Phần 21
Nắng sáng vàng óng êm dịu rọi xuyên qua những táng lá bàng khoan những lỗ lốm đốm trên sân trường. Sắc trời hôm nay thật đẹp, như cùng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Thùy Chi. Hôm nay, sáng sớm mẹ đã đi rước ba được thả khỏi phòng tạm giam. Giờ này chắc Ba đã về đến nhà… Nàng có thể tưởng tượng quan cảnh đoàn tụ vui vẻ hạnh phúc của Ba và Mẹ…

– Cái gì mà cười tủm tỉm hoài vậy ?! – Tiếng con Thủy vang lên bên tai làm Thùy Chi giật mình quay lại.

– Đâu có gì… – Thùy Chi ậm ừ.

– Tối hôm qua lại xơi Hào Phong rồi phải không ?! – Con Trang từ bàn sau chồm lên hỏi.

– Không… Trời ơi… – Thùy Chi đỏ mặt gắt lên.

– Đúng rồi… Mặt còn đỏ như vậy…

– Ừ… Nhìn là thấy chữ “thù kem” in rõ trên mặt…

Mấy đứa khác bắt đầu bu quanh Thùy Chi, soi mói bình luận mỗi đứa một câu. Nàng nghiến răng nhìn qua bên cạnh thì phát hiện con Thủy đang rón rén bước ra khỏi vòng vây… Rõ ràng là muốn bỏ của chạy lấy người, đem con bỏ chợ… Chợt câu hỏi tiếp theo của con Trang, làm Thủy dừng sững, cả đám con gái cũng vểnh tai chú ý:

– Này Thùy Chi… Hào Phong cao to như vậy… Mà cái đó… cái đó có to không ?!

– Cái gì vậy ?! Mấy người vô duyên quá đi… – Thùy Chi hét lên, bưng kín mặt.

– Mày quá đáng rồi đó… – Con Phương huých Trang một cái. – Ai hỏi của bạn trai mày lớn hay nhỏ, mày có nói không hả ?!

– Hi hi… – Con Trang cũng đỏ mặt, gật gật.

– Ra chợ mà có mỗi một hàng bán dưa leo… – Con Xuân ấp úng nói xen vào. – Thì làm sao… làm sao biết dưa đó to hay nhỏ ?!

– Mày nói như vậy… Tức là… Tự thấy không hài lòng với trái dưa đó rồi… – Con Huyền gật gù ra vẻ tâm lý.

– Tìm thằng khác mà so sánh…

– Đã nói là có mỗi một hàng bán dưa mà… Mày xông vào bóp bừa à ?!

– Cái gì không biết thì hỏi Google… – Con Minh giơ cao điện thoại đọc lớn. – Dương… À không… dưa leo đàn ông Việt trung bình khi cương cứng là 12,82 cm…

– Mười hai chấm…

– Gần mười ba centi thôi… ?!

Mấy đứa con gái lẩm nhẩm, vô thức tản ra về bàn mình… Đứa lấy thước đo… Đứa dóng với bàn tay… Có đứa còn lén cúi người đút cả cây thước vô miệng, bấm đầu ngón tay… rồi nhíu mày nhìn con số.

– To nhỏ gì chứ… có dưa là tốt rồi… – Con Thủy ngồi xuống lại bên Thùy Chi, làu bàu một mình.

Sau buổi học Thùy Chi nhanh chóng chạy về nhà. Lòng nàng háo hức không chịu nổi… Đã hơn hai tuần không gặp mặt ba… Ông lại bị tạm giam không biết có được ăn uống đầy đủ không ?! Tóc ông có bạc hơn nhiều ?! Người ông có ốm đi nhiều không ? Ở nhà bây giờ có lẽ mẹ đã dọn ra một mâm cơm thịnh soạn, hai người chắc hẳn đang chờ nàng về…

Nhưng về đến nhà, Thùy Chi chợt sững người nhìn cánh cửa đóng kín im ỉm. Không khí có vẻ trầm lắng lạnh lẽo không chút sôi động vui vẻ như nàng tưởng tượng. Ba mẹ chưa về ?! Nhưng mẹ đã đi từ sớm… Từ nơi này đến phòng tạm giam Cảnh sát kinh tế chỉ 15 phút đi đường. Tại sao hai người vẫn chưa về ?! Thùy Chi ảm đạm mở cửa vào nhà.

