Phần 2
Ngày hôm sau.

Trước cổng trường Yên Thanh, một thanh niên cao lớp ngồi chễm chệ trên chiếc mô tô Triumph T-100 đen bóng bẩy. Hào Phong húi tóc cao lãng tử, đeo kính đen, bịt kín khăn che mặt, kiên nhẫn ngồi chờ tiếng chuông tan trường. Tiếng chuông reng lên một lúc. Dòng học sinh lũ lượt cười đùa đi ra cổng. Từ xa xa Hào Phong đã nhận ra một bóng dáng cao cao yểu điệu nổi bật trong đám học sinh. Thùy Chi ôm chéo chiếc cặp trên ngực, rảo bước bên cạnh Thủy. Hai người nói gì đó, chốc chốc lại che miệng cười ngất. Nàng càng bước càng đến gần, Hào Phong chợt thấy lúng túng.

– Thùy Chi…

Thùy Chi đang đợi Thủy lấy xe trong bãi, chợt giật mình ngơ ngác nhìn sang. Nàng nhíu mày không nhận ra người thanh niên này. Chợt Hào Phong kéo cặp mắt kính xuống, nhưng không tháo bịt mặt. Anh không muốn đám nữ sinh nhận ra rồi bám riết lấy mình. Anh đã khổ sở ứng phó vài lần như thế.

– Anh… Anh tìm em có chuyện gì không ?! – Thùy Chi ấp úng hỏi nhỏ, hai gò má lại hơi ửng đỏ nhớ đến nụ hôn hôm qua.

– Em đi uống nước với anh được không ? – Hào Phong nói, ánh mắt chân thành.

– Em… Em…

Thùy Chi tim đập thật nhanh, siết chặt chiếc cặp trước ngực, đắn đo suy nghĩ. Dĩ nhiên, nàng đoán được Hào Phong muốn tiếp cận mình vì chuyện gì, nhưng nàng không chắc mình đã sẵn sàng bước vào chuyện yêu đương. So với bạn cùng lớp, cả Thùy Chi và Thủy đều là lứa chậm phát triển về tình cảm đôi lứa. Vì hai lý do khá ngược nhau, Thủy thì thẳng tính nhưng có hạn chế về nhan sắc, Thùy Chi lại là một thái cực hoàn toàn ngược lại. Bạn nam trêu chọc bâng quơ rất nhiều, nhưng người đủ can đảm mời nàng đi chơi lại không có ai. Họ đều thiếu tự tin khi đối diện với nàng. Cũng vì lý do đó mà Thùy Chi không có chút kinh nghiệm vẫn rất lo lắng khi đối diện với Hào Phong. Anh ta có nhiều con gái mê mẩn như vậy, tại sao lại muốn mời mình đi chơi ? Diễn viên điện ảnh, dù chỉ là triển vọng trẻ chắc cũng rất đa tình. Mình gặp gỡ quan hệ với anh ta có khi chỉ chuốc lấy đau khổ. Thùy Chi miên man không biết bao nhiêu suy nghĩ.

– Á… Anh Hào Phong !

Con Thủy vừa dắt xe ra, nhìn thấy Thùy Chi cúi gằm mặt lúng túng trước một người thanh niên, liền nhận ra Hào Phong.

– Suỵt suỵt…

Hào Phong sợ đến mức muốn nhào qua bịt miệng con bé. Nhưng mọi sự đã muộn, đám học sinh xung quanh bắt đầu chú ý đến anh và nghi ngờ bàn tán. Hào Phong gấp đến muốn khóc, vươn tới nắm lấy bàn tay mềm mại của Thùy Chi:

– Anh muôn vàn lời muốn nói với em… Em lên xe đi với anh được không ?

– Em…

Thùy Chi mặt đỏ ửng nhìn anh. Trong đôi mắt anh ngoài sự chân thành còn có một cảm xúc lưu luyến ấm áp làm tim nàng rung động.

– Hào Phong thật đó…

– Anh Hào Phong…

– Là Thùy Chi… Anh ta nắm tay Thùy Chi kìa…

Âm thanh xôn xao bàn tán bắt đầu lan truyền nhanh chóng. Đám đông dần kéo nhau tụ lại thành một vòng vây dần dần khép kín.

– Thùy Chi… Vì mới gặp nhau… Thật vô lý nếu anh đòi hỏi em tin anh… – Hào Phong lo lắng nhìn sâu vào mắt Thùy Chi. – Nhưng anh không bao giờ hại em… Thùy Chi… Không bao giờ…

Thùy Chi thấy tim mình đập nhanh như đang đứng trước một lựa chọn sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa. Lý trí níu chân nàng lại, nhưng trái tim thổn thức lại mạnh mẽ đẩy nàng bước lên. Thùy Chi nhìn qua nhận được ánh mắt khuyến khích điên cuồng của Thủy, như thể nàng không đi, nó sẽ đi thay. Thùy Chi mím môi ngồi lên xe Hào Phong.

Chiếc Triumph gầm lên lao vút ra đường. Mái tóc dài đen bóng của Thùy Chi xổ tung phất phới trong gió, bỏ lại vô số tiếng hô hào cuồng nhiệt sau lưng.

