Phần 72
Hàn Thiên Ma Nữ sau khi nghe Thanh Thành tứ tú báo cáo xong liền thắc mắc hỏi lão đại Diệp cô Thanh:
– Thanh các hạ. Tại sao Ngũ đệ của ta lại chưa đến đây. Chẳng lẽ đệ ấy bị bọn người kia phát giác thân phận rồi bị giữ lại chăng ?
Diệp Cô Thanh nghe Hàn Thiên Ma Nữ hỏi câu này thì gãi đầu lúng túng nói:
– Bọn tiểu nhân cũng không biết nữa. Cách đây 2 ngày, người của tệ phái đã liên lạc được với Phó đường chủ Lạc Kinh Hùng. Thế nhưng, theo như người đưa tin báo lại thì Lạc phó đường chủ chưa định rời khỏi đám người đó. Còn nội tình vì sao như vậy thì tiểu nhân cũng không rõ.
Hàn Thiên Ma Nữ cũng thấy ngạc nhiên. Không hiểu Ngũ đệ đang toan tính chuyện gì. Nàng đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên cánh cửa phía ngoài run động rồi một nam nhân đột ngột tiến vào.
Diệp cô Thanh lão đại trong Thanh thành tứ tú vừa nhìn thấy người này liền không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Cáp Đại. Mi sao lại chạy về đây ?
Thanh niên vừa vào phòng chính là Cáp Đại, thủ hạ thân tín của Diệp Cô Thanh. Y vừa vào phòng liền nhìn thấy mấy mấy đại nhân vật ở trong phòng thì kinh hãi vội vàng quỳ xuống bái tội.
Lúc này, Hàn Thiên Ma Nữ đã phát giác ra tình trạng cấp thiết hiện ra trên mặt Cáp Đại lúc vừa vào đây. Nàng ta cũng không quan tâm đến hành vi lỗ mãng của gã nữa liền quát hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra vậy ? Ngươi mau đứng dậy nói ta nghe
Cáp Đại biết Hàn Thiên Ma Nữ là Tứ hộ pháp của bổn môn. Địa vị cao quý và hiện đang là người cầm đầu ở chốn này liền tuân lệnh đứng dậy, bắt đầu nói:
– Thưa tứ hộ pháp! Vừa rồi bọn tiểu nhân phát giác ra đám người của Hắc thanh phái đang bao vây khu vực trú ngụ của mấy người cưu mạng Ngũ đại gia. Hiện thời có lẽ trận chiến đã xảy ra. Vì vậy thuộc hạ phải vội vã về đây cấp báo.
Hàn Thiên Ma Nữ nghe vậy không khỏi chấn động, lo ngại cho sự an nguy của Lạc Kinh Hùng. Lúc này nàng liền ra lệnh cho mọi người xuất hành đi ngay. Không ở lại đêm trong khách điếm nữa.
Tiểu ma Tiên Lạc Băng Băng và Nhạn Nhạn nghe có đánh nhau, lại liên quan đến Ngũ Kinh Hùng nên nhất thời đòi được đi trước.
Hàn Thiên Ma Nữ do bởi độc thương chưa khỏi, vẫn phải nhờ Vân Linh dùng xe ngựa kéo trở đi. Vì vậy lúc này nàng cũng không ép hai vị cô nương kia phải đi cùng. Liền chấp thuận cho họ cưỡi ngựa đi trước nàng.
Mấy người còn lại gồm Vân Linh và Thanh Thành Tứ Tú cùng với Hàn Thiên Ma Nữ vội vàng thúc ngựa đi phía sau.
Nói về Lạc Kinh Hùng sau khi được nhóm người của Ngọc Ban Thụ cứu tỉnh, liền được họ đưa đi luôn. Hiện tại sức lực của hắn cũng phục hồi đến 8 thành, vết chưởng thương nơi ngực đã được lão tăng Bất giới hòa thượng dùng công phu phật môn chữa khỏi.
Tuy nhiên, mấy ngày đi cùng mọi người, trong lòng Lạc Kinh Hùng lại phát sinh tình cảm luyến ái với mỹ nhân Sử Tố Tố. Điều này khiến Lạc Kinh Hùng không chịu dời đi dù rằng đám người Thanh Thành tứ tú đã cho người liên lạc tới đón.
Sử Tố Tố thì mấy ngày đi cùng Đạo cô Phật quang thánh cô đã được vị đạo cô này chỉ dạy nhiều điều về phật đạo trong đó đặc biệt là vấn đề quan niệm.