Ba tiếng sau, đồng hồ đã điểm bốn giờ chiều. Thùy Chi hết đi ra cửa ngóng ra đầu hẻm, lại trở vào ngồi thừ trước mâm cơm nguội lạnh. Hôm nay là lần đầu tiên nàng tự nấu hoàn toàn một bữa cơm. Thường ngày mẹ không cho Thùy Chi đụng tới gian bếp, nên nàng chỉ nấu được vài món cơ bản nhất… Trứng chiên hơi xém góc… Bầu luộc hơi quá lửa… Cơm dường như thiếu nước hơi khô khan… Thùy Chi nhìn chiếc điện thoại im ỉm bên cạnh. Nàng đã gọi mẹ không biết bao nhiêu lần nhưng điện thoại bà luôn tắt. Ba Mẹ vì sao chưa về ?!

Học cả buổi sáng, cơn đói cũng quá bữa trở thành sự mệt mỏi rã rời… Thùy Chi ngồi trên bộ ghế sofa cũ, từ từ rũ người nằm xuống. Một mình trong căn nhà vắng lặng, nàng giờ mới thấm thía được sự lo lắng đợi chờ của mẹ khi nàng bỏ đi suốt mấy ngày… “Con sẽ không đi như vậy nữa đâu… Ba Mẹ về nhà đi…” Thùy Chi thiếp đi lúc nào không hay…

“Reng”….

Tiếng reng vang làm Thùy Chi giật mình tỉnh giấc. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã tắt. Cả gian nhà tối tăm lạnh lẽo. Chỉ còn cái đồng hồ trên tường là lờ mờ thấy được, sáu giờ rưỡi tối.

“Reng”

Tiếng reng thứ hai mới làm Thùy Chi choàng tỉnh vội cầm lấy chiếc điện thoại mình. Một hàng số lạ.

– Alo….

“Thùy Chi… Mẹ đây…”

Giọng mẹ khàn đặc vang lên trong điện thoại làm Thùy Chi giật thót mình. Tim nàng bất chợt đập nhanh, suýt tuột tay rơi chiếc điện thoại xuống đất.

– Mẹ… Ba đâu rồi ?! Ba mẹ đang ở đâu ?! Sao mẹ tắt điện thoại ?! – Thùy Chi vội đến cuống lên.

“Điện thoại của mẹ hết pin… Ba con… Ba con đang ở bệnh viện… Mẹ…”

– Ba làm sao ?! – Thùy Chi hét lên lạc giọng.

“Ba con trên đường về nhà… bị tăng đường huyết… Hôn mê sâu…” – Giọng mẹ nghẹn ngào. – “Thuốc mẹ gửi cho ba con cả tuần nay không tới tay ông… Chi ơi…”.

– Không… Ba… Ba… – Thùy Chi ngã quỵ xuống sàn nhà, nước mắt nhòe nhoẹt.

Ông Hải, ba Thùy Chi, công tác vị trí lãnh đạo Ngân hàng lâu năm. Thời gian dành cho tiếp khách và bia rượu còn nhiều hơn ở nhà… Ông bị tiểu đường khá sớm khi chưa đến năm mươi tuổi. Từ ngày có kết quả khám bệnh, ông đã điều chỉnh nếp sống triệt để. Ăn uống kiêng cử, uống thuốc thường xuyên để kiểm soát đường huyết. Từ lúc ông bị bắt giam, mẹ Thùy Chi một mặt lo tiền bạc để chạy án, một mặt tìm đường gửi thuốc vào phòng tạm giam cho ông… Nhưng thuốc lại không đến được tay ông…

“Thùy Chi… Mẹ nói con nghe rõ… Số tiền mẹ đem theo không đủ… Ở nhà trong tủ còn một ít… Có thể cũng không đủ để lo viện phí cho ba… Mẹ cũng hết đường rồi, mới gọi con… Nhưng… con… lo đến đâu được thì lo… Mẹ không muốn con…”

– Con biết rồi… Ba mẹ đang ở đâu ?!

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x