cho cậu…từ từ mà học hỏi đi…sau nầy rất còn nhiều việc cậu cần phải học hỏi và thực tập…Nancy mĩm cười giãi thích…Nàng vừa nói vừa chọc chọc ngón tay vào ngực Đức…giọng nói nũng nịu,mê hoặc…nhìn vẻ mặt Đức ‘bư’ ra…Kiều Chinh,Kiều Nga cúi mặt cười trộm…

Vừa đúng lúc Lý Tuấn Phàn được hai người lính dẩn tới.

Phàn cũng là COCC,nhưng ông già hắn chỉ là Trưởng Phòng nho nhỏ Của Cục Xây dựng …bình thường hắn đi theo và dựa hơi Lưu Kiến Quân làm bậy…vừa rồi thấy Lưu Kiến Quân mặt mày trắng bệch bị lôi đi như con heo sắp vào lò khiến Tuấn Phàn thất kinh hồn vía…giờ thấy các nàng trong đó có ‘mỷ nử’ mà hắn muốn gạ đụ …cả ba trong quân phục,tuy không đeo quân hàm nhưng cũng đủ làm người hắn lạnh toát,tay chân bủn rủn…đứng không muốn vửng…

– anh là Lý Tuấn Phàn…34 tuổi,quốc tịch Việt Nam…người Kinh..quê quán:Vỉnh Long,cư ngụ tại thành phố Vỉnh Long…không có nghề ngiệp nhất định…có đúng không?

– Dạ…dạ đúng…Tuấn Phàn run giọng đáp…trên trán gá đã lắm tắm mồ hôi…

– Người bạn của anh Lưu Kiến Quân vừa rồi có nói hắn không biết gì về số lượng độc phẩm mà chúng tôi tịch thu được trong xe…vậy có thể là của anh rồi…Phải không?

– …không…không phải…tôi chỉ là đi chung xe thôi…chuyện nầy tôi không biết.

– Anh chỉ cần nói phải hay không phải…nghe rỏ chưa?đến lượt Kiều Chinh quát…

– Không…không phải..

– Vậy anh có biết là của ai không?

– …Không..không biết…Tuấn Phàn run rẩy…mặt tái mét.

– Vừa rồi anh nói là đi chung xe…đi đâu làm gì?Kiều Nga nhíu mày hỏi.

– À….đi…đi chơi thôi…chúng tôi cùng nhau đi uống rượu…

– Vậy sao?không phải đi uống rượu đơn giản như vậy đâu…chúng tôi có nhân chứng nói anh có quan hệ bất chính với người dưới tuổi vị thành niên …còn có bằng chứng anh có liên hệ đến việc buôn bán độc phẫm…Không tử hình cũng mọt gông a…

– Bịch…Lý Tuấn Phàm thất kinh,té xỉu trên nền nhà…một mùi hôi thúi xông ra từ đủng quần hắn…

Nancy bịt mủi khoát tay…ra lệnh…

– Đem hắn xuống,cũng nhốt riêng…không ai được phép viếng thăm…đem tên Huỳnh Tuấn Kiệt lên…

– Có gì thắc mắc không?

Hai người lính vừa mang Lý Tuấn Phàn ra khỏi,Nancy nhìn Đức cười hỏi…

– Ừm…Lưu kiến Quân đâu có nói gì…sao…

– Hihihi…đây là chụp mủ và ly gián…thêm vài lần là bọn chúng sẻ tố giác lẩn nhau…hihihi…Kiều Nga cười giải thích.

– Ừm…hiểu rồi…

– Vậy được rồi…cái tên Huỳnh Tuấn Kiệt nầy…giao cho cậu… hỏi hắn vài câu…muốn thử không?

– Được…yên chí đi…

– Vậy được…chúng tôi sẻ không nói gì…coi cậu làm thế nào…

Tuấn Kiệt hai mắt trõm lơ,mặt xanh xao…không còn cái vẻ hào hoa cao cao tại thượng như ngày nào,run rẩy bước vào phòng thẫm vấn… hắn thộn mặt ra khi nhìn thấy Đức đang lạnh lùng ngồi bên cạnh ba mỷ nử mặc quân phục…Giờ nầy cảm giác ghen tương đã không còn mà là hối hận sợ hãi cùng cực…hắn đang vô cùng hối hận đã gây hận thù với Đức vì một ‘lý do không đâu’…mặt hắn trắng bệch…Đức thì đắc chí…’trầm ngâm,nghiêm túc’ đọc hồ sơ mặt đầy vẻ”nghiêm trọng”…

– Tôi hỏi anh câu nào,anh trả lời đúng hay không đúng,phải hay không phải…anh nghe rỏ chưa?

