Phần 170
Địa điểm được chọn dù vẫn là ở nơi đấu chó lần trước nhưng lại không có ai đến xem. Người thông minh đều hiểu rõ, chuyện có thể mất mạng này thì càng ít người biết càng tốt.

Ba người Mộ Dung Trường Thiên lẳng lặng ngồi ở trung tâm sân đấu. Bốn phía im lặng đến kỳ lạ, im lặng tới mức làm cho người ta không thể thích ứng được.

– Nhìn kìa, ba thằng ngu đó ở bên kia.

Một giọng nói đầy khinh thường phá vỡ sự im lặng nơi đây. Thường Nhạc ôm Tô Mị Nhi bước vào sân thi đấu đầy phong cách. Tiêu Tiêu và Lạc Vân theo hai bên. Prada trắng đem sự hàm súc và thanh lịch, sự kết hợp các nguyên tố vừa phải như tinh tế và thô ráp, tự nhiên và nhân tạo, các chất liệu khác nhau cùng sợi da tổng hợp thống nhất thành màu sắc tự nhiên đã thể hiện đầy đủ sức hấp dẫn kia của Thường Nhạc.

Mộ Dung Trường Thiên không tự chủ nắm chặt tay lại. Chỉ riêng nhìn khuôn mặt tươi rói với dáng bộ cứng ngắc kia, hiển nhiên Tô Mị Nhi đã bị Thường Nhạc “chà đạp” rồi.

– Súc sinh!

Mộ Dung Trường Thiên ân cần thăm hỏi Thường Nhạc từ đầu đến chân một lần trong lòng.

– Thường Nhạc, tối nay tao sẽ cho mày biết được hai chữ “hối hận” viết như thế nào…

– Đừng phóng rắm nữa, trực tiếp bắt đầu đi!

Thường Nhạc cắt ngang lời Mộ Dung Trường Thiên, nói:

– Cứ so xem nắm đấm ai cứng hơn, ai chết trước đi.

– Để tao tới trước!

Một giọng nói trầm ổn mang theo vài phần ngạo khí đột ngột vang lên. Thường Nhạc nghiền ngẫm:

– Mày chắc là Phong Hành, trợ thủ đắc lực của Tư Đồ Lôi Minh nhỉ. Khách từ xa tới cơ mà, Lạc Vân, tiếp đãi nó đi.

Lạc Vân đứng cạnh Thường Nhạc nhẹ nhàng bước ra nửa bước.

Nhìn thấy đôi mắt không chút tình cảm của Lạc Vân kia, Phong Hành khẽ nhíu mày. Hai người lẳng lặng đứng đó như đã mất đi tính mạng, không hề có chút sức sống nào cả.

Đột nhiên, một luồng chân khí hùng mạnh phóng ra từ trên người Phong Hành.

Không khí xung quanh ngưng trọng hẳn. Ngay lúc đó, Phong Hành xoay tròn 360 độ với tốc độ cực kỳ nhanh.

– A!

Đứng bên cạnh Thường Nhạc, Tô Mị Nhi kinh ngạc quá hô lên một tiếng. Không ngờ lúc này Phong Hành đã biến mất vào trong không khí.

Nhưng Lạc Vân lại không hề động chút nào. Gã thật sự muốn biết Phong Hành sẽ tấn công từ nơi nào, cũng có thể là gã chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

– Không ổn.

Nhìn thấy Lạc Vân trấn định như vậy, Mộ Dung Trường Thiên chợt thấy không ổn, nhưng lại khó có thể nói rõ.

Ở trước mắt bao người, Lạc Vân lại nhắm mắt lại, dường như tất cả mọi thứ trong trời đất này không hề liên quan đến mình.

– Chẳng lẽ gã đã nhìn ra mình ở đâu rồi?

Trong lòng Phong Hành bỗng hiện ra suy nghĩ này, tuy vậy nhưng động tác của gã vẫn không hề chậm lại, mà ngược lại, kình khí lại càng thêm mãnh liệt.

Đao.

Một cây phi đao đầy vẻ ảo mộng như có sinh mạng đột ngột hiện ra trước mặt Phong Hành.

Phong Hành cả kinh, nhanh chóng né sang bên cạnh, gã vừa né xong thì thầm kêu không tốt. Hóa ra phi đao của Lạc Vân kia chỉ là thử mà thôi, dòng khí bị kéo theo khi gã động thân mình đã khiến Lạc Vân khẽ mỉm cười.

Phi đao. Một cây phi đao ban đầu nay đã biến thành ba, phóng về phía Phong Hành theo hình tam giác.

– Hừ!

Phong Hành thấy ẩn thân đã không còn ưu thế nữa, gã bỏ qua dị năng ẩn thân, giơ nắm đấm tấn công thẳng tới Lạc Vân.

– Kim quang thập tam thái bảo!

Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi. Dị năng này hoàn toàn thuộc loại kháng đả, so với Hoành hành tam thập thái bảo thì lợi hại gấp bội.

“Keng!”

Phi đao vừa động tới thân thể Phong Hành thì lập tức phát ra tiếng vang như kim loại. Mà đồng thời, nắm đấm của Phong Hành kia đã đánh lên cơ thể Lạc Vân.

Lạc Vân lùi ra sau hai bước, đồng tử co rút lại, hai tay tạo một cái địa kết ở trước ngực.

– Cấp C – 3!

Phong Hành cả kinh, không ngờ đối phương lại đạt tới cấp bậc như thế. Đương nhiên gã cũng không lo lắng, vì y đã đạt tới cấp C – 4. Chỉ cao hơn một bậc nhưng lại là một khoảng cách lớn đến không thể nào vượt qua nổi.

– Tao sẽ cho mày biết chênh lệch cấp bậc là như thế nào!

Trên khuôn mặt Phong Hành lộ ra nụ cười quỷ dị. Thân hình gã dần mờ đi, một luồng khí tức quỷ dị vờn quanh thân y. Không khí ngày càng ngưng trọng.

Giây lát, chỉ trong giây lát, Phong Hành biến mất. Mà ngay sau đó, nắm đấm đầy sức mạnh của gã đã xuất hiện sau lưng Lạc Vân.

Đây chính là chênh lệch cấp bậc. Lúc này Lạc Vân không kịp phản ứng.

“Rầm!”

– A!

Lạc Vân trúng đòn của Phong Hành, lảo đảo nghiêng về phía trước, mà Phong Hành thì lại kêu lên.

– Đồ bỉ ổi!

Phong Hành bưng bàn tay đầm đìa máu tươi, phẫn nộ nhìn Lạc Vân. Hóa ra đòn vừa rồi, gã chẳng thể ngờ được là sau lưng Lạc Vân lại giấu một lưỡi dao.

Kim quang thập tam thái bảo của mình bá đạo như thế lại bị một thứ vũ khí phá…

– Xin lỗi, binh bất yếm trá, có đấu tiếp không thế? (chiến tranh không ngại dối lừa)

Thường Nhạc không hề để ý bước ra. Sau khi cẩn thận nghiên cứu qua tài liệu về Phong Hành, hắn biết Phong Hành sẽ trăm phần trăm dùng chiêu thay hình đổi vị này.

Quả nhiên, thằng đần này thật sự cắn câu.

Phong Hành thật sự muốn đập cho thằng nhóc này một trận, nhưng sự đau đớn truyền đến từ bàn tay báo cho gã biết… Thứ vũ khí kia còn có độc…

Thấy Phong Hành không nói gì, Thường Nhạc trực tiếp giơ tay chỉ thẳng vào Thiên Quỷ Quân bên cạnh Mộ Dung Thường Thiên:

– Mẹ nó, tới lượt mày.

Nhìn thấy sát khí thoáng hiện trong ánh mắt Thường Nhạc, Thiên Quỷ Quân bỗng thấy bất an trong lòng. Nhưng gã lập tức phủ nhận cảm giác của mình. Hiện giờ tu vi gã đã đạt tới cấp B – 1, mấy người trước mặt này vốn không phải là đối thủ của gã.

Cấp bậc kém quá xa, âm mưu quỷ kế cũng chẳng bù được. Nghĩ thế, gã ngạo nghễ mở miệng:

– Muốn đối phó tao, mày còn chưa đủ tư cách!

– Tao thì sao?

Vừa nói xong thì một bóng người nhoáng lên, một người với thân hình cao to đã đứng trước mặt Thiên Quỷ Quân.

Thiên Quỷ Quân nương theo ánh trăng nhìn rõ người đó: Một anh chàng trẻ tuổi rất tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, trán rộng mũi thẳng.

Quần áo gã màu đen hoàn toàn hợp vào bóng đêm cùng vẻ mặt âm trầm, thân hình phát ra sát khí nồng đậm, đôi mắt phát ra hào quang như dã thú đang săn mồi.

Lạnh đến tận xương tủy, khiến người ta như thấy mình đang ở trong hầm băng, đứng ngồi không yên, đáy lòng phát lạnh.

– Mày là ai?

Thiên Quỷ Quân cảm thấy cả người không hề thoải mái, gã khẽ nhíu mày, nói.

– Đại sư bắt quỷ!

Vừa dứt lời, trong tay gã đã xuất hiện một thanh kiếm hừng hực lửa cháy. Gã bước lên một bước mà bước chân này như búa tạ nện xuống đất, thể hiện ra khí thế hùng mạnh của mình.

Thần sắc Thiên Quỷ Quân khẽ đổi, không nhịn được bật thốt lên:

– Mày là người của Lãnh gia?

