Website chuyển qua tên miền mới là: truyen321.info, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Phần 75
Vô Kỵ về đến nhà, bước vào phòng thì thấy Chỉ Nhược đang ngồi khoanh tay gục mặt trên bàn. Chàng tiến tới gần mà nàng vẫn cúi mặt không nói năng gì. Biết nàng đang tức giận, chàng liền đặt tay lên vai nàng thì nàng dùng dằng đẩy tay chàng ra. Chàng bèn cúi xuống nói nhỏ vào tai nàng:
– Chỉ Nhược… Em…
Chỉ Nhược vẫn úp mặt vào cánh tay nói với giọng trách móc:
– Đại ca dối em để đi tới nơi hẹn hò với Triệu cô nương. Bây giờ còn nói năng chi nữa?
Vô Kỵ nhăn mặt, bào chữa:
– Anh thề với em là anh chỉ tình cờ gặp nàng ta mà thôi. Làm gì có chuyện hẹn hò? Không phải là trước đó anh đã hỏi em cùng đi xem phố với anh hay sao?
Bất chợt Chỉ Nhược vùng người lên, ngẩng đầu lên nhìn chàng, trợn mắt mà nói:
– Anh nói với em là anh sẽ đi một tí rồi về ngay, tại sao…
Bỗng nhiên nàng thấy vết máu mà Triệu Minh cắn còn ứ động trên môi chàng thì nàng tức quá, đưa ta ra mà tát luôn lên má chàng một cái thật mạnh. Bị tát một cái nháng lửa, mặt Vô Kỵ sưng đỏ lên ngay. Vô Kỵ liền nắm lấy tay nàng, không cho nàng đánh một lần nữa. Chàng lên tiếng dỗ dành:
– Em phải tin là anh không có ý định lừa gạt em. Trong ngày mai, hai chúng ta sẽ làm đám cưới, anh đời nào có ý tơ vương gì với ai nữa đâu?
Chỉ Nhược mím môi, mặt mày vẫn còn đỏ gay vì tức giận, nàng cố dằn tay ra nhưng Vô Kỵ giữ chặt quá, không sao cử động được.
Thế rồi tha hồ Vô Kỵ năn nỉ, thề ước, hứa hẹn tới cỡ nào thì Chỉ Nhược cũng không chịu nghe. Nàng cứ mực cho rằng chàng và Triệu Minh đã hẹn hò với nhau để tư tình trước khi đám cưới. Kêu oan mãi mà Chỉ Nhược vẫn không tin, Vô Kỵ bèn thay đổi chiến lược. Kể lể hoài vẫn không được thì phải hành động mà thôi. Mà đối với Chỉ Nhược thì không hiểu tại sao chàng lại biết là mình sẽ thành công ngay.
Chàng vuốt ve hai bàn tay nàng mà phủ dụ:
– Mai này Chỉ Nhược sẽ là vợ anh rồi. Nhưng tình yêu vợ chồng thì hai ta đã san sẻ với nhau nhiều lần trong nhiều ngày trước. Tình anh yêu em như thế mà em còn nghi ngờ thì bây giờ anh sẽ chứng tỏ cho em biết mà thôi.
Nói xong, chàng giữ tay nàng lại rồi kéo người nàng đứng lên mà đưa môi hôn lên má nàng. Không dằng tay ra được thì Chỉ Nhược quay mặt đi, không cho chàng hôn. Vô Kỵ bèn vòng tay ôm gọn luôn nguyên thân hình mảnh mai của nàng vào lòng. Chàng ghì sát người nàng rồi ghìm đôi môi mình lên đôi môi nàng. Nàng ngửa mặt tránh đi, lắc đầu qua lại, nhất định không nhận cái hôn của chàng. Môi của chàng cứ trượt qua môi rồi lướt xuống cổ hay xẹt qua tai. Hôn mãi vẫn không được, Vô Kỵ liền quàng một tay ra sau lưng nàng, giữ hai tay nàng lại sau đó, rồi dùng tay còn lại mà luồn xuống dưới bụng nàng. Chàng mơn man trên vùng tam giác giữa hai đùi nàng qua làn vải. Chỉ Nhược uốn éo thân người, cố thoát khỏi tay chàng, nhưng chàng giữ chặt quá, không sao thoát được.
Mân mê một chút thì Vô Kỵ thọc tay luôn vào quần nàng. Bàn tay chàng mở ra, bao phủ nguyên cả nguyên vùng lông mượt, êm ấm, nơi nhạy cảm nhất của người con gái. Chỉ Nhược dẫy dụa, nhưng chỉ làm chim nàng cọ xát thêm vào tay của Vô Kỵ mà thôi. Chàng liền co năm ngón tay lại, nắm luôn đầy trong tay một mớ lông tơ và một khoảng thịt mềm mại. Chỉ Nhược kêu lên một tiếng nhỏ. Chỉ chờ có thế là Vô Kỵ đưa luôn ngón tay giữa vào ngay trong cái rãnh của hai mép thịt. Rồi không chần chờ, chàng đẩy luôn ngón tay đó vào trong cái lỗ rít khịt. Ngón tay chàng từ từ đi sâu vào âm đạo của nàng, len lỏi vào cái nơi chật hẹp đó một cách khó khăn. Chỉ Nhược nhăn mặt, ưỡn người ra, không biết có phải để đẩy ngón tay chàng ra ngoài hay để cho nó đi sâu vào thêm nữa. Chỉ biết là ngón tay của Vô Kỵ càng vô sâu thì nước nhờn từ cái lỗ đó tiết ra càng nhiều.
