Đăng lúc: 23:07 23-07-2020

“…
Tôi ngồi bất động trên chiếc ghế bành, chân gác lên bàn làm việc, không biết tôi đã ngồi như thế từ bao lâu rồi, một cảm giác chán chường và trống rỗng đang len lỏi trong từng tế bào, khiến tôi chẳng buồn làm bất cứ điều gì. Chỉ có hơi thở và đôi mắt là còn hoạt động, lâu lâu nhìn vô định vào chiếc đồng hồ đang dần chỉ về chiều, lâu lâu lại ném ánh nhìn khinh bạc về phía góc phòng, nơi hai thằng thuế Quận đang quây em kế toán của công ty tôi. Con bé tội nghiệp, dù điều hòa để 20 độ vẫn mồ hôi ròng ròng trên trán, mỗi lần chiếc kính trượt xuống sống mũi, nó lại ngẩng lên đẩy kính, lau mồ hôi và không quên nhìn về tôi với ánh mắt cầu cứu. Trong lòng đã trống rỗng thì còn có việc gì là quan trọng, tôi chiêu 1 ngụm trà đặc, ngồi ngay ngắn lại và chăm chú vào bản báo cáo thuế đã được note chi chít những chỗ cần giải trình. Khoanh vội mấy chỗ cần thiết, tôi bốc máy gọi điện, bật loa ngoài và cố tình nói thật to :
– Anh Đang ạ, em chào anh, lâu không hỏi thăm anh, anh lên cục Thuế thành phố công việc tốt chứ anh?
-Tốt khỉ gì, tớ hết 2 năm luân chuyển lại xin về Quận đây. Thế có chuyện gì ko, nhanh tớ còn xuống sân làm set tennis.
– Vâng anh, em nói nhanh thôi, thuế Quận mình đang thanh tra công ty em, có mấy cái đang yêu cầu bên em giải trình lúc mà anh vẫn là chi cục trưởng, nhờ anh xác nhận hộ em với ạ. Như năm ngoái, công ty em điều xe cho 3 đám cưới cán bộ bên chi cục mình, giữa năm lại điều xe đi nghỉ mát nữa, mấy cái đó anh em mình quý nhau nên đâu tính toán, nhưng mà nó lại vênh với lệnh điều xe bên em, thành ra các anh thanh tra đây thắc mắc anh ạ. Có gì anh nói giúp em 1 tiếng.
– Đéo gì lại bới bèo ra bọ mấy cái lom dom vậy hả? Thằng nào đang ở đấy, cho tớ gặp xem nào.
Hai tay thanh tra đã đứng trước bàn tôi từ bao giờ, mặt hơi tái tái. Tay già hơn lên tiếng :
– Em Thanh đây anh. Cái này là anh Tấn (chi cục trưởng mới từ phó lên) chỉ thị, bọn em làm theo thôi anh.
– Đéo gì, anh em với nhau bao năm cả, giờ công ty nhà nó gặp khó khăn các ông đã không giúp lại ‘ dậu đổ bìm leo” ngay được.
– Dạ, anh thông cảm, anh Tấn cũng có cái khó của anh ấy.
– Khó đéo gì, tôi chả là thầy các anh, ông Tấn thấy nhà nó bị công an sờ, sợ có sai phạm về thuế lại liên đới, nên cho các ông đến thanh tra, sai phạm gì phạt luôn cho đỡ bị quy trách nhiệm sau này. Nhưng các ông non bỏ mẹ, vụ này án lớn, hồ sơ nhà nó công an, viện kiểm sát, kiểm toán nó chả chà nát bấy ra rồi. Có sai phạm lớn nó đã chẳng ngồi đấy cho các ông bới bèo ra bọ. Thôi giờ thế này, các ông tổng hợp mấy cái lỗi linh tinh đấy, ra quyết định xử phạt vài triệu rồi thôi.Để người ta còn tập trung gỡ cái lớn. Giờ tôi gọi thống nhất với ông Tấn. Chú Khánh ( là tôi) xem được không?
– Dạ vâng, vậy tốt quá, em cám ơn anh.
Hai tay thanh tra ngần ngừ 1 lúc, rồi xếp hồ sơ đi về. Con bé kế toán định đưa phong bì như thường lệ, tôi lừ mắt bảo thôi. Tầm này phải dành tiền dù chỉ vài đồng lo cho anh em, hơi đéo đâu đi đãi bôi gà rừng.