Nơi hẹn hò đầu tiên của Thùy Chi và Hào Phong là một quán cafe đèn mờ hoặc định nghĩa đó chỉ của riêng Thùy Chi. Trước mặt hai người là những bàn sofa được phủ rèm trắng kín đáo từ trần nhà, nối tiếp nhau thành một thế giới huyền ảo gây tò mò. Những hình bóng thấp thoáng nam nữ quấn lấy nhau làm Thùy Chi nóng ran mặt. Chợt Hào Phong nắm chặt tay nàng như trấn an. Bàn tay anh thật ấm áp. Thùy Chi nghe tim mình đập nhanh thổn thức.

– Tại sao anh dẫn em đến đây ?! Nơi này… Không đàng hoàng…

Vừa gọi nước xong, Thùy Chi liền mím môi nói. Hào Phong ngồi bên cạnh, quay sang nhìn khuôn mặt đỏ ửng tức giận của nàng, mỉm cười. Người đâu mà giận cũng dễ thương như thế. Anh nói nhỏ, giọng trầm ấm:

– Xin lỗi. Nhưng em nghĩ sai về anh rồi. Anh chỉ muốn một không gian yên tĩnh, không ai quấy rầy… Anh không muốn cõng em bỏ chạy như lúc ở cổng trường đâu.

– Xì… – Thùy Chi che miệng cười. – Họ đuổi theo anh, liên quan gì em chứ !

– Không phải đâu… Họ chú ý đến anh bao nhiêu thì cũng tò mò về người con gái anh yêu bấy nhiêu… – Hào Phong mỉm cười nói.

– …

Thùy Chi mấp máy đôi môi mấy lần nhưng không thốt ra thành lời. Cúi gằm mặt, đôi gò nàng càng đỏ bừng như hai trái mận chín. Anh ta đang tỏ tình với nàng sao ?! Sao lại nói một cách hời hợt nửa đùa nửa thật như vậy ?!

– Thùy Chi… – Hào Phong nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng.

– Dạ… – Thùy Chi trả lời thật khẽ.

– Em có người yêu chưa ?!

Thùy Chi khẽ lắc đầu, tim đập rộn ràng. Nếu nàng có người yêu thì nụ hôn đầu tiên cũng không đến lượt anh cướp đi.

– Em có thể… có thể làm người…yêu… của anh không ?

Hào Phong còn ấp úng thì Thùy Chi đã khẽ gật đầu. Chợt phát hiện mình thất thố, mặt nàng đỏ như say rượu, lại lắc đầu lia lịa.

– Không đồng ý sao ? – Hào Phong nén cười, giả vờ chán nản. – Thế thì thôi vậy…

– Em đồng ý mà… – Thùy Chi nói lí nhí.

– Nhưng em mới lắc đầu…

– Em… Em…

Thùy Chi lúng túng mặt đỏ bừng chợt phát hiện nụ cười trên môi Hào Phong. Nàng chợt hiểu ra, anh ta đang trêu chọc mình.

– Hứ… Vậy xem như em không…

Chưa nói hết lời thì đôi môi Thùy Chi đã bị Hào Phong trám kín lại. Đôi môi anh thật ấm áp làm tim nàng thổn thức. Chiếc lưỡi anh hư hỏng muốn tìm kiếm đường vào miệng nàng. Thùy Chi nhắm chặt hai mắt, đôi môi hé mở đón lấy anh. “Oành” một tiếng nổ lớn làm đầu óc Thùy Chi trống rỗng. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng làm cơ thể nàng mềm nhũng tựa sát vào lòng anh. Hơi thở ấm áp của anh tràn vào khắp thân thể như hòa tan tâm hồn Thùy Chi. Anh đón lấy nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại rụt rè của nàng đưa nàng vào một thế giới khác, tuyệt đẹp chỉ có hai người.

– Ah… Hem… Xin lỗi… Nước của anh chị đây ạ.

Tiếng đằng hắng của người phục vụ làm Thùy Chi bừng tỉnh. Vội tách ra khỏi Hào Phong, mặt đỏ như gấc chín. Nàng cúi gằm mặt, tim đập thình thịch thật nhanh. Hào Phong cười cười nhăn nhó. Đợi người phục vụ lui ra, kéo rèm trắng lại, anh liền quay sang ôm Thùy Chi vào lòng.

– Người ta nhìn mà… – Thùy Chi rít khẽ.

Nhưng nàng không né tránh nụ hôn của anh. Đôi môi đỏ hồng ẩm ướt của nàng hé mở đón lấy Hào Phong. Mùi vị tình ái tuyệt vời này như một chất gây nghiện, không biết đến thì thôi, hễ chạm đến một lần là quyến luyến không muốn rời. Những nụ hôn liên miên không dứt. Đôi môi mềm mại của Thùy Chi như nhũng ra tan chảy dưới hơi thở hừng hực của Hào Phong. Anh hôn, lại hôn, tiếp tục hôn… Như muốn bù đắp nỗi trống vắng trong trái tim Thùy Chi suốt mười tám năm qua. Anh hôn đến lúc hơi thở Thùy Chi ngắt quãng hổn hển… Đến lúc một âm thanh nho nhỏ reo vang trong bụng nàng. Hào Phong sững người, hỏi:

– Em đói bụng ?!

– Em mới tan học mà… – Thùy Chi hơi đỏ mặt, lí nhí.

Hào Phong sững người, bật cười vì sự ngớ ngẩn của mình. Lần đầu đi chơi, anh lại bỏ đói Thùy Chi.

– Mình đi ăn thôi…

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x