Khi ngón tay của chàng đâm vào mất hút tới đốt cuối thì Vô Kỵ rút nó ra. Rồi chàng lại thọc nó vào, sâu hơn nữa. Lần này ngón tay đi vào lỗ lồn một cách dễ dàng vì vách lồn đã ngập đầy dâm thủy, ngón tay chàng trơn lu, ướt đẫm, nước nhờn tràn ra tận lòng bàn tay ở ngoài. Vô Kỵ không ngờ chỉ trong chớp nhoáng mà Chỉ Nhược đã có thể tiết ra chất nhờn một cách nhanh chóng và nhiều đến thế. Chàng buông tay nàng ra, vòng tay ôm lấy mông nàng, kéo tới, trong khi bàn tay đằng trước đang nằm trong lồn lại đẩy mạnh ra sau, một cái kéo một cái đẩy, giúp cho ngón tay thọc vào tới tận cùng trong đường âm đạo của nàng. Mà tận cùng nó là đâu? Nơi cổ tử cung chứ còn đâu nữa! Vô Kỵ đâm thọc ngón tay, ra vào không ngừng vào lỗ chim ướt đẫm, nghe nhóc nhách. Một lúc sau, chàng chơi luôn hai ngón, rồi tới ba ngón, công phá cái lỗ đó cả bề dài (sâu tuốt tới tử cung) lẫn bể ngang (căng lỗ lồn rộng ra).
Chỉ Nhược không còn dùng dằng để thoát khỏi vòng ôm của Vô Kỵ nữa. Hai tay được thả lỏng của nàng không đẩy người chàng ra mà nó còn ôm cứng lấy người chàng. Nàng đứng yên, uốn éo bờ mông, sàng sê cái háng để cho mấy ngón tay của Vô Kỵ có thể dễ dàng thọc ngang, đâm dọc, đút sâu vào lỗ lồn nàng. Nàng thở dồn dập, miệng rên lên nhiều tiếng khe khẽ, mắt lờ đờ trong trong cơn say thuốc. Cho Vô Kỵ đâm thọc vào lồn một lúc thì Chỉ Nhược bèn hưởng ứng hành động dâm đãng của chàng bằng cách đứng trên một chân, còn một chân thì gác lên ghế, khiến cho háng của nàng banh rộng ra thêm và lỗ lồn nở lớn hơn nữa. Rõ ràng là mục đích chỉ để đón nhận và tạo lợi thế cho những ngón tay của chàng tha hồ mà chọc khuấy trong cái hang động đào nguyên ngập nước nhờn. Như để lấy điểm tựa, nàng lấy hai tay ôm cứng lấy chàng, một chân đứng thẳng, một chân co lên đặt trên ghế rồi ngả đầu lên vai chàng thở hổn hển. Y như Vô Kỵ đoán, chỉ cần chàng ra tay hành sử vài động tác khiêu dâm trên người nàng là Chỉ Nhược phải khuất phục, quên đi cái hờn ghen, tức giận ngay lập tức. Cái tính dâm nứng cao độ, bén nhạy này hình như nàng chỉ có gần đây mà thôi, chứ trước đó thì ít có. Sành sỏi như Vô Kỵ, được đụ gái non (Bất Hối), cho đến gái tơ (Cửu Chân), cho đến gái thanh xuân (Phượng Nữ), cho đến gái kỳ cựu (Ỷ Ti) ngay từ lúc chàng còn dưới tuổi vị thành niên cho đến bây giờ, và nhất là làm tình với Chỉ Nhược hầu như hàng ngày trên hoang đảo, thì làm sao mà chàng không nhận thấy sự thay đổi đó cho được?
Khi thấy Chỉ Nhược đã mềm người, hai chân run rẩy không còn đứng vững nữa thì chàng đẩy nàng nằm ngửa luôn trên chiếc bàn. Không cần phải cởi quần áo của nhau chi cho tốn thì giờ. Không cần phải hôn hít, âu yếm, vuốt ve, lả lơi với nhau làm gì cho mệt. Hôm qua, vì chưa đạt tới cực khoái với Chỉ Nhược và hồi nãy nút lưỡi với Triệu Minh chưa đã, cơn dâm nứng của chàng đang bị dồn nén không ngừng. Bây giờ là lúc để nó xả bùng ra hết một lần, cùng một lúc. Và lần này thì chàng phải chủ động, như vậy mới đã. Chỉ Nhược vừa nằm xuống là chàng cúi xuống tuột quần nàng xuống đầu gối rồi đè lên người nàng liền.