Xong việc, nhìn lên đồng hồ cũng đã gần 5h chiều. Tôi nhanh chóng đi tắm rửa, đóng bộ và xách theo chai rượu ưa thích. Đã lâu lắm rồi tôi ko còn cảm giác muốn đi đâu hay gặp ai cả, vì sợ người ta sẽ buông lời động viên thương cảm trước hoàn cảnh khó khăn của 1 thằng mạnh mẽ như Tây Môn Khánh tôi. Nhưng tối nay thì khác, tôi đi gặp thằng đã cùng tôi kề vai chiến đấu suốt thời gian qua, cùng tôi chia sẻ những thống khoái nhất của cuộc sống, và cùng tôi thất bại thảm hại. Ngày mai nó quay trở lại Úc, để bắt đầu 1 cuộc sống mới, hay ủ mưu cho 1 dự định hay ho khác, tôi không biết nữa, chỉ biết là tối nay chắc sẽ lại vui hết nóc như đã từng, thằng T. Mở điện thoại nhìn địa chỉ nó gửi lần nữa, không phải là biệt thự nhà nó trên Tây Hồ, mà là căn hộ riêng của nó ở khu Hà Đô, tôi lại càng chắc chắn về một cuộc chơi mất người, có thể giúp tạm quên thực tại 1 chút. Tôi vẫn còn nhớ căn hộ chung cư ở tầng cao nhất đó, được bọc cách âm toàn nhà, có 1 cái bể vầy khá rộng để ngâm mình và nhìn xuống phố phường, những bữa tiệc pool party mini với các em trường múa mặc bikini thật sự là rất khó quên.
***
Bà giúp việc ra mở cửa, khi tôi bước vào, một khung cảnh hoàn toàn trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, cả không gian im ắng lạ thường, trong ánh sáng nhờ nhờ, thằng T mặc chiếc áo pajama trắng ngồi trên chiếc ghế thư giãn cạnh bể vầy, tay cầm ly rượu nhìn xa xăm ra ngoài. Một chiếc ghế thư giãn nữa đã được kê cạnh đó, ở giữa là chiếc bàn nhỏ có chai rượu Singleton xanh cùng 1 chiếc ly rỗng, có vẻ là dành cho tôi. Tôi ngồi xuống, vừa rót rượu vừa bông đùa :
– Mai chú đi rồi, tối nay phải sôi động lên chứ, mấy em bikini đâu rồi?
Câu bông đùa của tôi chợt rơi vào hư không, không gian yên ắng trở lại, thằng T ngồi đó, ko trả lời, ko nói gì, chỉ nhìn xa xăm vào đêm Hà Nội. Tôi bất giác làm theo nó, thả lỏng người trên ghế, nhấp ly rượu và thả suy tư xuôi dòng. Một lúc lâu như thế, chợt thằng T lên tiếng :
– Bên anh sao rồi?
– Bên anh thầu phụ, hóa đơn chứng từ đủ cả, vốn chẳng sao cả, chỉ là tiền dự án bị treo với trong thời gian này ko được tham gia thầu nên đói. Lo bên chú thôi.
– Em với bố em ko vấn đề, chú Tiến ( hình nhân thế mạng bên nhà thằng T) chắc đi vài niên. Nói chung cũng là ổn.
– Nói vài câu vậy, rồi không khí lại trở nên im ắng như trước, chỉ khác lần này nặng nề hơn vì có thêm những tiếng thở dài của thằng T. Những tiếng thở dài đưa suy tư về dòng hồi tưởng.
– Anh có nhớ lần đầu em vào chỗ anh làm việc ko?
Quên sao được nhỉ.
Đó là một ngày đầu mùa mưa ở Tây Nguyên, sau cuộc họp khá dài với Ban chỉ huy công trường và liên ngành của Tỉnh, tôi vừa đói vừa mệt, thất thểu lội bùn về cái thủy đình giữa hồ, với niềm an ủi rằng bé Linh đã chuẩn bị sẵn nước nóng tắm cho tôi tắm, cũng như đã chiên giòn đám cá leo đồi mua của người đồng bào hồi sáng. Lên tới hiên nhà, vừa kịp cơn mưa ập tới, tôi mở cửa bước vào với niềm vui nho nhỏ được ngắm cái dáng xinh xinh căng tròn tuổi trổ mã của em Linh thì thình lình thấy thằng T đang đứng giữa nhà, tựa vào bàn làm việc của tôi, cao ráo, trắng trẻo đéo có tí gì ra dáng dân công trường, nó nở nụ cười rồi cất giọng chào tôi, đon đả và kiểu cách pha chút châm chọc rất đáng ghét kiểu Hà Nội :
– Em chào anh, anh vẫn khỏe chứ, ở đây cảnh đẹp như bồng lai, người lại đẹp như tiên, bảo sao gọi mãi anh ko xuống Sài Gòn. Nên em với mấy anh em lên thăm anh, tiện bàn chút công chuyện luôn. Đây là Vinh trợ lý của em, còn Thủy là kế toán dự án anh em mình sắp triển khai.
