Sáng hôm sau Tâm dậy lại ra công trường khách sạn chú Tiến làm. Nó lại đi sau xem chú làm việc. Thợ ở đây cũng quen mặt nó, thấy là ý ới chào. Tâm đi theo chú từ sáng đến tối, trưa nó và chú ăn cùng anh em thợ. Chiều hết giờ làm, sau khi chú thống kê mọi thứ xong thì chú đèo nó vào thành phố. Thành phố Đà Nẵng ban đêm náo nhiệt. Mọi người đi lại vui chơi, ăn uống chả kém Hà Nội.
Chú kéo nó vào 1 quán trong ngõ. Gọi là quán trong ngõ mà có đủ, từ ốc, các loại ốc, hàu, mực… Tâm và chú ngồi ăn ốc uống ít rượu lai rai. Chú hỏi nó về gốc gác về công việc, tại sao quen cô Sương… Gật gù khi nghe lý do cô Sương bảo nó vào đây làm, chú vỗ vai khen nó đáng mặt đàn ông. Rồi trong men rượu, chú kể về chú, 1 người con của miền Nam, theo bố ra bắc, học kỹ sư ngoài bắc, rồi lại tha phương khắp bắc trung nam. Dường như chú cũng có một quãng đời sôi nổi, nhưng đầy biến động. Chú chỉ kể qua loa, nhưng tóm lại chú vào đây đã gần 5 năm. Chú thích nơi này, thoáng đạt mà không xô bồ. Con người nơi đây cũng dễ tính, cuộc sống cũng dễ thở. Chú vừa mua 1 ngôi nhà nhỏ, định vài năm nữa về hưu sẽ ở luôn đây.
Tâm và chú ngồi uống rượu lai rai, rồi đi làm 2 bát bánh canh cho ấm bụng. Chú định đèo Tâm về nhưng nó muốn đi bộ ngắm thành phố, chả mấy khi đến Đà Nẵng thế này. Tâm lững thững đi ngắm dòng người xe đi lại. Nó vừa đi vừa xem bản đồ, để định vị những nơi nó đi qua. Đang đi thì Tâm thấy rầm 1 tiếng, hình như có va chạm, là 2 chiếc xe húc đít nhau.
Chiếc xe đằng trước bị móp khá nặng, cửa xe mở ra, lái xe là 1 cô gái. Tâm nhìn không rõ lắm vì cũng không gần, nhưng dáng dấp khá là quen. Cô gái đi đến chiếc xe đằng sau gõ cửa, chiếc xe mở ra cả 4 cánh, 4 thanh niên xăm trổ đi ra. Cô gái hoảng sợ, chạy vội về xe mình, nhưng những cánh tay xăm trổ nhanh chóng giữ cô lại. Cô gái hét toáng, cầm cái túi xách liên tục đập, nhưng cô dần bị kẹp cứng lại. 1 Đứa cầm 1 con dao nhíp, cười cười nhìn cô:
– Cô em đẹp gái quá, giá mà anh không nhận việc này, thì anh cũng làm 1 đêm với cô em, để em biết thế nào là khoái lạc tột cùng.
– Thôi, làm nhanh lên. Giờ vẫn còn người đi lại, cẩn thận không hỏng việc.
– Sợ chó gì, đứa nào dám dây vào ông cho tí tiết.
Tâm nhìn lại, nó đã nhận ra đấy là ai. Chị Ngọc, nữ thần hồi xưa nó thần tượng, hồi còn sửa biệt thự ở Tây Hồ. Trông chị mặt tái mét, nhưng chị không có vẻ run sợ. Môi chị mím chặt, ánh mắt căm thù nhìn mấy thằng xăm trổ. Tâm trù trừ, rồi nó quyết định luôn. Nó chạy quay lại, nó nhớ vừa đi qua ngôi nhà đang xây dở. Tâm túm ngay đống đá dăm hứng vào áo, nó chạy ngay lại.
Đúng lúc đó thì thằng cầm dao đã dí gần khuôn mặt Ngọc, có vẻ nó vẫn hơi tiếc của. Tâm lao nhanh đến, cầm viên đá dăm trong tay, nhắm thẳng vào 1 thằng đang giữ Ngọc, quay lưng với nó. Bốp, viên đá đập trúng đầu sát tai thằng đó, nó ôm đầu la thảm thiết. Cả lũ ngỡ ngàng nhìn lại, thì từng viên đá liên tiếp được Tâm ném tới tấp. Có trúng có không, nhưng loạn đội hình, mấy thằng nghiêng ngả né tránh.