Chỉ Nhược không còn giãy dụa, dùng dằng, xô đẩy hay uốn éo gì nữa. Vì nàng biết chuyện gì sẽ xảy đến. Và cái chuyện đó là cái mà nàng đang hăm hở đón nhận. Và cái chuyện đó nàng biết Vô Kỵ có thừa bản lĩnh để là thỏa mãn nàng. Nàng nằm yên trên bàn, hơi thở dồn dập, đầy vẻ đợi chờ. Khi Vô Kỵ đè lên người nàng thì nàng cứng người lại, hai tay bám chặt lấy thành bàn, hai mắt nhắm nghiền lại, sẵn sàng đón nhận khúc gân cương cứng đâm sâu vào trong người. Nhưng Vô Kỵ lại đưa tay xuống mà giơ hai chân nàng lên cao rồi đẩy ngược lên, cho tới khi nó được kéo lên tới quá đầu nàng. Chàng giữ nó chặt cứng ở vị thế đó. Người nàng như gập làm đôi. Sau đó chàng liền nhảy lên, đứng luôn lên trên mặt bàn. Chàng nhìn xuống thân hình cong vòng, nóng bỏng của nàng.
Chỉ Nhược để mặc chàng hành động, muốn làm gì thì làm, vì biết nàng sẽ được hưởng một cơn sướng khoái có một không hai trên đời. Ngửa người nằm dưới nhìn lên, nàng thấy chàng đứng xoạc chân sừng sững, còn nàng thì dẹp người xuống bàn, hai chân bị khóa chặt lên tới đầu, quần tụt xuống ngang đầu gối. Người nàng cong cớn, mông nàng nhổng lên, lồn nàng đưa ra, đít nàng chờ đợi – cả ba lỗ đều nằm kề gần vào nhau trong tư thế gập người của nàng. Hôm nay, trong cuộc làm tình này, nàng lại thụ động vì Vô Kỵ đã quá mạnh bạo, dữ dằn. Nàng thở mạnh, sẵn sàng, chờ đợi, cơn dâm tình náo nức tràn đầy trong người.
Vô Kỵ đứng trên bàn nhìn xuống thân hình thon nhỏ, gập đôi của Chỉ Nhược. Chàng dùng một tay giữ chặt cho hai chân trắng bóc giơ lên tới đầu nàng, một tay moi con cu đỏ ối, sừng cứng, phồng lớn tới mức tối đa của mình ra. Chàng nhắm con cu xuống, đầu cu lăm le chĩa thẳng xuống nửa vùng dưới thân thể trần truồng, ghép đôi lại của nàng. Lúc đó Vô Kỵ nhớ tới các bức vẽ làm tình lạc dục, dâm tục với những tư thế giao cấu đặc dị, loạn cuồng khắc trên vách động bí mật trên Quang Minh đỉnh. Chàng chưa bao giờ làm thử tư thế đó vì nghĩ chẳng ai có thể thực hiện được những kiểu cọ tục tĩu và táo tợn như vậy. Nhưng bây giờ trong lúc lửa dục đang ầm ĩ trong lòng, chàng phải thử qua mà thôi. Chàng liền từ từ khụy gối, hạ người xuống, nơi lỗ lồn, lỗ đít và lỗ miệng của Chỉ Nhược nằm dọc kề nhau, cả ba đều lồ lộ, hở rộng dưới đòn cu dài cứng của chàng, như chờ đợi giữa hai chân chàng hãng của chàng…
Không biết Vô Kỵ đã làm gì nhưng trong căn phòng bây giờ chỉ còn nghe những tiếng phản đối lấy lệ như sau, tuần tự phát lên, kèm với những lời rên rỉ, xuýt xoa không ngừng của Chỉ Nhược:
– Ôi chao, đại ca ơi, chết em, đừng mà, chớ làm vậy, chắc em chịu không nổi…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết em, đừng mà, chớ làm vậy, chắc em…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết em, đừng mà, chớ làm vậy…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết em, đừng mà…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết em, đừng…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết em…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết…
– Ôi chao, đại ca ơi…
– Ôi chao, đại ca…
– Ôi chao…
– Ôi…
– …
Sáng hôm sau mọi người thấy chàng và nàng sung sướng, tươi vui. Cặp trai gái cùng sóng vai đi chung với nhau, xăng xái hỏi han người này người nọ lễ cưới đã sẵn sàng hết chưa, vì đêm sau đó sẽ là đêm động phòng mà hai người đều nóng lòng chờ đợi.
Chiều hôm trọng đại, tân lang và tân giai nhân làm lễ trong đại sảnh. Quang Minh tả, hữu nhị sứ là Dương Tiêu và Phạm Dao làm chủ sự. Trong phòng cưới đông đúc, đầy đủ quan khách, quần hùng, Vô Kỵ mặc áo đỏ viền vàng, trước ngực có dát một cái khoen đồng lớn đính một bông vải màu đỏ thật to, Chỉ Nhược cũng mặc áo đỏ viền vàng và đầu phủ khăn đỏ, hai đứng trước bàn thờ gia tiên chờ đợi giờ tế lễ. Tới giờ lành, Dương Tiêu và Phạm Dao bước ra khi dàn xướng bắt đầu trổi nhạc.
