Phần 177
Vân Linh thấy đại vương Sa Lâm Tinh đã đến thì cười lên khanh khách, không chút e ngại địch nhân lợi hại, hai tay liền huy động chưởng phong đánh về phía đồng trùy của gã đại vương.
Ầm … ầm … hai tiếng chấn động đồng loạt vang lên, thân hình Sa Lâm Tinh đột nhiên thụt lùi trở lại, còn phía bên kia Vân Linh cũng chịu áp lực rất lớn từ phía đồng trùy của đối phương, hai chân run động loạng choạng, mãi mới đứng vững được.
Vân Linh vừa rồi coi thường đối phương, suýt nữa thì bị thọ thương. May mà chàng nội công tâm pháp lợi hại, trong phút cuối cùng đã phát ra một tầng phòng hộ, chống đỡ nốt cường lực còn lại của thanh đồng truỳ đang đánh tới.
Thiết Toa Bạch thân hình xìu xuống, ngồi bệch trên đất, nội thương trong cơ thể bộc phát, cố gắng lắm mới có thể giữ cho bản thân khỏi ngã, trong lòng kinh hãi khôn cùng, liền tự mình điều hoà khí huyết, mau chóng chấn áp dục huyết đang định sôi trào thoát ra khỏi miệng.
Trên đấu trường, Sa Lâm Tinh cuối cùng cũng đã đối mặt với Vân Linh. Hai bên đã từng đấu cùng nhau đêm qua, không ai lạ gì nhau nữa.
Sa Lâm Tinh thân hình chuyển động, tay cầm đồng truỳ nhằm vào Vân Linh mà đánh, cước bộ cũng như thủ pháp, tuyệt là không thế nào nhanh hơn nữa.
Nhưng Sa Lâm Tinh không tưởng được đối thủ của gã hôm nay so với hôm qua đã khác hẳn nhau. Hiện tại mà nói, cơ hội của gã giành được phần thắng là vô cùng nhỏ bé.
Thân hình của Vân Linh trong vòng truỳ pháp của đối thủ đương trường trực đấu, thủ pháp nhanh như quỷ mị, chưởng pháp mạnh như thôi sơn, toàn nhằm vào các nơi yếu hại trên người đối phương mà tập kích.
Hai đằng giao nhau liền mấy chục hiệp, chiến pháp nhanh và mạnh kinh người, làm cho xung quanh bọn hải tặc, đều dạt hết cả ra.
Càng đánh, Sa Lâm Tinh càng kinh khủng, không hiểu vì sao địch nhân càng lúc càng mạnh, chiêu thức càng lúc càng phi thường, biến hoá nhanh đến mức chóng mặt.
Thường thường trong các trận giao tranh trước đây, Sa Lâm Tinh vừa khoẻ vừa nhanh, khiến cho đối thủ của gã nhanh chóng bị thảm bại, chưa đấu hết 20 hiệp là phải tan thân nát thịt dưới ngọn truỳ của gã. Không ngờ rằng hôm nay, gã càng đánh càng khiếp hãi, địch thủ lần này so về sức lực cũng như độ nhanh nhẹn đều hơn hẳn gã rất nhiều.
Sa Lâm Tinh địch không lại Vân Linh, truỳ pháp đã bắt đầu rối loạn, trong khi đó Thiết Toa Bạch bị thương nặng chưa khỏi, không cách nào hỗ trợ cho đại vương. Bọn lâu la dưới trướng thì càng không thể nói tới, chẳng tên nào dám sớ rớ lại gần cuộc chiến, lơ mơ là bị chiêu thế kinh hồn của hai bên lấy mạng ngay tức khắc.
Vân Linh đêm qua phải dùng đến Vô hình chưởng, mới miễn cưỡng tiếp được nội lực của gã đại vương Sa Lâm Tinh, nhưng hôm nay sức lực của chàng đại tăng, mới chỉ dùng Tuỳ phong chưởng và các chiêu thức bá tạp khác, cũng đủ khiến cho một kẻ tự cao tự đại, sức lực vô cùng như tên Sa Lâm Tinh này phải thảm bại. Hiện giờ trong trận chiến, người nắm thế chủ động chính là chàng, chàng có thể tùy nghi điều khiển, khiến cho Sa Lâm Tinh bị bại bất cứ lúc nào.
