Phần 142
Mấy ngày tết qua đi. Mấy đứa Tâm vẫn túc tắc làm việc. Rồi mùng 9 mọi người bắt đầu quay lại, không khí vui vẻ dần. Mọi việc lại bắt đầu theo guồng quay mới. Tâm vẫn hì hục làm việc. Theo thời gian, khách sạn của dì đã thành hình. Nhóm của Tâm tận dụng hết mọi thời gian, lúc xây, lúc trát. Do chú Tiến sắp xếp thời gian hợp lý, nên bọn Tâm xây cũng như điện nước làm gối đầu nhau mà không chồng chéo. Chị cũng đã vào lại Đà Nẵng, đưa nó hợp đồng. Vậy là nó sẽ có công trình nối tiếp nhau không sợ thất nghiệp.
Tâm đang đứng trước cổng nhà dì. Hôm nay nó đến đón Thảo Nguyên theo lời hẹn với nàng. Bấm chuông gần 10 phút thì cổng lạch cạch mở, Thảo Nguyên ló đầu ra.
– Anh đợi có lâu không.
– Không, tôi cũng đang mải ngắm phố phường. Dì ở trong nhà à.
– À… không. Mẹ đang ở công ty. Đi thôi.
Tâm tự nhiên tần ngần, nó nhìn Thảo Nguyên rồi hơi ngại. Thảo Nguyên hôm nay mặc một cái váy xòe hở vai. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ đủ để làm khuôn mặt xinh xắn của nàng thêm nổi bật. Đôi chân thon dài kết hợp với váy, trông Thảo Nguyên xinh khó tả. Tâm gãi gãi đầu phân trần:
– Trông tôi như xe ôm của cô ý nhỉ.
– Haha… Thảo Nguyên ôm bụng cười trước câu nói của nó. Coi như anh là xe ôm đi.
– Thế có ngại cho cô không. Tôi trông tuềnh toàng thế này.
– Không sao cả. Anh ăn mặc vậy là chững chạc rồi. Đi dự sinh nhật thôi mà. Anh đi để mấy con ruồi đỡ bám theo tôi.
Tâm cười lắc đầu rồi lên xe. Thảo Nguyên leo lên, ngồi như bình thường đằng sau nó chú không ngồi khép chân một bên như bao cô gái khác. Hai tay nàng khẽ hờ trên eo Tâm, làm nó hơi run run. Tâm vội nổ máy, cái xe cà tang hôm nay lại dễ tính thế không biết. Xe lao vút đi, hướng về phía bar nơi bạn Thảo Nguyên tổ chức sinh nhật.
Vốn hôm nay sẽ là một ngày bình thường với Tâm. Nhưng khi gần kết thúc ngày làm việc, Thảo Nguyên gọi nó. Hôm nay sinh nhật bạn nàng, mà nàng bảo sẽ có nhiều đứa con trai nàng không thích đến. Thảo Nguyên muốn Tâm đi cùng, có gì làm lá chắn cho nàng. Tâm từ chối, vì nó chả quen biết gì. Từ bé đến giờ nó chả biết gì về sinh nhật. Ngay như nhà chú nó cũng không có lệ tổ chức sinh nhật.
Nhưng Thảo Nguyên cứ nài, nàng bảo không có nó đi cùng dì không cho đi. Nàng còn bảo có cả thằng Tuân hồi gì đánh nhau với Tâm đến. Tâm vốn không ưa rắc rối, nhưng nó cũng chả sợ ai cả. Thảo Nguyên cứ nài nỉ mãi làm nó chợt đồng ý. Dù sao tuổi trẻ, nó cũng muốn thử những cái mới. Dự sinh nhật ở chỗ này với nó cũng thật mới mẻ.
Xe xịch trước địa chỉ Thảo Nguyên bảo, đó là một quán bar. Trước quán có băng rôn chúc mừng sinh nhật bạn Thảo Nguyên, tên là Mỹ Trang. Có vẻ cũng con nhà giàu có, quán bar hôm nay được bao trọn. Một người tiến lại, vẻ nghi hoặc hiện lên trên mặt:
– Anh chị là…
– Sinh nhật bạn tôi. Thảo Nguyên đáp.
– Dạ, để em dắt xe cho.