Dương Tiêu giơ tay ra hiệu để ngừng tiếng nhạc. Ông dõng dạc nói lớn:
– Hôm nay là ngày đại hỷ của hai giáo phái lớn của võ lâm Trung nguyên. Đó là ngày hôn lễ của giáo chủ Minh giáo và trưởng môn phái Nga Mi. Đã đến giờ hoàng đạo, xin hai vị bước tới bái tạ hoàng thiên.
Vô Kỵ cùng Chỉ Nhược song song tiến tới bàn thờ tổ.
Phạm Dao hô lớn:
– Bái thiên!
Vô Kỵ và Chỉ Nhược đưa tay lên vái, chưa kịp quỳ xuống thì đã có một tiếng lanh lảnh vang lên:
– Hãy ngừng ngay!
Mọi người nhìn ra thì thấy Triệu Minh đang đứng giữa đại sảnh. Quần chúng Minh giáo thấy nàng xuất hiện cản trở buổi lễ đúng ngay lúc quan trọng nhất thì tức giận quát tháo ầm ĩ. Dương Tiêu biết nàng tới đây để phá đám nhưng ông vẫn đưa tay lên ra dấu cho mọi người im lặng rồi ông điềm đạm nói:
– Hôm nay là ngày đại lễ của Minh giáo chúng tôi, Triệu cô nương đã tới đây chia vui thì xin cô ngồi chơi, lát nữa sẽ mời cô chén rượu ngọt.
Triệu Minh mỉm cười, đôi môi cong lên, nói…
– Tôi tới đây không phải để chia vui mà để trách một người thôi.
Dương Tiêu dằn tiếng, nói:
– Nếu cô nương tới đây vì một chuyện riêng tư thì xin cô nương quá bước đi cho vì bây giờ chốn này không phải nơi và cũng không phải lúc. Còn nếu tới đây để phá bĩnh thì tất cả chúng tôi ở đây sẽ không để cô nương tự tiện đâu.
Câu cuối cùng Dương Tiêu nói với một giọng oai nghiêm và đe dọa vô cùng. Nhưng Triệu Minh vẫn tỉnh bơ, coi câu nói dằn mặt của vị Tả sứ oai trấn giang hồ của Minh giáo không vào đâu cả. Nàng làm bộ điệu trề môi rồi quay qua hỏi Phạm Dao:
– Khổ đại sư, có người muốn đánh tôi, đại sư có ra tay cứu giúp tôi không?
Phạm Dao lừng khừng trả lời:
– Thưa quận chúa, ở trên đời này không phải ai muốn gì cũng được tất. Nếu chủ ý phá quấy thì sẽ bị đánh đòn đau mà thôi.
Triệu Minh bĩu môi nói:
– Tôi cứ muốn tới đây để phá quấy đấy.
Rồi nàng quay qua, hai môi cong lên, lớn tiếng hỏi Vô Kỵ ra điều trách móc:
– Trương giáo chủ! Sao giáo chủ hứa sẽ làm ba điều cho tôi mà đã nuốt lời?
Nãy giờ, khi thấy Triệu Minh xuất hiện là tim vô Kỵ đã đập loạn lên, lòng chàng hồi hộp, không dám lên tiếng, chỉ mong sao Dương, Phạm hai người tìm cách đưa nàng đi chỗ khác. Chàng liếc nhìn sang Chỉ Nhược thì thấy chiếc khăn đỏ che mặt nàng rung động không ngớt, chứng tỏ nàng cũng đang tức giận lắm. Chàng nghe Triệu Minh hỏi mình một câu thì chàng lúng túng trả lời:
– Cô nương chỉ mới nhờ tôi một việc là giúp cô thấy được Đồ Long đao. Tôi cùng đi với cô nương ra hải ngoại để đón nghĩa phụ tôi về và để làm cô vừa ý. Nhưng cô nương thấy Đồ Long đao rồi sau đó lại cướp đi luôn. Vậy thì cô còn nói gì nữa?
Quần hùng nghe chàng nói Tạ Tốn đã về Trung nguyên và Đồ Long đao lọt vào tay Triệu Minh thì đều ồ lên, bàn tán không ngớt. Triệu Minh hỉnh cái mũi xinh lên mà nói:
– Đồ Long đao ở trong tay ai thì mai sau tất biết. Dù sao thì tôi cũng đã thấy nó rồi. Coi như xong một việc. Còn việc thứ hai nữa.
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
– Việc thứ hai là việc gì?
Triệu Minh liền tiến gần tới chàng, nói nhỏ vào tai chàng:
– Việc thứ hai là giáo chủ không được làm lễ thành hôn với Chu cô nương.
