Phần 91
Sân bay Nội Bài, dù ngày thường thôi nhưng cũng đông nghịt người đi lại, người Việt, người nước ngoài đủ cả.

Một tiếng trước chuyến bay, mọi người đều tất bật ra vào. Nhưng chẳng có mấy ai để ý về một người con gái nhỏ bé với mái tóc đặc trưng đang ngồi trầm ngâm, chẳng biết suy nghĩ về chuyện gì.

Cô gái nhìn xung quanh, ai ai cũng có hai, ba hay cả đoàn người đi tiễn. Nhìn về mình cùng cái balo to đùng đựng chật ních hành lý. Lòng cô chợt nao nao buồn. Dù chính cô nói là muốn đi một mình, không để cho ai theo cùng. Từ bé đến giờ, cô luôn cứng đầu như vậy rồi, cho nên có muốn, cũng không ai đi theo cô cả. Nhưng chính cô cũng đâu ngờ là cảm giác lại quạnh hiu như vậy.

Ngồi một lúc buồn buồn, cô kéo khóa balo rút ra đầu dây tai nghe mà đeo lên.

Dẫu cho đã vài lần thay máy, đổi sim. Nhưng cái danh sách nhạc của cô vẫn giữ nguyên ba, bốn năm nay. Toàn những bài hát gắn liền với bao trang kỉ niệm giữa cô và “người ấy”.

Nếu như tình yêu là một món quà của thượng đế. Thì ắt hẳn từ trước đến giờ, Người chưa từng quan tâm đến cô một lần nào.

Dẫu cho người cô yêu, tình yêu của cô đôi khi đã ở ngay trước mắt. Nhưng chưa một lần cô vươn tay ra nắm lấy. Bởi luôn có những lý do ngăn cách cô lại.

Lại một lần nữa, cô trốn chạy yêu thương, bỏ lại sau lưng những khát khao mơ mộng, bỏ lại cả người con trai mà cô luôn cho là tất cả. Để đi đến một nơi mà cô chẳng biết đang có những gì chờ đợi mình, nơi mà cô còn chưa chắc rằng sẽ làm cô quyên đi những hình ảnh về người ấy hay là không nữa.

Những kỉ niệm cũ theo dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô như thể một thước phim quay chậm. Bất giác hai hàng nước mắt lăn dài trên má khiến cô bối rối lau vội đi.

Thông báo chuyến bay vang lên trên loa. Cô đứng dậy, lững thững đi về phía trước.

Theo mỗi bước chân, chẳng hiểu sao mong muốn ra đi của cô cũng như chững lại từng nhịp. Được mươi bước, cô níu đôi mắt đang dần đỏ hoe quay lại nhìn phía sau, trông ra từng người để tìm kiếm một hình ảnh trong đầu.

“Nghĩa…”

Chẳng hiểu sao, giây phút chuẩn bị chia xa lại là khoảnh khắc muốn ở lại nhất. Cô muốn gặp anh ngay bây giờ, muốn ôm chầm lấy anh, muốn rúc vào lồng ngực anh để khóc cho thỏa những tháng ngày mong nhớ.

Chẳng nghĩ được lâu, cô cũng vội vàng tự đánh thức mình rằng đó hoàn toàn là những suy nghĩ hão huyền.

Cô thở dài, lặng lẽ cúi đầu đi tiếp.

Nhưng chỉ được hai bước chân…

– Mai!!!

Dù cho cô tự tưởng tượng ra, dù cho cô nghe nhầm hay dù cho đấy là ai đó gọi tên một người con gái khác. Cô vẫn quay lại. Dẫu cơ hội chỉ mong manh tựa như một phép màu, cô vẫn muốn nắm lấy nó bất kể sẽ lại một lần nữa phải chịu đau.

Đầu cầu Thăng Long, khoảng một tiếng trước…

– Chú ơi, chú bỏ qua cho cháu đi mà. – chàng trai vẫn mè nheo, chày cối.

– Bỏ sao được mà bỏ. Bỏ qua không phạt cậu còn chưa xem xét được. – viên cảnh sát giao thông chỉ vào chiếc xe đạp điện dựng cạnh đó – Chứ đi xe này không đội mũ bảo hiểm, phóng nhanh mà giờ lại còn đòi đi lên tầng trên cầu thì sao mà chấp nhận được.

Chàng trai trông lên phía xa, bóng dáng chiếc taxi màu xanh lá đã không còn nữa từ lúc nào.

Đứng tần ngần ra đấy nhìn người ta dắt chiếc xe lên mà cảm giác bất lực như một gáo nước đổ ập xuống cậu. Đang không biết làm gì thì một tiếng còi ô tô phát lên từ phía sau khiến cậu giật mình.