Anh ta dắt xe đi mà vẫn nghi nghi. Thảo Nguyên thì không có vấn đề. Vấn đề là Tâm và cái xe của nó. Thảo Nguyên vẫn như bình thường, nàng dấn nó đi vào trong. Qua một ngõ tôi tối là một khoảnh sân rộng, một không gian rộng lớn thật sành điệu với các giá để rượu, nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp. Thảo Nguyên nhìn quanh rồi kéo nó đến một góc nơi đang có 3 – 4 cô gái vừa nhâm nhi ly nước vừa cười đùa…
– Thảo Nguyên, đến muộn thế. Anh nào đây.
– Bạn tui. Mi hôm nay đẹp thế, khối đứa xin gục dưới chân mất.
– Mi cũng vậy. Tụi nó ở đằng kia hết. Giờ giới thiệu bạn đi.
– Tôi là Tâm, vệ sĩ dì Sương đưa theo để đưa Thảo Nguyên về đúng giờ thôi.
– Ôi, vệ sĩ gì đẹp trai vậy. Anh người Bắc à.
– Vâng, tôi đang có dự án làm cùng dì Sương.
– Hắn là chủ thầu xây khách sạn cho mẹ tui đó. Tui dẫn đi để làm kỳ đà cản hết mấy thằng đáng ghét. Mà tụi nó đến chưa.
– Đằng kia, đang cười hô hố kìa mi không nghe thấy à.
Thực ra người Đà Nẵng nói chuyện với nhau còn khó nghe hơn. Định viết theo giọng Đà Nẵng mà sợ rối, nghe không mấy ai hiểu, viết kiểu nửa vời như trên cũng chả hay nên thôi tôi quay lại giọng Bắc.
Thảo Mi nhìn theo tay Mỹ Trang chỉ, nàng còn chưa kịp nhìn thì mấy đứa kia đã tia thấy nàng. Chúng hò hét lao ra phía Thảo Nguyên.
– Em đến rồi à Nguyên ơi. Bọn anh đợi nãy giờ.
– Em tí nữa nhảy với anh một bản nhé, một bản thôi.
– Em ơi…
Có 4 người thôi mà tranh nhau nói. Thảo Nguyên vuốt vuốt trán. Đợi cả lũ nói xong nàng kéo Tâm ra:
– Hôm nay tôi có bạn nhảy rồi, khỏi phiền các anh.
– Ai, hắn là ai. Sao trước giờ tôi không biết.
– Thằng này ở đâu mà trông quê vãi, đen đúa quê mùa dễ sợ.
– …
– Im ngay đi, nói chung các anh tránh tôi ra, hôm nay tôi không nhảy nhót với mấy anh.
– Đúng, tránh nó ra. Cái đồ con hoang, hôm nay lại đi với thằng nhà quê này à. Xây nhà cho mẹ nó thế đã được liếm chân 2 mẹ con nó chưa. Hay là liếm cao hơn.
Tâm nhăn mặt, nó nhìn sang nơi phát ra tiếng chó sủa đó. Thằng Nghĩa, em cùng cha với Thảo Nguyên đi tới, bên cạnh nó là thằng Tuân. Chúng vểnh mặt lên trời nhìn Tâm.
– Tao nói không đúng à thằng kia. Tao hỏi bố tao rồi. Mày được con già đó bố thí cho công trình xây khách sạn, chắc nó thích cái dáng thô to của mày phải không. Tao mà biết tao bảo thằng Tuân đi, đảm bảo mụ đó hài lòng.
– Tao cũng tiếc, 2 mẹ con trông ngọt nước như nhau. Còn mày, đợt trước tao sơ ý bị dính mấy đấm của mày, hôm nay tao trả lại hết. Thằng Tuân nhếch mép cười nói với Tâm. Sau nó còn 2 thằng nữa, có vẻ nó tin chắc hôm nay sẽ thịt được Tâm.
– Thôi, hôm nay sinh nhật Mỹ Trang. Không đánh nhau gì ở đây cả, bạn bè cả. Mọt thanh niên tóc bồng vuốt keo nhảy ra can. Đó là Sơn người yêu của Mỹ Trang.
– Chúng tao không làm gì nhốn nháo cả đâu. Để thằng Tuân trả lại cho nó cái nó đáng được nhận.