Câu nói của nàng tuy nhỏ, nhưng những người đứng quanh đó đều nghe thấy hết. Ai nấy đều phẫn nộ, nhất là Chỉ Nhược. Nghe vậy, Vô Kỵ giật mình nhìn Triệu Minh rồi ngập ngừng nói:
– Tôi đã có hôn phối với Chu cô nương rồi. Việc này… tôi không thể nghe lời cô được.
Triệu Minh lại nói:
– Vậy là giáo chủ không giữ lời hứa với tôi hay sao?
Vô Kỵ nhìn thẳng vào mặt nàng mà nghiêm giọng nói:
– Tôi có hứa với cô sẽ làm ba việc thật. Nhưng chúng ta đã đồng ý là những việc đó phải đúng đạo nghĩa con người, không trái với quy luật võ lâm. Bây giờ cô lại bắt tôi làm chuyện phi luân bại lý như vậy, làm sao tôi theo lời được?
Triệu Minh cười khỉnh, nói:
– Tôi nói cho giáo chủ biết, thật ra nếu giáo chủ cưới Chu cô nương là giáo chủ đã phạm tội vô nhân rồi đấy.
Vô Kỵ nghe thế thì tức giận. Chàng liếc nhìn qua thấy Chỉ Nhược nắm chặt hai tay lại, tấm lụa đỏ phủ đầu rung động không ngớt, chứng tỏ nàng cũng đang căm giận vô cùng. Chàng định lớn tiếng mắng Triệu Minh vài câu, nhưng chợt nghĩ nàng không ngại thân phận quận chúa mà tới phá đám cưới của mình, như vậy đủ thấy nàng si tình mình như thế nào. Chàng dịu giọng nói:
– Triệu cô nương, xin cô thứ lỗi cho tôi. Để xong buổi lễ, hai chúng tôi nhất định sẽ bồi tiếp cô nương thật hoành tráng như một trọng khách.
Thấy chàng nói có vẻ cương quyết thì Triệu Minh liền lấy trong túi ra một vật cho chàng coi rồi nói:
– Nếu thế thì giáo chủ xem này.
Vô Kỵ thấy đó là một nhúm tóc vàng thì chàng kinh hãi. Đó là tóc của Tạ Tốn, vì ông ta luyện công rất lạ đời nên tóc trở nên vàng hoe, khác hẳn mọi người, Vô Kỵ nhìn thấy là nhận ra ngay. Triệu Minh nói tiếp liền:
– Tạ Tốn đã lọt vào tay cường địch. Nếu giáo chủ muốn giải cứu, phải đi theo tôi ngay.
Nói xong, nàng cất nhúm tóc vào túi rồi bước đi luôn. Vô Kỵ hơ hãi kêu lên:
– Triệu cô nương hãy dừng bước. Xin nán lại để ta cùng nói chuyện.
Triệu Minh vẫn bước nhanh đi, vừa nói vọng lại:
– Trương giáo chủ, làm thân nam tử thì việc gì cũng phải quyết định nhanh chóng. Việc cứu người gấp rút, không thể chờ lâu được. Tạ Tốn đã rơi vào tay Thành Khôn đấy.
Vô Kỵ nghe thế thì sợ hãi mất hết cả hồn vía, vì Thành Khôn là kẻ thù truyền kiếp của Tạ Tốn, nếu ông lọt vào tay của hắn thì tính mạng ắt khó toàn. Chàng lại thấy Triệu Minh không chịu dừng bước thì chàng ngần ngại nhìn sang Chỉ Nhược, thấy nàng vẫn cúi đầu, mặt dấu đi dưới tấm khăn đỏ, mà tấm khăn cứ rung rinh, không biết nàng tức giận ra sao. Chàng liền lên tiếng thành khẩn, run run nói:
– Chỉ Nhược, nghĩa phụ đối với anh rất nhiều thâm ân. Nay ông bị nguy, anh không thể không đi cứu được. Anh xin lỗi em.
Nói xong chàng rảo bước chạy theo Triệu Minh ngay. Bất chợt Chỉ Nhược lên tiếng, giọng chắc nịch vang lên sau tấm lụa đỏ phủ đầu:
– Đại ca! Nếu đại ca bỏ đi hôm nay thì mai sau đừng mong gì gặp mặt em nữa.
Vô Kỵ mới đi được ba bước thì nghe nàng nói như vậy, liền dừng chân lại. Chàng thấy Triệu Minh đã đi ra tới gần cửa thì chàng quay đầu lại mà khẩn khoản nói:
– Chỉ Nhược, cho anh lần khất ngày hôm nay. Tình nghĩa phụ như tình cha con ruột thịt. Mong em hiểu mà tha lỗi cho anh.
Nói xong chàng vội chạy theo Triệu Minh ngay.
Chỉ Nhược thấy chàng bỏ đi thì tức giận vô cùng. Nàng liền đưa tay giật chiếc khăn lụa phủ đầu xuống, cầm lấy hai góc mà giũ nó một cái mạnh kêu lên một tiếng “phạch!”. Tức thì tấm khăn đỏ mềm mại bỗng căng lớn ra, trở nên cứng ngắc như một miếng gỗ vuông mỏng. Nàng cầm miếng vải cứng mà làm ám khí, ném luôn vào người Triệu Minh.