Thằng cầm dao có vẻ đầu lĩnh, nó nhanh chóng bình tĩnh, lao về phía Tâm. Lưỡi dao sáng loáng nhằm thẳng ngực Tâm mà đâm. Tâm kéo cái ba lô đang khoác ra trước ngực đón lưỡi dao. Bàn tay phải của nó đang nắm bỗng ném mạnh viên đá cuối cùng, bay thẳng trúng gần mắt thằng cầm dao. Nó tru lên như lợn chọc tiết, tay ôm mặt, máu chảy ròng ròng. Tâm tiến tới đạp mạnh vào ngực, loại nó khỏi vòng chiến. Ba thằng kia lao vào Tâm, Tâm vừa thủ vừa lùi. Nó biết nó cũng không đánh lại ba thằng, giờ chỉ câu giờ đợi có ai nhìn thấy. Bỗng tiếng xe ô tô rú lên, rầm 1 cái, 2 thằng đang dồn ép Tâm ngã vật ra. Chị Ngọc mở vội cửa xe ra:
– Lên xe đi em, nhanh.
Tâm lao tới nhứ đòn thằng còn lại, rồi phí thẳng vào ô tô. Chiếc xe rú ga phi ngay khi Tâm còn chưa chui vào hẳn. Tâm ngã nhoài trong xe, đầu đập vào đâu đó hơi ê ẩm. Nó lồm cồm ngồi dậy, rồi đóng cửa xe vào. Xe lao vun vút, vòng vèo qua từng con phố, đôi lúc đang đi lại ngoặt vào ngõ nhỏ. Có vẻ chị Ngọc sợ bọn đó bám theo. Xe cuối cùng dừng lại trước 1 khách sạn gần trung tâm. Dòng người và xe vẫn tấp nập, có vẻ đã an toàn. Chị Ngọc quay ra nhìn nó:
– Cảm ơn em đã cứu chị hôm nay. Không có em chắc đời chị chấm hết. Em tên là gì?
– Em tên là Tâm. Bọn đó là ai sao lại định hại chị thế. Chị có thù oán với chúng à.
– Bọn nó là côn đồ người khác thuê thôi. Chị cũng biết ai đứng đằng sau rồi. Mà em người Bắc à.
– Vâng em là người Bắc. Thực raem và chị có biết nhau, à chỉ có em biết chị thôi, chị chắc chả nhớ em.
– Thế á, em và chị từng gặp nhau à. Chị đúng là không có ấn tượng mấy, thật xin lỗi em. Em và chị từng gặp nhau ở đâu à.
– À, cũng 2 năm rồi chị. Hồi đó em làm thợ xây sửa chữa biệt thự cho nhà chị ở Tây Hồ. Chị có lần còn đem nước cho bọn em uống. Lúc nãy em nhìn cũng ngờ ngợ, sau mãi mới nhớ ra.
– A… à à chị nhớ rồi. Chị hồi đó vẫn nhớ có 2 cậu thợ sửa nhà, mặt trẻ măng như chưa đủ 18. Hóa ra là em à. May quá, chị lại vô tình biết em, không thì hôm nay chị xong đời rồi. Đúng là cái duyên cái kiếp cho chị em mình gặp lại nhau. Em vào đây chơi à.
– À không. Sắp tới công ty em vào đây xây dựng trong này. Em đi tiền trạm.
– Thế à, công ty em xây gì trong đây.
– À công ty em nhận được hợp đồng xây khách sạn trong này.
– Chà, công ty em vươn xa quá nhỉ. Nhưng đó là hướng đi tốt đấy. Nơi đây sắp tới khách sạn sẽ mọc lên ầm ầm, không hết việc đâu. Mà em có số điện thoại không, cho chị đi. Việc này xảy ra, chị cần phải xử lý vài việc gấp. Để chị đưaem về khách sạn, qua bữa chị tới tìm em đi cafe nhé.
Tâm cho chị số của nó, rồi nó lại đi bộ về. Chị không đồng ý, nhỡ đâu nó gặp bọn côn đồ kia thì sao. Chị gọi taxi đưa Tâm về, rồi chị cũng phi xe đi luôn.
Ngày hôm sau, Tâm lại theo chú Tiên cả ngày bên công trường. Chiều nó nghỉ sớm, về tắm rửa. Hôm nay cô Sương có hẹn gặp mặt nó. Tâm mặc bộ đẹp nhất nó có, là của cái Liên mua cho nó, áo sơ mi quần phăng. Tâm gọi xe ôm đến chỗ hẹn, đó là 1 nhà 2 tầng, có sân cổng. Tâm bấm chuông, mở cửa đón nó là một cô tầm hơn 50 tuổi.