Người áo đen không nói lời nào mà chỉ thẳng cây kiếm kia vào Thiên Quỷ Quân. Đột nhiên trong tay Thiên Quỷ Quân xuất hiện một thanh cốt kiếm màu đen. Hai thanh kiếm đánh vào nhau, tạo ra một vệt hỏa hoa rực rỡ trong đêm tối.

Người áo đen biến đổi kiếm thế, từ thủ sang công. Ngọn lửa từ cằm kéo tới ngực trái Thiên Quỷ Quân. Thiên Quỷ Quân nghiêng người lui bước, đổi công thành thủ, chính xác đẩy ra một kiếm đầy quỷ dị của người áo đen.

Người áo đen dời bước, Thiên Quỷ Quân cũng di chuyển. Hai người như đang chạy theo một vòng tròn, tìm kiếm sơ hở của đối phương đồng thời cũng không cho đối thủ có cơ hội lợi dụng.

Thời gian cứ thế dần trôi đi trong bầu không khí hung hiểm này. Mà người xem chiến lại như ngừng hô hấp, bọn họ ai cũng hiểu rằng những thứ kia khác xa đao kiếm bình thường, chỉ chạm tới thân thể cũng sẽ hồn phi phách tán.

Không biết bao lâu, song phương lại phát động công kích. Kiếm kéo theo những dòng khí sắc bén, phát ra những tiếng chói tai ở trong không khí, bắn ra tia lửa như mưa bay, phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm tối…

Sinh tử cách một đường, hung hiểm vô cùng. Song phương sử dụng khí linh quỷ và rút bỏ đi vẻ hoa lệ phiền phức của chiêu thức, biến chúng thành những thế công ngắn gọn, lại từng chiêu trí mạng.

Phát huy tinh túy kiếm thuật bình thường vô cùng nhuần nhuyễn, thể hiện vẻ đẹp tự nhiên ngắn gọn trong tiến công và phòng thủ luân phiên…

Đột nhiên sát phạt chấm dứt, người áo đen và Thiên Quỷ Quân lại lần nữa dừng lại. Song phương nhảy cách xa nhau ra.

Thanh kiếm rực cháy kia biến mất, ánh mắt gã vẫn lạnh lùng như trước, bàn tay lại tạo một độ cong quỷ dị trên không trung:

– Thiên địa vô cực, phong vân vây khốn!

Thiên Quỷ Quân lập tức cảm thấy trước mặt tối sầm lại, cả người rơi vào trong trận thức vô biên vô tận.

– Nếu muốn phân ra thắng bại sợ là còn cần một khoảng thời gian nữa. Mộ Dung Trường Thiên, chúng ta tiến hành trận thứ ba luôn chứ nhỉ?

Ngoài miệng thì ra trưng cầu ý kiến của Mộ Dung Trường Thiên, nhưng thực tế thì Thường Nhạc đã cởi áo khoác ra, để vào trong tay Tô Mị Nhi rồi dịu dàng hôn cô ta một cái.

Mặc kệ là Thiên Quỷ Quân thắng hay thua, bản thân cũng phải tiến hành trận đấu thứ ba. Mộ Dung Trường Thiên nhìn Thường Nhạc hôn Tô Mị Nhi mà cô ta lại trông rất hưởng thụ, phản ứng đầu tiên của gã chính là xé xác Thường Nhạc.

– Tô Mị Nhi, tao sẽ cho mày biết hối hận là gì!

Đồng tử của Mộ Dung Trường Thiên co rụt lại, khuôn mặt đẹp trai phong độ kia bắt đầu méo mó đi.

Toàn thân Mộ Dung Trường Thiên lộ ra khí tức bá đạo sắc bén. Mà Thường Nhạc lại lười biếng đứng ở nơi đó, cả người đều là sơ hở.

– Mày đã muốn chết thì đừng trách kẻ khác.

Mộ Dung Trường Thiên nắm chặt nắm tay lại, cả người như một dòng khí cực kỳ mãnh liệt, điên cuồng nhào tới Thường Nhạc.

– Mẹ nó!

Thường Nhạc bắt đầu động tay động chân không theo quy tắc, chỉ là mỗi khi hắn động, thì trong dòng khí kia sẽ truyền đến tiếng Mộ Dung Trường Thiên kêu thảm thiết.

Dòng khí vẫn điên cuồng chuyển động. Thường Nhạc giơ tay đánh lên dòng khí, chân lại đánh mạnh lên, cả người hắn không chẳng khác gì lưu manh vô lại.

– Thích không! Không phải vừa rồi mày chảnh lắm hả?

Thường Nhạc vừa đá vừa mắng.

– Thường Nhạc, tao liều mạng với mày!

Dòng khí hùng mạnh kia bỗng biến đổi, không ngờ bọc cả người Thường Nhạc vào.

– Ôi, tao sợ quá đi!

Vừa dứt lời, Thường Nhạc đã cười hì hì đứng ngoài dòng khí, miệng bắt đầu đếm:

– Một, hai, ba… Bùm…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x