Phạm Dao đứng kế bên, thấy nàng sử một tuyệt chiêu lạ kỳ mà độc hại, phóng miếng vải cứng như liệng một cái mâm đồng, bay thẳng vào đầu Triệu Minh, thì sợ hãi. Ông liền nhớ tới tình chủ cũ, vội ra tay cản, phóng chưởng vào người nàng. Không ngờ Chỉ Nhược nhanh tay phớt ngón tay vào cùi chỏ của ông khiến tay ông nhũn ra không tùy tiện phát huy công lực được. Ông kinh hoàng nhìn theo Triệu Minh khi biết mình không kịp cứu nàng.
Vô Kỵ đang chạy ra phía cửa thì nghe tiến gió lộng lên từ đằng sau, một tấm vải đỏ, hình vuông cứng, xoay vù vù, xé gió bay ào ào qua người mình, phóng tới người Triệu Minh, khí thế mạnh mẽ vô cùng. Chàng sợ hãi nghĩ thầm:
– “Không biết tại sao dạo này võ công của Chỉ Nhược tự dưng lại cao siêu như thế. Nàng truyền khí công vào tấm vải khiến nó cứng như tấm sắt rồi quăng nó ra. Với tốc độ xoáy mạnh và phóng tới nhanh như vậy, nó bắn trúng vào đầu Triệu Minh thì nàng ta sẽ bị cắt bay mất đầu ngay!”
Nghĩ xong là chàng vội bứt cái khoen đồng trước ngực rồi vận sức mà ném thật mạnh ra trước. Cái khoen phi thật nhanh, kêu lên vo vo, bay ngang qua tấm vải cứng, cắt chéo nó ra luôn làm hai đoạn. Kỳ lạ một cái là thay vì tiếng kêu toàng toạc như lụa xé là tiếng vang loảng xoảng như một tấm sắt bị cưa đục vậy. Tấm vải vuông bị cắt thành hai đoạn hình tam giác, vẫn không bị mất đà, chỉ chuyển hướng bắn tung ra ngoài. Bỗng nhiên Vô Kỵ kêu lên một tiếng “Ái chà”. Thì ra một nửa đoạn vải bắn lên trần nhà, phá thủng mái ngói, bay đi mất tiêu, một nửa tấm vải tam giác cứng còn lại bắn trật xuống trúng ngay vai Triệu Minh, ghim sâu trong đó như chém vào vậy!
Bị đâm trúng bả vai, Triệu Minh ngã lăn ra đất. Máu đỏ từ vết chém bắn ra tung tóe. Miếng vải cứng sau khi cắm sâu vào bả vai Triệu Minh thì bỗng trở nên mềm nhũn, rũ xuống, đuôi nó lòi ra khỏi vết thương, phất phơ trông rất là kinh dị. Triệu Minh mím môi, nhịn đau, trỗi dậy, ôm vai bết máu cố gắng khấp khểnh chạy tiếp ra ngoài. Vô Kỵ rượt theo ngay.
Sau khi bị tình lang bỏ rơi và ra tay hạ thủ tình địch, Chỉ Nhược bực tức đưa tay lên xé luôn tấm áo cô dâu đang mặc ra làm hai. Nàng giật xâu chuỗi ngọc thạch đeo trên cổ xuống, bóp nát nó thành bột trong tay, rồi nhìn mọi người mà tức giận nói:
– Trương Vô Kỵ đã theo ma nữ mà bỏ tôi. Tôi thề thù này tôi không trả được thì cũng như những hạt ngọc này mà thôi.
Dứt tiếng là nàng phóng mình lên mái nhà, bay đi luôn. Dương Tiêu các người vội nhảy lên gọi lại nhưng chỉ thấy bóng nàng thấp thoáng từ xa rồi biến mất. Thanh Dực Bức vương Vi Nhất Tiếu, nổi tiếng giang hồ về ngón khinh công, nhìn theo mà phải công nhận thân thủ của Chỉ Nhược chẳng thua kém mình là bao.
Vô Kỵ rượt theo Triệu Minh ra khỏi cửa, chàng thấy vết máu nhiễu đầy trên đường phố. Nhìn ra xa, chàng thấy nàng đang loạng quạng chạy đi thì liền chạy bay tới. Chàng vừa trờ tới thì nàng đã hết sức, ngã lăn sóng sượt dưới đất. Chàng vội đặt nàng nằm yên mà coi đến vết thương. Từ cái lỗ sâu hoắm trên bả vai, miếng vải đi suốt vào trong thịt, có lẽ xuyên qua xương, chỉ thò cái đuôi ra phía ngoài một khúc. May mà miếng vải chưa đâm thủng người nàng, không xuyên từ đằng trước ra đằng sau, điều này khiến Vô Kỵ yên tâm hơn một chút. Chàng nhìn khúc vải đỏ, diệu nhiễu, lòi ra khỏi vết thương chảy loang đầy máu mà trong lòng vẫn còn kinh hãi. Biến một miếng vải mềm thành một con dao cứng rồi dùng nó để đâm suốt vào người gây trọng thương là một công phu mà chàng chưa hề bao giờ nghe tới trong đời. Ngay như chàng, thần công quán thế, mà muốn xử một ngón võ như vậy cũng rất khó khăn, nếu không nói là không thể làm được. Càng nghĩ, chàng càng run sợ, mồ hôi rịn ra đầy trán.