Thằng Nghĩa giữ Sơn lại. Thằng Tuân tiến tới, bẻ tay răng rắc. Nó chờ đợi dịp báo thù mà chưa tìm được dịp. Tâm biết hôm nay phải dứt điểm, không hòa hoãn được. Nó quay qua cười nhẹ với Thảo Nguyên. Nàng đang lo lắng, nó khẽ đặt tay lên cầm lấy tay nàng xoa nhẹ. Thảo Nguyên nhìn nó rồi gật đầu, lui lại. Mọi người đều lui lại tạo thành vòng tròn. Mấy thanh niên bu quanh Thảo Nguyên lúc nãy giờ hú hét tạo phong trào.
Thằng Tuân đi quanh vòng tròn, nó đang vờn con mồi. Nó đang nghĩ nên dứt điểm thế nào. Đôi chân nó dứ dứ chuẩn bị cho những cú đá liên tiếp. Tâm quan sát thật kỹ, nó vừa thấy thằng Tuân hơi thu chân lại thì nó vọt tới cực nhanh. Thằng Tuân hơi bất ngờ nhưng nó cũng tung cú đá cực nhanh vào bên hông Tâm. Tâm gồng tay đỡ, cú đá làm bắp cơ nó đáu điếng.
Nhưng nó vẫn nhịn đau, lao thẳng vào thằng Tuân. Nó biết nếu để khoảng cách, nó sẽ không đánh lại thằng Tuân, nên nó tiếp cận gần như lần trước. Thằng Tuân vẫn phạm sai lầm chủ quan của lần trước, nên nó bị Tâm xô mạnh ngã dúi về phía sau. Nó vừa bật được lên thì Tâm đã sáp lá cà, thằng Tuân liên tục tung cú đá và đấm, Tâm vừa đỡ đòn vừa áp sát.
Nó cũng đợi được cơ hội khi đủ gần, cánh tay phải làm việc quanh năm, ngày nào cũng bê vác, sáng chống đẩy của nó đấm mạnh về phía trước. Thằng Tuân đỡ lấy mà dại hết cả tay. Những cú đấm không nhanh bằng nó, nhưng đủ để làm thằng Tuân chỉ biết chống đỡ. Thằng Tuân đánh mắt sang, 2 thằng đàng sau thằng Nghĩa vọt đám đông ra chạy vào. Tâm biết phải dứt nhanh, nó đấm thật mạnh vào mạng sườn làm thằng Tuân phải nghiêng người đỡ.
Nhưng đó chỉ là nghi binh, tay trái của Tâm nhanh như cắt làm một cú đấm vòng vào ngay hàm thằng Tuân. Nó choáng váng ngã ngay ra đất. Đúng lúc 2 thằng kia lao đến. Tâm quay người tung 2 cú đá bằng 2 chân trúng cả 2 thằng. Chúng vật ra đất mà không ngờ được mình bị hạ nhanh thế. Tâm quay lại thì thấy thằng Tuân đang lồm cồm bò dậy. Nó lao tới bồi 1 cú đá vào bụng, thằng kia hự rồi nằm bẹp xuống.
Cuộc chiến chấm dứt nhanh như vậy, chưa đầy 3 phút. Tâm mặc kệ chúng nó, đi về phía Thảo Nguyên. Nàng lấy đau ra chiếc khăn tay, vội bịt lên cánh tay nó:
– Tay anh chảy máu kìa.
– Không sao, xước da thôi. Tôi vừa thấy thằng Nghĩa nó gọi điện. Chúng ta ở lại có lẽ không hay.
– Để tôi bảo cái Trang một câu.
…
Tâm và Thảo Nguyên đi ra bar. Xe vừa vút đi chưa được 1 phút thì có 4 – 5 thằng chờ tới. Thằng Nghĩa và 2 thằng ăn đá vừa nãy đi ra. Chúng leo lên xe rồi đuổi theo. Tâm đi thẳng về nhà dì, dù nó biết khả năng dễ bị theo. Thảo Nguyên thấy xe đi về phía nhà mình thì đập vai nó:
– Sao lại đi về nhà. Đi về chúng nó đi theo thì sao.
– Tôi vẫn phải chở cô về mà.
– Thế còn anh.
– Sợ gì. Tôi lái xe giỏi lắm, mà đường đông vậy chúng nó dám làm gì.