Bọn lâu la bên ngoài dù gì cũng không phải là ngốc, nhiều tên đã nhận thấy tình trạng thảm bại của đại vương, liều lĩnh xông vào, thế nhưng chúng mới chỉ đến bên ngoài chừng 2 trượng, là lập tức bị một sức lực kỳ quái, đẩy bật trở lại, khiến bọn chúng có lòng mà không có sức, chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn đại vương của chúng bị người ta khinh nhục.
Tuy nhiên, một số tên hải tặc khác lại không cam tâm, nhất định tìm cách xông qua vùng cuồng phong của cuộc chiến, liền ngay tức thì lãnh hậu quả, thân thể vừa tiếp xúc với vòng lốc xoáy thì kêu thét lên một tiếng kinh hoàng, tứ chi rách toạt, máu me đầm đìa, văng bỗng ra bên ngoài, chết không kịp trối.
Tình cảnh đó khiến cho những tên hải tặc liều lĩnh nhất, gan dạ nhất cũng sinh lòng khiếp sợ, chẳng tên nào còn dám xông tới nạp mạng nữa.
Đang khi đó, phía ngoài xa lại vang lên tiếng ồn ào, rồi một đại hán uy vũ, dẫn theo một đoàn người, ầm ĩ lao đến cuộc chiến.
– Ôi ! Độc nhãn đại nhân đã đến. Chúng ta mau tránh ra. Tiếng kêu réo và kích động của bọn hải tặc liên tục vang lên, rồi vòng tròn bao quanh cuộc chiến giữa Vân Linh và gã đại vương Sa Lâm Tinh rẽ ra thành một cửa, để cho một đại hán độc nhãn, thân hình săn chắc, tay cầm song kiếm, tiến vào.
Độc Nhãn Tinh Lang xuất hiện, lập tức nhận ra tình thế bất diệu của đại vương Sa Lâm Tinh, lúc này mà nói, nếu không có người khác giúp đỡ, chỉ nội trong 3 chiêu nữa, Sa Lâm Tinh chỉ còn là một cái bị thịt.
Tất nhiên Độc Nhãn Tinh Lang không thể đứng nhìn, ngay khi đó, thân hình chớp động, nhanh như cắt đã sử ra “vạn ảnh quy hồn kiếm” dệt như một tấm lưới bắn tới thân người Vân Linh.
Vân Linh lúc này, đại thắng đã cầm trong tay, lại đạt được phong độ chưa khi nào tốt hơn, chưởng chỉ hoà lại làm một, liên tục bức cho Sa Lâm Tinh không còn đường thoát.
Chàng thậm chí cũng chẳng thèm giết Sa Lâm Tinh, vốn muốn để cho Độc Nhãn Tinh Lang đến cùng Sa Lâm Tinh hợp công đánh nhau cùng chàng cho thống khoái.
Quả nhiên ngay khi đến nơi, Độc Nhãn Tinh Lang đã xông vào trận, cuồng phong kiếm khí tung hoành, giỡ ra sát chiêu cực kỳ lợi hại.
Vân Linh khi đó bất đồ đảo bộ, chưởng chỉ phân khai, làm thế nào lại phóng một chỉ xuyên qua bức màn kiếm do Độc Nhãn Tinh Lang dệt nên, trực tiếp uy hiếp vùng thượng đẳng của gã.
Độc Nhãn Tinh Lang tiến tới đã nhanh mà khi lùi cơ hồ còn nhanh hơn, chiêu phong chỉ truy hồn của Vân Linh làm cho gã phải hết sức lùi bộ, nếu chậm coi chừng bị một chỉ xuyên tim, chết rất là nhanh a.
Vân Linh một chỉ đánh cho Độc Nhãn Tinh Lang lùi rồi, lại bật lên tiếng cười lớn, thân hình chớp động, lại tiếp tục tấn công dồn đại vương Sa Lâm Tinh vào tử địa.
Sa Lâm Tinh vốn là đại vương của bọn hải tặc, sức địch trăm người, sức khỏe đó cũng như sự dũng mãnh không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được.