Triệu Minh nhìn chàng, thì thào:
– Thành Khôn ra tay cướp Tạ tiền bối… Tôi chống lại không được, chỉ giật được mớ tóc… Muốn cứu, đại ca cứ đi về hướng tây… Kêu tả sứ các người đi theo giúp…
Nói được mấy tiếng là nàng kiệt sức, thở không ra hơi. Vô Kỵ liền nói:
– Cô cứ nằm yên. Đừng nói gì cả. Vết thương tuy nặng nhưng không nguy đến tính mạng đâu.
Nói xong, chàng liền dùng hai ngón tay cầm lấy đuôi miếng vải lòi ra từ vết thương mà từ từ kéo nó ra. Triệu Minh kêu lên một tiếng rồi quay đầu bất tỉnh luôn. Nên nhớ, về phương diện tâm học, bất tỉnh là một phương thức chống đau cuối cùng của con người: Khi người ta đau đến độ chịu đựng không được nữa thì chỉ có ngất xỉu, không còn biết cảm giác gì nữa, mới tránh được cực hình đau đớn – sợ quá đến ngất xỉu cũng tương tự như vậy. Vô Kỵ rút hết tấm vải dính đầy máu ra khỏi vết thương của nàng rồi chàng ra tay điểm vài yếu huyệt chung quanh đó để cầm máu. Nhìn tấm vải sũng máu nằm dưới đất mà chàng vẫn còn rùng mình. Màu đỏ của nó vẫn không tươi như màu máu của Triệu Minh.
Sau đó chàng xé áo chú rể đang mặc để băng bó tạm cho nàng. Chàng lo lắng nhìn quanh, thấy có một tiệm thuốc gần đó thì mừng rỡ. Chàng bồng nàng đi tới tiệm thuốc hỏi mua vài thứ thần dược chữa thương. Thuốc đưa ra xong, chàng mới nhận ra là mình không đem theo tiền. Chàng nhìn vào người Triệu Minh nhưng không tiện mò xem nàng có mang theo vàng bạc hay không. Chàng liền lẳng lặng cầm thuốc rồi bồng Triệu Minh chạy nhanh ra cửa. Tên chủ tiệm vội chạy theo tri hô bị mất cướp, nhưng chỉ thấy bóng Vô Kỵ từ xa, mất hút.
Vô Kỵ ẵm Triệu Minh đi ra ngoại ô, lên một đồi trống rồi đặt nàng xuống. Triệu Minh vẫn mê man như chết giả. Chàng rịt thuốc, cầm máu cho nàng rồi ôm nàng vào lòng mà truyền Cửu Dương chân khí qua người nàng. Một lúc sau, Triệu Minh mở mắt ra, biết mình đang nằm trong lòng Vô Kỵ nàng thấy sung sướng, thoải mái, dù rằng vai nàng vẫn còn đau buốt.
Vô Kỵ thấy nàng đã tỉnh lại thì chàng nhỏ nhẹ nói:
– Tôi đã băng bó, sức thuốc vào vết thương của cô rồi. Tĩnh dưỡng dăm ngày sẽ lành ngay. Cô nên về vương phủ mà nghỉ cho khỏe.
Triệu Minh chu miệng ra nói:
– Tức là đại ca muốn đuổi tôi đi chứ gì. Tôi sẽ không nói chỗ giam của Tạ đại hiệp cho đại ca biết đâu. Đại ca đi theo tôi, tôi sẽ chỉ đường cho.
Vô Kỵ ôm chặt nàng hơn, nói:
– Cô đã phá đám cưới của tôi, rồi bây giờ còn muốn theo ám tôi nữa sao? Mai sau, tôi cũng sẽ theo ám và phá đám cưới của cô y như vậy cho coi.
Triệu Minh đỏ mặt:
– Đại ca mà làm như thế tôi sẽ đâm chém đại ca liền.
Vô Kỵ thở dài nhìn nàng nói:
– Không biết ai mà có phước để được cưới cô làm vợ như vậy.
Triệu Minh chúm miệng cười, môi cong lên:
– Thế thì đại ca nên bắt đầu tu thân tích đức để có nhiều phước cũng chưa muộn mà?
Nói xong là nàng ngượng ngùng cho lời nói như lời thổ lộ, lột trần lòng của mình trước mặt chàng. Nàng liền úp mặt vào ngực chàng, như giấu mặt đi. Vô Kỵ đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng mà hỏi:
– Tôi từ nhỏ đã không lừa dối, hãm hại ai, chỉ giúp người thôi. Phước đức chưa đủ sao?