– Ai mà biết được. Anh thân cô thế cô. Hay anh tối nay ở nhà tôi.
– Thôi, không việc gì cả.
Xe về đến nhà, Thảo Nguyên mở cổng nhanh để Tâm vào. Tâm từ chối nhưng nàng nhất quyết kéo cái xe vào. Nó đành vào nhà theo nàng. Tâm ngồi xuống bàn, Thảo Nguyên đã chạy ra với hộp cứu thương nho nhỏ màu hồng như của em bé. Thấy nó nhìn cái hộp nàng giấu nó đi ra sau lưng mình, giọng lí nhí:
– Tay anh sao rồi, để tôi xem.
– Bị thương da với cơ thôi, nghỉ 1 vài hôm không vận động mạnh là được.
Thảo Nguyên không chịu, nàng kéo tay nó ra. Đôi tay nhỏ nhắn nhanh chóng xắn tay áo nó lên. Ở bắp tay có một vệt bầm tím có chảy máu. Đó là hậu quả do Tâm đỡ cú đá của thằng Tuấn. Thảo Nguyên thấm cồn vào bông khẽ lau cho nó. Nàng làm thật tỉ mẩn, nhẹ miết tay nó như sợ nó sẽ bị đau.
– Có bị xót không.
– Hơi chút, không sao cả.
– Anh nhớ đừng làm việc nặng nhé.
– Yên tâm, tôi thuận tay phải mà.
Tâm cười nói với nàng. Nó chợt mới để ý, do Thảo Nguyên cúi người để lau vết thương ở tay nó, cái cổ váy nàng thõng xuống, 2 bầu ngực non dù đã có áo ngực nhưng vẫn lộ ra 2 nửa bầu vú trắng với cái khe quyến rũ. Ngực Thảo Nguyên không to lắm, chắc bằng trái cam. Nhưng nhỏ có cái quyến rũ của nhỏ, Tâm như á khẩu. Nó phải quay mặt đi, nhưng mắt nó cứ dán vào cái khe đó không nỡ rời đi. Thảo Nguyên vừa hỏi nó mà không thấy nó trả lời. Nàng chợt ngẩng lên, thấy ánh mắt của nó đang nhìn vào đâu đó. Ý thức được việc gì, Thảo Nguyên lấy tay bịt ngực lại, mặt đỏ bừng.
– Anh…
– Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.
– Nhìn vậy còn không cố ý.
– Thật. Lúc nãy tôi không nhìn thật. Tự nhiên cô vén tóc lên, tôi… tôi không kiềm chế được…
– Tôi mà không phát hiện chắc anh còn nhìn tiếp.
– Tôi xin lỗi… tại cô đẹp quá nên tôi không tự chủ được.
– Có đẹp bằng vợ anh không.
– Đẹp hơn. Có lẽ vợ tôi lúc trẻ cũng không đẹp bằng cô.
– Vậy nếu anh chọn giữa chị Cẩm lúc trẻ và tôi anh thấy ai đẹp hơn.
– Không nói được. Tôi quen Cẩm khi Cẩm đã như hiện tại. Tôi cảm nhận vẻ đẹp và tình cảm của cô ấy theo cách khác. Chứ theo lẽ thường thì tôi phải chọn cô rồi.
– Nói vậy tạm được.
Tiếng còi ô tô pim pim làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Tâm và Thảo Nguyên. Thảo Nguyên ra mở cổng, ra là dì về. Cổng chưa mở hết dì đã lao xe vào, tí đụng vào đống hoa hoét của dì trồng. Cửa xe bật mở, dì lảo đảo bước ra khỏi xe:
– Ơ, con gái hôm nay đi chơi mà. Về sớm thế hả con.
– Mẹ lại say rượu lái xe à. Ôi mẹ đâm vỡ mấy bồn cây rồi.
– Vỡ đâu mà vỡ. Mẹ buồn ngủ quá. Ôi chàng trai nào đây… có 2… 3… 4… 5 chàng trai đều đẹp trai thế này à.
Dì xiêu vẹo đi tới trước mặt nó. Tay dì beo beo má nó rồi dì cười khanh khách. Tâm chưa hiểu chuyện gì thì dì ngã khuỵu vào người nó. Tâm vội ôm lấy dì. Dì say quá nên đã ngất rồi. Thảo Nguyên chạy lại xem mẹ. Cô vỗ vỗ trán vẻ chán đời.