Tôi nhìn theo tay thằng T chỉ, thấy 1 thằng cu trẻ ko ra trẻ, già ko ra già, đeo kính, mặt mụn, gày gò mặc sơ mi trắng nhăn nheo. Nhìn rõ là sinh ra để vùi đầu vào làm sổ sách. Con bé kế toán tên Thủy trạc cỡ 28-29 tuổi, dáng đầm, mặt dâm nói chung là nhìn rất ngựa chiến. Hai đứa đều cười và chào tôi rất thân thiện. Tôi cũng gật gật chào lại cho phải phép, mặt ngu ngu đầu quay quay phần vì đói phần vì ơ, đm, dự án anh em mình sắp triển khai là dự án đéo nào, tôi biết mẹ gì đâu. Thấy tôi đần mặt ra, thằng T bỏ luôn cái vẻ Hà Nội thanh lịch, lộ bản chất luôn mà bảo tôi rằng :
– Mẹ, em biết ngay mà, anh ở đây ăn ngập mặt thú rừng với sơn nữ nên lú mẹ rồi. Thôi anh gọi chú anh mà hỏi đi, xong anh em mình bàn việc, phải nhanh mới kịp.
Tôi khá hoang mang, đéo gì, mới mấy tuần trước ngồi uống chén trà, ly bia mà đã ra ngay dự án được rồi. Tôi bốc máy gọi cho ông chú, hỏi cho ra nhẽ :
– Chú, vụ hợp tác với nhà T thế nào, sao cháu ko biết.
Ông chú cười hề hề bảo:
– Tao thấy vụ này hay nên đồng ý với người ta rồi, sợ mày lại bàn ngang nên chú chưa nói ngay, giờ thằng T lên đó rồi thì mấy anh em bàn nhau mà làm nhé, ngoài này hỗ trợ hết mình, hề hề.
Đến ngu người với ông chú làm việc luôn xuề xòa. Tôi đành vuốt mặt thở dài bảo thằng T :
– Để anh bảo pha ấm trà, xong chú trình bày ngắn gọn, xúc tích anh nghe cái dự án hợp tác này thế nào. Hay ho thì anh theo, ko thì anh quit luôn tại đây.
– Vầng, anh em mình cứ chơi bài ngửa luôn, tin tưởng nhau mới làm việc được. Hôm nay em lên đây cũng là để cùng bàn với anh, được thì mai anh cùng bọn em xuống SG triển khai ngay, không thì bọn em cũng về luôn trong tối nay.
– Được, hay đấy, Linh pha cho anh ấm trà đặc, uhm, chú cứ nói đi.
– Anh biết đấy, bây giờ mảng xây dựng cơ bản, quy định thầu rất chặt chẽ và khó khăn. Xin dự án từ TW về lại còn phải qua Tỉnh, rồi thì A’, B’… tùm lum, đấu đá nhau mệt mỏi, cuối cùng tiền về đến đơn vị thi công như bọn anh chẳng còn mấy, rủi ro trách nhiệm thì cao. Nhiều khi ôm được gói thầu trăm tỷ tưởng ngon mà làm không khéo là lỗ. Làm láo thì chết mà ko làm láo thì lỗ.
– Uhm, cái này là thực tế. Chú nói tiếp đi.
– Thành ra các công trình dự toán nhỏ nhưng được đưa trực tiếp về địa phương lại thành ngon ăn. Khỏi phải qua nhiều khâu, chỉ cần làm việc với địa phương sở tại thôi. Anh nghĩ xem, bớt qua Bộ Tài Chính, bớt qua Bộ chủ quản, bớt qua Tỉnh rồi các sở ở Tỉnh…
– Ý chú nói là những công trình mà bộ ban ngành cấp vốn trực tiếp để làm thí điểm ở địa phương.
– Chính xác, nguồn tiền làm mô hình điểm ở các bộ ban ngành rất nhiều, nhưng lại khó giải ngân.
– Cái này anh từng làm rồi, để anh nói chú nghe, những mô hình điểm này cấp vốn rất ít, trung bình có 5-7 tỷ 1 công trình thôi, nhiều thì hơn chục tỷ. Tiện gần thì làm thôi, chứ để kéo máy móc tới vùng sâu vùng xa làm kiếm 5-7 tỷ rồi kéo về thì chỉ có lỗ.