“Pim pim…”

Tưởng phần đường của ai đó bị mình đứng chặn lại, cậu vội vàng tránh ra ven đường và cúi đầu xin lỗi. Nhưng chiếc xe chỉ nhích lên một chút, rồi cánh cửa phía sau chợt mở ra. Một thanh niên đang ngồi khoanh tay trong đó nhìn cậu:

– Lên xe đi.

– Trầ… Trần Đông?

– Bị điếc à? Lên xe nhanh lên.

– Mày muốn gì? – chàng trai ngờ vực.

– Tao nói một lần thôi, muốn đuổi theo chiếc xe phía trước thì lên ngay đây.

Trong đầu cũng chẳng nghĩ được ý nào hay hơn. Tôi… à nhầm, chàng trai dè chừng rồi miễn cưỡng ngồi vào.

Nhận lấy biên bản của anh áo vàng ở ngoài, ngay sau khi chiếc xe lăn bánh là chàng trai hỏi:

– Rốt cục chuyện gì đang xảy ra vậy?

– Chẳng phải mày muốn đuổi theo chiếc xe đó à? Nghĩ sao mà đi con xe điện cà tàng ấy vậy?

– Mày muốn giúp tao?

– Không. Đừng hiểu nhầm. Mày tìm được người yêu mày thì mới tha cho Phương Linh của tao được. Hay nói cách khác tao đang lo cho tao thôi. Chứ đừng có nghĩ tao sẽ sẵn sàng hạ thấp bản thân để giúp mày.

– Ừ, sao cũng được. Dù lý do là gì cũng cảm ơn… Mà chờ đã, mày theo dõi tao à mà biết?

– Ờ thì… Tình cờ điều tra thôi.

Chàng trai không nói gì nữa, cậu chỉ tập trung ngóng nhìn lên ô kính phía trước chờ đợi hình ảnh chiếc taxi hồi nãy.

Cho đến tận sân bay, cậu vẫn không hề nhìn lại thấy nó một lần nào nữa. Nỗi nóng lòng đã chuyển sang niềm lo lắng từ lúc nào, khiến cậu ngồi trên xe mà lòng như lửa đốt.

Đây là lần đầu tiên cậu đặt chân đến sân bay. Khuôn viên rộng lớn cùng từng đoàn người đông nghịt nhanh chóng làm cho cậu cảm thấy choáng ngợp. Tất bật chạy hết chỗ này đến chỗ khác, đi đến mỏi cả chân mà chẳng thấy đâu.

Đang trong lúc tuyệt vọng nhất, chẳng hiểu vì sao, một số người lại tản đi hết để lại một khoảng trống giữa đoàn người phía trước cậu. Tuy không to, nhưng đủ để cậu nhìn thấy một cô gái mái tóc hung đỏ đặc biệt đang từng bước lững thững đi về phía xa.

Cả một tầm mắt bỗng chốc đều lu mờ hết cả. Mọi hạn độ sắc nét chỉ thu về bóng dáng yêu kiều ấy.

Giây phút cậu cất tiếng gọi…

Giây phút cô gái quay lại…

Cũng là giây phút cậu biết rằng họ sẽ không bao giờ chia xa nữa cả…

Thời gian như ngừng đọng lại…

Mọi âm thanh xung quanh cũng lặng im đi hết…

Nước mắt thấm đẫm trên khóe mi rồi lăn dài trên má…

Nhưng trái tim rộn ràng và ấm áp hơn bao giờ…

Chàng trai rời chỗ đứng…

Cô gái bỏ tay ra khỏi chiếc vali dưới chân mình…

Họ ôm chầm lấy nhau…

Không còn khoảng cách hữu hình hay vô hình nào nữa cả…

– Sao anh lại ở đây?

– Anh chỉ tình cờ đi tìm nguồn sống của mình thôi…

Có những tiếng nấc…

Lẫn những ánh mắt yêu thương…

Cô gái nhìn lên chàng trai. Đôi môi mấp máy định nói lên điều gì đó thì bị một ngón tay đưa ra chặn nơi đầu môi lại…

– Đừng nói gì cả. Anh không cho em viện ra một lý do nào để rời xa anh nữa đâu…

.

Trong cuộc sống của mỗi người. Sẽ có những ngã rẽ riêng. Có thể ta sẽ đủ tỉnh táo để chọn đúng, đôi khi suy nghĩ sẽ bị lu mờ bởi những yếu tố nào đó mà chọn sai. Nhưng chỉ cần luôn luôn cố gắng sửa đổi, may mắn sẽ lại mỉm cười với bạn.

Có nhiều cách để yêu thương một người. Nhưng nếu đó là người mà luôn dành cho bạn một tình yêu to lớn bất kể lý do gì, thì đừng bao giờ để người ấy vuột mất khỏi tầm tay mình cả.

Ban công nhà, Yên Lạc, ngày 6, tháng 8, năm 2017.
— Hết —

1 1 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x