Ai ngờ lúc này hắn đại triển thần uy, giỡ ra hết sức bình sinh mà tuyệt nhiên không sao thoát khỏi bàn tay của một gã trai trẻ lạ mặt, đúng là chuyện kỳ quái không thể hiểu nổi.
Mà hiện giờ không phải chỉ có hắn, Độc Nhãn Tinh Lang nhảy vào tham chiến, cũng lại bị Vân Linh đánh cho luống cuống cả tay chân, chiêu thế chưa kịp biến hóa lại phải quay về tự cứu, đúng là khổ nhục không biết thế nào.
Hai đại nhân vật lợi hại nhất của bọn hải tặc, lại cùng lúc bị Vân Linh đánh cho tối tăm mặt mũi, nhất thời không biết làm sao để thoát khỏi nguy hiểm.
Trong khi đó, Thiết Toa Bạch thương thế đã tạm yên, nhưng không đủ sức tham chiến, chỉ còn đứng bên ngoài mà liên tục lắc đầu, cảm thán không dứt.
Vân Linh đánh một hồi, cuối cùng nhằm vào huyệt vị của 2 tên hải tặc, điểm cho mỗi người một cái, rồi xách cả hai để vào một nơi, khi đó mới quay sang bọn cướp đang bao bọc xung quanh cười lớn một tiếng như hổ gầm, chấn động âm thanh làm cho đám lá trên cây quanh đó rơi xuống ào ạt.
Bọn hải tặc hiện giờ khiếp đảm bởi thần công vô địch của Vân Linh, không tên nào dám nói tiếng nào, đứng im thinh thít ra đó không chút động đậy.
Vân Linh vừa phổ nội lực vào tiếng cười, thị uy với chúng nhân, khi chàng thấy bọn hải tặc đều sợ hãi tất cả, mới dõng dạc lên tiếng nói:
– Các ngươi ngày thường hung hãn gây nhiều chuyện xấu, nhưng hôm nay gặp được ta rồi thì nên cải tà quy chánh đi, không được ăn cướp nữa.
Thiết Toa Bạch biết được lúc này, Vân Linh ở tại đây chính là đỉnh đỉnh nhân vật, nắm quyền sinh sát toàn bộ. Bản thân hắn vừa rồi đã nếm qua thủ đoạn của chàng, thầm nghĩ con người này võ công tột bực, lợi hại không biết thế nào mà lường, chi bằng nhân cơ hội này, đầu nhập dưới trướng của y, thì cơ đồ về sau không còn lo ngại ai ức hiếp nữa. Thiết Toa Bạch nghĩ thế, liền một lòng quỳ xuống, tung hô Vân Linh lên làm đại vương.
Bọn hải tặc xung quanh, thấy các đầu lĩnh người thì bị đánh ngất xỉu, kẻ lại quỳ gối quy hàng, thế thì mạnh được yếu thua đã rõ, chẳng nghĩ ngợi gì khác, liền đồng loạt quỳ xuống, tung hô đại vương mới.
Vân Linh không ngờ sự tình lại diễn biến kỳ lạ đến vậy, bản thân vốn định hạ thủ bọn đầu lĩnh, buộc chúng phải buông đao, không làm hại hai người. Ai ngờ bây giờ sự tình lại biến thành đại vương của bọn hải tặc, như vậy có nên không?
Vân Linh trong tâm chớp động, những ý nghĩ giằng xé, đan xen, cuối cùng mới nhận thấy, phi không nhận làm đại vương, thì cơ may thoát khỏi biển cả về lại đất liền là vô cùng khó, với lại, chàng bản thân muốn quy phục bọn chúng, mà bây giờ chàng bỏ đi, bọn cướp kia làm sao có thể yên phận, sớm muộn gì cũng quay về nghề cũ, điều đó gần như chắc chắn xảy ra.
Sau khi Vân Linh được bọn hải tặc tung hô, trở thành thủ lĩnh đại nhân, liền quay lại đón Lộ Hoa Phương đi cùng, tất cả tiến trở về nơi cư ngụ của bọn hải tặc.
Truyen hentai tren Truyenhentai18.org
Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip
Manhwa manga English tren Manhwaxx.net
-
Vô hình thần công - Chương 177
Dài tập - Xem thông tin truyện
- Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203