– Chính xác, nên miếng bánh này mới còn cho công ty nhỏ như anh em mình . Thường thì các công trình này vốn ít nhưng lại đòi hỏi hàm lượng kỹ thuật cao, nên các công ty lớn ko bõ làm mà các công ty ở địa phương không đủ trình để làm.
– Vấn đề là làm sao có lãi mới làm chứ?
– Anh tính xem, làm 1 công trình tại 1 địa phương thì lỗ, nhưng gom 10 công trình lại cho mấy địa phương gần nhau thì chả ngon ah? Đấy là lý do mà có sự hợp tác giữa hai công ty nhà anh em mình. Nhà anh thì có kỹ thuật cao, nhà em thì quan hệ tốt. Bên em sẽ gom các dự án đó về một số địa phương nghèo gần gần nhau ở Nam trung bộ, bên em tổ chức, bên anh thực hiện. Chi phí quan hệ, chi phí tổ chức tiết giảm rất nhiều,nên anh vẫn có thể làm các công trình chất lượng với chi phí phù hợp mà vẫn có lãi cao. Anh nghĩ xem, vậy là dân được lợi, nhà nước được lợi, anh em mình cũng đc lợi, lại vô cùng sạch sẽ. Làm tốt ở đây, sau này nhân rộng mô hình ra cả nước, chẳng ngon kém gì làm BOT ah?
Đm, thú thật lúc đó tôi choáng người với suy nghĩ của 1 thằng mới từ Úc về như thằng T. Nó hiểu nội tình ngành xây dựng và cơ cấu vốn nhà nước như thể đã lăn lộn hàng chục năm trời rồi vậy. Và có vẻ hướng đi của nó vào thị trường ngách này rất đúng thời điểm. Vấn đề là đưa ý tưởng này vào triển khai cụ thể như thế nào mà thôi. Nó cũng ko để tôi đợi câu trả lời này lâu. Thằng T gọi hai nhân viên lại, dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc của tôi rồi trải ra bản đồ của 1 tỉnh Nam trung bộ, trong đó có mấy huyện nghèo đã được khoang đỏ. Nó lôi đâu ra cái kính đeo lên mắt, rồi lấy trong túi ra cái bút chỉ lazer, điệu bộ đạo mạo như 1 giáo sư đại học, khác hẳn vẻ dâm tặc mà tôi biết. Rồi nó bắt đầu trình bày, nhập tâm và say mê như 1 nhạc trưởng đang chỉ huy dàn nhạc.
– Đây anh, xã này ở huyện này là dự án cầu cạn này, xã bên có 1 đường liên huyện trong dự án thí điểm xử lý lún mùa mưa, huyện tiếp này có 1 con đường phục vụ quốc phòng với kết cấu đặc biệt này…
Cứ thế mỗi dự án thằng Vinh lại đưa cho tôi 1 quyển thuyết minh dày cộp. Sau khi trình bày hết dự án đã có, thằng T lật 1 trang bản đồ khác đã đánh dấu sẵn các vị trí trạm trộn, mỏ cát, mỏ đá… mà các công ty con sẽ được lập ra để phục vụ hậu cần cho hàng loạt dự án này. Nó hồ hởi nói :
– Em tính rồi, các dự án đều đã xin phép địa phương khai thác nguyên vật liệu sẵn có. Mình phục vụ dự án 1, mình bán ra ngoài 3, thừa tiền chung chi cho địa phương.

Cứ thế nó mất tới 5 tiếng đồng hồ để trình bày dự án cho tôi. Tôi đéo thể tin được một thứ đồ sộ như này mà đã được set up cặn kẽ và chi tiết đến thế. Đúng là tuổi trẻ tài cao, tất nhiên sẽ có một núi công việc phải làm và kéo theo đó là nhiều biến số. Nó có vẻ cũng nhận ra điều đó, và nói với tôi rất cương quyết :
– Không có phương án B anh ạ, có việc gì phát sinh, đều phải cố gắng giải quyết bằng được, nhưng mà có thêm anh, em tin là mình làm được.
Tất nhiên tôi không vì câu nịnh nọt của nó mà đồng ý. Tôi đồng ý vì, địt mẹ, nói ra chắc các anh đéo tin, nhưng thực sự tôi đồng ý vì đây là cơ hội để tôi được xây lên những công trình thực sự có ý nghĩa với cái tâm của mình. Các anh đừng cười, tôi thề, địt mẹ, ếch chết còn để lại da, tôi chết chả lẽ chỉ để lại hai hòn dái.

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 181.3 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x