– Cậu là Tâm.
– Vâng, cô Sương có hẹn gặp cháu.
– Cô Sương đang đợi cậu trong nhà, cậu vào đi.
Tâm đi theo bà cô, đi qua cái sân dài được trồng nhiều loại hoa. Trời tối nên nó cũng chả nhìn rõ là hoa gì. Cô Sương đón nó ở phòng khách. Cô mặc 1 cái váy dài màu xanh, để hở hai tay, kéo dài xuống gần gót chân, kín đáo, nhưng làm nổi bật lên thân hình cô, dáng cô trông còn đẹp hơn cả thím Lan của nó. Cô tươi cười khi thấy nó:
– Mấy hôm nay cháu thế nào, đã làm quen việc với chú Tiến chưa.
– Thích lắm cô ạ. Cháu đi theo chú Tiến học được rất nhiều thứ. Những quy cách xây dựng mới cháu chưa gặp bao giờ. Cả những máy móc nâng hạ vật liệu nữa, nếu khách sạn của cô cũng y chang vậy, thì cháu tin cháu sẽ làm được.
– Cháu Có niềm tin vậy là tốt. Hôm nay cô mời cháu đến là để chính thức cảm ơn cháu, vì đã cứu con gái cô. Thảo Nguyên, xuống đây đi con.
Theo tiếng cô Sương gọi, tầm 1 phút sau thì cầu thang lẹp bẹp tiếng dép. Một cô gái xuất hiện cuối chân cầu thang, giống cô Sương, thậm chí đẹp hơn, thanh xuân hơn. Cô gái có làn da trắng muốt, mái tóc dài rũ đến giữa lưng, khuôn mặt trái xoan thon gọn. Ngũ quan khá đẹp và cân xứng, đôi mắt to như bồ câu tức giận? Đôi môi mọng đỏ khẽ mím. Cô mặc 1 bộ quần áo ở nhà, áo không tay, quần lửng đến đùi. Cô gái có vẻ không vui khi mẹ gọi. Nhìn Tâm cô hơi nhíu mày, rồi cũng tiến lại:
– Chào anh. Tôi là Thảo Nguyên, rất vui được biết anh. Tôi cảm ơn anh vì đã cứu tôi đợt trước.
– Vâng, chào bạn. Tôi là Tâm. Rất vui được gặp bạn. Tâm khẽ cười tỏ ý thân thiện, nhưng cô gái cũng không đáp lại.
– Thôi, cơm nước chắc dì Tám cũng chuẩn bị xong rồi. Mình vào ngồi thôi.
Cô Sương kéo Tâm vào phòng ăn. Nhà cô phòng nào cũng đẹp, đầy các đồ lưu niệm, trang trí, nhiều thứ Tâm nghĩ chắc quý lắm. Bàn ăn đã được bầy ra, phải hơn chục món. Mọi người ngồi ăn, cô Sương luôn khởi đầu các câu chuyện, cô hỏi Tâm rất nhiều, cô gợi chuyện cả với Thảo Nguyên, nhưng con gái cô có vẻ chỉ đáp ứng cho có. Cuối cùng chỉ có Tâm và cô nói chuyện, Thảo Nguyên ăn xong thì đi về phòng. Tâm cũng ăn no, cô liên tục gắp tôm mực cho nó, ăn mà vỡ bụng. Cô cười cười nhìn nó, có vẻ hôm nay cô cũng tra khảo được nó khá nhiều:
– Cho cô xin lỗi nhé. Con bé nhà cô tính nó là vậy. Chứ nó không phải vô ơn đâu.
– Không có gì đâu cô. Cháu đã nói rồi, cháu cứu bạn ý cũng không vì ơn huệ gì cả. Còn việc cô giúp cháu, thật lòng cháu vô cùng cảm ơn cô. Cháu hứa sẽ làm hết sức, xây cho cô cái khách sạn mỹ mãn theo yêu cầu của cô.
– Ừ, cháu có tấm lòng vậy cô vui lắm. Cháu cố gắng đi theo chú Tiến học hỏi, có ích lắm cháu. Sau khi xây cho cô xong, cháu nhờ chú kiếm mối cho, giờ Đà Nẵng sắp vào cơn lốc xây dựng rồi, chỉ sợ không có sức làm thôi.
Truyen hentai tren Truyenhentai18.org
Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip
Manhwa manga English tren Manhwaxx.net
-
Thằng Tâm - Chương 78
Nứng - Xem thông tin truyện
- Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 133
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chưing 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 169
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280