Đức nhìn Tuấn Kiệt đang khẩn trương,mặt tái xám…từ từ nói…

Trò chơi ‘mèo vờn chuột’ nầy Đức khoái đóng vai mèo…nhìn nét mặt hãi hùng sợ sệt của Tuấn Kiệt lúc nầy,nhớ lại nét mặt cao cao tại thượng hách dịch của hắn trước kia,Đức khoái tỉ tê…

Ba chị em ánh mắt giao nhau…Nancy nhếch miệng cười nhẹ…

– Huỳnh Tuấn Kiệt…quốc tịch Việt nam,dân tộc Kinh….cư ngụ tại thành phố Cần Thơ,tốt nhiệp quản trị kinh doanh tại Úc…hiện tại là Phó giám đốc của công ty hửu hạn của gia đình anh…..có đúng không?

Sau một phút ‘đọc hồ sơ’ …sự im lặng đầy uy hiếp làm Tuấn Kiệt tinh thần suy sụp…Đức từ tốn hỏi…trong bụng vô cùng kích thích nghỉ cứ như trong phim …

– Dạ…đúng…

– Chiếc xe là của anh…anh giãi thích thế nào về số lượng ma túy phát hiện trong xe…bạn anh nói là của anh…phải không?

– Không…không phải…

– Vậy anh biết của ai chứ?

– Không…không tôi không biết..

– Anh có quan hệ bất chính với đám trẻ dưới tuổi vị thành niên…

– Không…không có…

– Xe của anh,số lượng ma túy trên xe không phải của anh…anh cùng họ vui chơi với đám trẻ dưới tuổi vị thành niên…lại nói không có quan hệ bất chính…Làm sao có thể tin tưởng được đây…anh suy nghỉ kỷ đi rồi nói thật may ra còn được khoan hồng…

Tuấn Kiệt càng lúc càng muốn té xỉu…

– Đưa người nầy xuống…giam riêng…lần sau sẻ tiếp tục…Đức cứ y chang cách Nancy mà làm…

Hôm nay tới đây đủ rồi…quay sang nói với Thượng tá cục an ninh địa phương:”cho tên Huỳnh Tuấn Kiệt liên lạc với người nhà hắn …bằng điện thoại…chỉ 1 lần thôi…Hôm nay tới đây đủ rồi..mình về…tôi đói bụng…

Nancy cười bí hiễm…

– tại sao?còn 2 người nửa mà…Đức hỏi…đang hứng chí muốn tiếp tục…

– Không cần đâu…cái nầy là chỉ để khủng bố tinh thần họ…hihihi….bỏ quên 2 tên lần nầy…họ sẻ ăn ngủ không yên…như vậy lần tới khi thẫm vấn họ sẻ như con cừu non thôi…hahaha…đi về thay đồ rồi đi ăn…đói bụng rồi…

– Không cần thay đồ mà….cứ như vậy …coi oai phong hơn…người đẹp trong quân phục ai cũng mê….hihihi….Đức nịnh đầm.

– Vậy cậu có mê không?Nancy liếc mắt đưa tình hỏi…

– Hihihi…biết rồi còn hỏi…ngừng một chút nó ghé tai Nancy rù rì:”tối nay cô sẻ biết tôi có mê hay không”hihihi…mắt nhìn Nancy đầy ám muội…

– Lẹ lên…về thay đồ…đói bụng rồi…

– OK…vậy về Azerai cho các cô thay đồ …

– Bây giờ đi đâu?thích ăn gì?Đức vừa lái xe vừa hỏi…

– Thay đổi không khí một chút đi…kiếm cái gì mới mới một chút…Qua Vỉnh Long chơi một chút coi như thay đổi không khí…Kiều Chinh liếc nhìn Nancy,nháy mắt nói.

– Ừm…được đó…chạy qua Vỉnh Long chơi một chút cũng tốt…Nancy nhìn Kiều Chinh gật đầu hiểu ý….

– Vậy cũng tốt…4 người mình chạy qua Vỉnh Long ăn chơi đú đởn một bửa…

– Đàng hoàng một chút đi…cái gì ăn chơi đú đởn…thiệt là…Nancy cười mắng…

– Đúng..đúng…hahaha nhưng mà tui hơi sợ…hihihi.

– Sợ?sợ cái gì?Kiều Chinh ngạc nhiên hỏi.

– Nà…đi với một người đẹp đã làm người ta lỏ con mắt rồi…đi với ba người đẹp thì đúng là mạo hiễm tính mạng đó nha…hihihi…bọn đàn ông không căm thù tui mới là lạ…hahaha…

4.8 4 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x