– Mẹ tôi uống say toàn như vậy. Có lần còn ôm chú lái taxi đòi cưới chú ý cơ. Anh đưa mẹ tôi lên gác rồi tôi lên ngay. Tôi đi khóa cổng với đánh xe vào gara đã.
Tâm nhìn dì đang trong vòng tay nó. Dì đang thở nhè nhẹ trong giấc ngủ say. Nó khẽ bế dì lên, cơn đau tay làm nó khẽ nhăn mặt.
– Anh sao thế.
– Không, không sao.
– Đau tay phải không. Hay đợi tí tôi phụ giúp anh.
– Thôi tôi làm được.
Tâm bế dì lên gác. Huých cái khuỷu tay bật sáng đèn lên. Đây là lần thứ 2 nó vào phòng dì, mùi thơm phòng phụ nữ thật dễ chịu. Tâm nhẹ nhàng đặt dì xuống giường. Giường của dì cùng thơm phức, mùi của nước hoa, mùi của phụ nữ. Nó đặt ngay ngắn dì rồi định đi ra thì chợt cổ nó bị túm chặt. Hai tay dì như 2 con rắn uốn éo cuốn vào cổ nó. Dì mở mắt ra, mơ mơ màng màng, giọng nói có mùi thơm nhè nhẹ của rượu cocktail:
– Anh đi đâu đấy, không nằm với em à.
– Dì à, con Tâm đây.
– Tâm à, tên anh em nhớ đâu phải là Tâm. Mặc kệ đi, giờ ở với em một lúc. Em tự nhiên lại thấy thích anh. Lúc nãy em thấy anh vừa già vừa xấu, sao giờ lại đẹp trai thế nhỉ.
– Không, con đây. Dì nhầm với ông nào rồi. Dì nằm đây đợi tí Thảo Nguyên lên giúp dì nhé.
Tâm định gỡ tay di ra và ngồi dậy. Nhưng chưa kịp thực hiện thì miệng nó đã bị dán vào miệng dì. Cái lưỡi thơm tho nhân lúc nó không chú ý đã luồn vào trong miệng nó, mơn trớn lưỡi nó. Tâm ú ớ định giãy ra, nhưng 2 tay dì đã ghì chặt lấy nó. Dì hôn điệu nghệ quá, Tâm như mê đi với đôi môi dì. Nó dần không chống cự mà bắt nhịp với dì. Hai người như cặp bài trùng, môi và lưỡi cứ thế quyện vào nhau, nhấm nháp vị ngọt của nhau.
Dì là người dứt ra trước. Dì thở hổn hển, mắt dì long lanh nhìn Tâm:
– Anh hôn tuyệt vời thế. Em như mê đi trong nụ hôn với anh.
– Con cũng thế.
– Để em xem, cái này của anh có tuyệt vời không nào.
Tâm chưa kịp hiểu thì bàn tay dì đã sờ vào phía háng nó. Cái cục giờ đã u lên một cục. Mắt dì hấp háy, đôi môi khẽ lẩm nhẩm như đang khảo sát cái của nợ của nó. Chợt tiếng giày vang lên ở cầu thang làm Tâm sực tỉnh. Nó vội dứt ra ngồi ngay dậy. Nó đi ra phía cửa thì gặp Thảo Nguyên đi vào.
– Anh đặt mẹ nằm rồi à.
– Ừ… mà…
– Anh ơi… đi đâu đấy… lại đây với em…
Dì gọi với trên giường làm Tâm ngượng chín mặt. Nó đang định chạy xuống nhà thì Thảo Nguyên giữ nó lại:
– Miệng anh…
– Làm sao?
– Miệng anh đầy dấu son. Lúc nãy mẹ tôi hôn anh à.
– Ừ… không phải tôi… dì tưởng tôi là ông nào đấy.
– Không… tôi hiểu… đây cũng không phải lần đầu. Tôi cũng bị mẹ hôn rồi. Thôi anh xuống nhà đi.
– Ừ…
– Đợi đã.
– ???
Truyen hentai tren Truyenhentai18.org
Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip
Manhwa manga English tren Manhwaxx.net
-
Thằng Tâm - Chương 142
Nứng - Xem thông tin truyện
- Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 133
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chưing 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 169
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280