Đăng lúc: 21:11 30-11-2020

Phần 1
Tiếng dương cầm dịu dàng tỏa khắp căn phòng tiếp tân sang trọng của khách sạn Ritz Carlton. Gần 7 giờ tối, quan khách tề tựu đã đông đủ, quí ông thì tuxedo đen, quí bà quí cô thì rực rỡ trong những bộ áo dạ hội đắt tiền. Buổi tiệc hôm nay, không biết vô tình hay hữu ý, nhằm đúng ngày sinh nhật 30 tuổi của nhà triệu phú tài giỏi và đẹp trai Trần Đàm Loan. Không chỉ là ngày lễ sinh nhật, họ Trần còn nhân cơ hội này ăn mừng việc anh vừa lấy xong hai bằng cấp: PhD về Thương Mại Quốc Tế từ một trường Ivy League và Master về Mỹ Thuật. Tuy nhiên, nếu có ai hỏi, anh ta sẽ chỉ khiêm tốn trả lời rằng đây là dịp để anh cảm tạ những người đã giúp anh nhiều nhất trong cuộc đời.

Nhà báo lão thành Lê Hưng tới lui như con thoi để tìm cách phỏng vấn các khách mời quan trọng. Ông dừng trước một phụ nữ trạc 50 dong dỏng cao, có nét đẹp trầm buồn nhưng đẹp sắc sảo, nhan sắc của bà không thua kém gì các ngôi sao điện ảnh Á châu. Đứng bên cạnh bà ta là một cậu bé chừng 11 tuổi.

“Thưa bà, xin cho hỏi có phải bà là Vũ Thùy Hạ không ạ?”

“Dạ vâng, chính tôi đây,” người thiếu phụ trả lời.

“Tôi là nhà báo Lê Hưng của Dân Báo. Tôi nghe giới thiệu rằng bà là mẹ nuôi của anh Đàm Loan. Bà có thể chia sẻ với các độc giả ái mộ anh Đàm Loan một số kỷ niệm đáng nhớ về anh ta được không ạ?”

Thùy Hạ nhoẻn miệng cười, đôi má lúm đồng tiền làm nàng duyên dáng lạ kỳ. Thùy Hạ trả lời với một giọng Huế thật dịu dàng:

“Thật tình tôi không biết phải kể gì, chỉ biết rằng tôi rất xúc động khi đến đây hôm nay.”

“Bà có thể cho biết bà nhận anh Đàm Loan làm con nuôi trong hoàn cảnh nào không?”

“Được chứ. Vào năm 1985, khi đó tôi đang ở trại tị nạn Thái Lan, làm thông dịch viên cho các phái đoàn, thì có vị Mục Sư Mỹ dẫn tôi đến gặp một cậu bé 13 tuổi. Cậu ta bị lạc mất mẹ khi hai người đang cố chạy thoát qua biên giới Thái-Miên. Ai cũng nghĩ có lẽ mẹ cậu đã chết trong rừng vì không tìm được tên bà ta trong các trại tị nạn. Cha cậu ta thì đã đi đường biển trước đó ít lâu nhưng cũng biệt tâm, không biết ở đâu. Tôi thấy tội nghiệp quá nên mới nhận cậu làm con nuôi, mặc dù tôi chưa bao giờ lập gia đình. Cậu bé đó chính là Đàm Loan bây giờ. Qua Mỹ mấy năm đầu, tôi đi làm cho các hãng điện để nuôi cậu ta ăn học. Năm lên 18 thì Đàm Loan được nhận vào Đại Học Berkeley với học bổng toàn phần. Lúc ấy tôi mới đi học lại để lấy một mảnh bằng cho bản thân.”

“Mẹ à, anh Loan đến kìa,” cậu bé đứng bên cạnh Thùy Hạ kéo tay bà.

Đàm Loan tiến đến trước Thùy Hạ, chàng ta nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nhà báo Lê Hưng, nhưng rồi cũng mĩm cười và chìa tay ra bắt xã giao. Nhà báo Lê Hưng lịch sự nói vài câu chúc mừng rồi tế nhị lùi ra xa.

“Mẹ, con cảm ơn mẹ đã không ngại đường xa đến chung vui với con. Đã lâu quá mình không có dịp tâm sự với nhau. Mẹ trông vẫn trẻ như xưa,” Đàm Loan ôm mẹ nuôi vào lòng và thổn thức nói. Đôi má Thùy Hạ bổng nóng bừng lên và người nàng run lên nhè nhẹ. Kỷ niệm một ngày mưa dầm cuối hạ 12 năm trước bỗng ào ạt tìm về.

“Còn đây là …,” Đàm Loan nhìn cậu bé đứng bên cạnh.

“Galveston, chào anh đi con.”

Đàm Loan xoa đầu cậu bé rồi nhìn Thùy Hạ như thầm hỏi. Thùy Hạ khẻ gật đầu.

Mùa hè năm ấy, Đàm Loan vừa 18 tuổi và đã được nhận vào Đại học Berkeley. Cùng lúc, chàng lại có một tin mừng khác để báo cho mẹ nuôi:

“Mẹ à, mẹ có nhớ thằng Jason Lee bạn của con không? Thằng Đại Hàn con nhà giàu nức đố đó?”

“À, mẹ nhớ.”

“Năm nay nhà nó đi du lịch dưới Nam Mỹ suốt mấy tháng hè. Nó hỏi con có muốn đến ở chơi tại căn nhà nghỉ mát của gia đình nó trong khi nhà nó đi vắng không. Nhà nó nằm sát biển ở Galveston bên Texas.”

4 1 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 234.4 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x