Đạo cô nói:
“Không gian thế giới vốn dĩ chia làm 3 thiên: Đại thiên, trung thiên và tiểu thiên. Trong đó, mỗi tiểu thiên lại bao hàm vô số vạn vật ở trong đó. Con người cũng có thể được xem là một vật, chịu sự chi phối của trời đất. Mà bản thân trời đất, vũ trụ lại chịu sự chi phối của quy luật Nhân – Duyên. Chính vì lẽ đó, con người trong cuộc sống cũng phải tuỳ duyên mà hành sự.
Lại nói, quy luật sinh tử mỗi con người đều phải trải qua, đó là quy luật sinh – trụ – dị – diệt. Vì vậy, phàm là con người trong cuộc sống, phải tự mình vươn lên, kéo dài sự tồn tại (trụ), giảm thiểu cái phá hủy (dị) để cuộc sống bản thân được dài lâu. Ấy là nổ lực của mỗi cá nhân.”
Sử Tố Tố nghe xong mấy điều này liền không khỏi thắc mắc hỏi:
– Thưa đạo cô. Như đạo cô nói thế, có phải là mâu thuẫn không. Ở quy luật Nhân – Duyên, con người lại do nhân và duyên quyết định. Bản thân con người cũng chỉ là một sự vật bị chữ Nhân – Duyên chi phối. Trong khi đó, ở phần dưới, đạo cô lại bảo mỗi một cá nhân đều phải nổ lực phấn đấu, không ngừng vươn lên để chống lại số mệnh. Như vậy giữa hai điều này thực sự có mâu thuẫn không ?
Phật quang thánh cô nghe Sử Tố Tố lý luận như vậy không khỏi mỉm cười nói:
– Thực tế, vũ trụ luôn biến đổi, con người ở trong vũ trụ cũng luôn biến đổi, cái biến đổi đó chính là tuân theo quy luật sinh – trụ – dị – diệt mà ta đã nói. Tuy nhiên, bản thân con người cũng có thể được xem là một tiểu vũ trụ. Vì vậy, nếu nói vũ trụ chịu sự chi phối của Nhân – Duyên thì con người cũng bị chi phối như vậy. Tuy nhiên, bản thân con người lại có sinh lý, có tình cảm vì vậy, nếu con người chỉ suy nghĩ, chỉ hành động theo tình cảm nhất thời mà không thuận theo tự nhiên, chính là quy luật Nhân – Duyên thì sẽ gặp trắc trở, gặp khó khăn, mà bản thân lại không thể hoàn thành được. Như vậy, từ đó phát sinh tâm lý chán nản, rồi sinh ra ưu phiền, tổn hại tới sinh lý, làm bản thân sa vào ma đạo, mãi mãi không được siêu sinh… Như vậy, bản thân 2 quy luật trên đồng thời tác động vào con người. Vì vậy, con người phải tùy cơ ứng biến, hành xử cho phù hợp với tự nhiên. Đó mới là điều quan trọng.
Sử Tố Tố nghe đạo cô luận giải xong, cũng lờ mờ hiểu ra đôi chút. Thế nhưng nàng không được kiên trì, nhất thời không tìm hiểu thêm nữa. Chỉ cho rằng, đạo học của Đạo cô thật là cao siêu khó mà hiểu hết được.
Đạo cô thấy Sử Tố Tố nghe rồi, khuôn mặt ngơ ngáo thì chỉ mỉm cười nói.
– Bản thân ta và cô nương gặp gỡ ở đây cũng là chữ duyên. Thế nên, ta xin hỏi, cô nương vốn dĩ xuất thân từ đâu. Phụ mẫu là ai ?
Sử Tố Tố được hỏi thì buồn rầu trả lời:
– Tiểu nữ vốn số phận long đong. Ngày còn nhỏ, chỉ sống với mẹ, chưa hề biết đến cha. Đến lúc biết được tin cha, thì cha đã chết, sau đó mẹ cũng bị kẻ gian giết hại. Bản thân trơ trọi một mình. Vốn định tìm kẻ thù để báo cừu.
Phật quang thánh cô thấy nàng cơ khổ như vậy, không khỏi mở lòng trắc ẩn, miệng nói:
– Con người vốn dĩ bị chữ “khổ” mà nên. Khi sinh ra đã thấy khổ rồi. Vì thế, đứa trẻ mới sinh ra đã khóc. Thực tế, cái khổ của con người nhiều lắm. Cô nương mất cha, mất mẹ cũng tự coi là mình khổ, nhưng cho dù cô nương có còn cha, còn mẹ thì vẫn khổ như thường. Đó là cái khổ nhân sinh. Vì thế, như ta đã nói lúc đầu, con người nên thuận theo tự nhiên. Việc gì đã qua, cô nương cứ để nó qua đi, để còn tiếp tục sống tiếp. Đóng góp những việc hữu ích cho đời.
Sử Tố Tố nhớ đến cha mẹ, tự nhiên hai mắt cay xè, thiếu điều chuẩn bị rơi nước mắt.
Đột nhiên, ngay giữa lúc đó, một thân ảnh mặc toàn đồ đen hạ xuống trên lan can lầu. Y là một quái nhân, có hai mắt trắng dã, tóc tai bù xù dài thượt. Khuôn mặt âm u.
Phật quang thánh cô nhìn thấy quái nhân đó không khỏi kinh hãi kêu lên:
– Hắc sát nhân !
Thân ảnh quái nhân đột nhiên chuyển đổi phương vị. Y không đáp lại một chút nào tiếng kêu vừa rồi của Phật quang thánh cô mà nhảy lại vung trảo thủ chụp lấy vai Sử Tố Tố đang đứng gần lan can lầu.
Sử Tố Tố thấy quái nhân tấn công vào mình, cũng không chịu lùi lại mà vung tay sử luôn một thế rất độc trong Tùy phong chưởng kêu là Ác Thác Thanh Vương tấn công trở lại quái nhân.
Quái nhân tấn công Sử Tố Tố cũng không ngờ nàng nhỏ tuổi như vậy mà lại có công phu võ công cao thế. Y tức tối hừ một tiếng, trảo biến thành chưởng trực tiếp va chạm với chưởng phong của thiếu nữ kia.
Phật Quang Thánh Cô thấy Sử Tố Tố dám ngang nhiên đấu chưởng với quái nhân thì không khỏi kinh hãi kêu lên:
– Không được thế !
Rồi cùng với tiếng kêu. Thân hình Phật Quang Thánh Cô đã xông ngay lại, chưởng phong vung lên thập đại công lực đánh vào người quái nhân.
Bùng một tiếng vang lên. Thân hình quái nhân bị luồng chưởng lực do 2 cao thủ chấn áp rơi thẳng xuống lầu.
Trong lúc này, hai người Sử Tố Tố và Phật Quang Thánh Cô mỗi người kích phải một chưởng của quái nhân cũng phải liên tiếp lùi lại.
Hai người vội vàng chạy ra lan can nhìn xuống thì thấy thân ảnh của quái nhân đã biến mất. Cả hai đều tròn mắt nhìn nhau. Không tưởng được quái nhân nọ không những không bị thương mà còn biến đi nhanh thế.
Sử Tố Tố không khỏi thắc mắc hỏi:
– Đạo cô có biết gã quái khách vừa rồi là ai không ?
Phật Quang Thánh Cô than dài nói:
– Tên gã đó cả võ lâm 20 năm trước ai mà không biết. Hắn chính là Hắc sát nhân Lý Bằng. Kẻ đứng thứ tư trong Bát ma nổi tiếng năm xưa.
Sử Tố Tố nghe đạo cô nói vậy không khỏi ngạc nhiên. Từ nhỏ, nàng vốn đã nghe mẫu thân kể chuyện về Bát ma, vốn biết bọn chúng rất tàn ác. Không ngờ vừa rồi nàng lại đứng ra đấu một chưởng với một tên trong số đó. Thật là không ngờ.
Hai người đang nói tới đó, đột nhiên, phía trong hành lan cánh trái xuất hiện 3 thân ảnh vận y phục tía. Cả ba thân thủ nhanh nhẹn, đã nhảy vào trong 3 phòng nơi mấy người đang nghỉ ngơi.
Sử Tố Tố vội kêu lên:
– Tặc nhân.
Rồi cùng với tiếng kêu đó, Sử Tố Tố và đạo cô vội vàng chạy thẳng vào trong.
Thế nhưng, hai người vừa quay đi, thì bên tai bỗng có tiếng gió rít thật mạnh. Cả hai kinh hãi vì bị tập kích, vội vàng vung tay đánh trở lại một chưởng.
Lại một tiếng bùm nữa nổi lên. Thân hình hai người lùi lại ba bước. Trước mắt đã thấy xuất hiện thân ảnh của quái nhân lúc nãy. Chính là gã Hắc sát nhân Lý Bằng.
Lúc này, phía trong 3 phòng đã nổi lên tiếng chưởng phong va chạm ầm ầm. Nhất thời, tiếng ầm ĩ đó làm náo loạn cả trong khách điếm.
Truyen hentai tren Truyenhentai18.net
Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv
Manhwa manga English tren Manhwaxx.net
-
Vô hình thần công - Chương 72
Dài tập - Xem thông tin truyện
- Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 195
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203