Triệu Minh không đáp mà chỉ cúi đầu, mím môi e lệ lắc đầu nhè nhẹ. Cái lắc đầu đó có thể có nghĩa là chàng chưa có đủ phước để cưới được nàng đâu, mà nó cũng có thể có nghĩa là không đâu, chàng đã có quá đủ phước để hai người có thể sống bên nhau cho đến trọn đời rồi. Vô Kỵ thấy nàng yêu thương mình đến thế, không quản ngại thân phận quận chúa cao sang mà xuất hiện giữa quần hùng để ngăn cản không cho chàng làm đám cưới với Chỉ Nhược thì chàng cảm động quá. Chàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi mọng đỏ, hai mép cong lên, trông hết sức gợi cảm thì chàng cầm lòng không được, liền đặt lên má nàng một cái hôn.
Triệu Minh sung sướng, đưa ta rờ trên môi chàng. Nàng nói nhỏ, hai môi cong lên trông dễ thương chi lạ:
– Hôm qua tôi cắn đại ca một cái, đại ca có giận tôi không?
Vô Kỵ hôn nhẹ lên mấy ngón tay đó, trả lời:
– Từ nhỏ, tôi đã bị biết bao nhiêu người lừa dối, đánh đập, đau khổ rất nhiều, nhưng tôi chẳng bao giờ giận ghét ai cả. Chỉ có một người mà tôi oán là tên ác độc Thành Khôn mà thôi.
Rồi chàng đưa tay lên xoa má nàng mà nói:
– Để tôi kể cho cô một chuyện này: Hồi nhỏ tôi có bị một lũ chó cắn đau đớn lắm. Nhưng chúng cắn tôi vì chúng ghét tôi, nên tôi không thích. Còn cô cắn tôi vì cô thương tôi, nên tôi chỉ muốn cô cứ cắn tôi hoài, lúc nào cũng được.
Nghe lời vuốt nịnh của Vô Kỵ là Triệu Minh cảm thấy hân hoan trong lòng. Nàng áp mà mình lên bàn tay của chàng rồi dụi mặt mình vào trong đó. Vô Kỵ nói tiếp:
– Để tôi cắn cô một cái xem cô có giận tôi không nha.
Nói xong là chàng cắn nàng thiệt. Chàng đưa miệng tới gần môi nàng, hà miệng cắn nhẹ lên bờ môi mà lúc nào cũng mím lại, cong lên trông rất là dễ thương và gợi cảm đó. Chàng không hôn nàng mà chỉ cắn nhằn nhằn lên đôi môi mềm ấm đó.
Triệu Minh lim dim để yên cho chàng “cắn” mình. Nhưng một lúc sau, khi thấy chàng cứ nhằn nhằn trên môi mình, chẳng làm một cái gì khác hơn nữa thì nàng hở miệng đưa luôn lưỡi nàng vào miệng chàng. Vô Kỵ bú luôn cái lưỡi đó, và đồng thời chàng cũng lùa lưỡi chàng vào miệng nàng. Hai người nút lưỡi nhau một cách say đắm.
Ôm ấp, hôn hít nhau một lúc, Vô Kỳ bèn bồng nàng bước xuống đồi. Chàng dùng một viên đá để khắc dấu một ngọn lửa lớn quay về hướng tây trên một thân cây to bên đường. Đó là dấu hiệu giáo chủ Minh giáo hiệu triệu giáo đồ hãy đi về hướng tây.
Đánh dấu xong, chàng cùng Triệu Minh lên đường ngay.
Cuộc tình của chàng và Chỉ Nhược dĩ nhiên là đã gặp rắc rối, chông gai. Mới hồi nãy hai người sắp trở thành vợ chồng, bây giờ thì không biết đến lúc nào cái chuyện đó mới thành tựu – nếu chàng và nàng còn có cơ may để gặp nhau mà nói chuyện phải trái với nhau. Chỉ Nhược oán giận chàng là một điều chắc chắn, và cho dù chàng có lời xin lỗi thì có thể nàng sẽ gây phiền toái, làm đời sống của chàng sau này gặp nhiều khó khăn, buồn rầu. Vậy mà không hiểu sao trong lòng chàng lúc này lại cảm thấy thoải mái, hân hoan, không hề lo buồn một chút nào – thế mới lạ. Làm như là cưới được một cô con gái nhan sắc cực kỳ xinh đẹp như Chỉ Nhược là mang một cái gông, đèo một cái cùm, và rời xa nàng là thoát khỏi ngục tù không bằng!
Bồng tấm thân mềm mại, nhỏ nhắn, thơm phức của Triệu Minh trong tay, đầu nàng dựa trên vai, Vô Kỵ cảm thấy sung sướng như mình bay bổng trên non tiên. Nếu không phải vì lo lắng đi cứu Tạ Tốn thì chàng chỉ muốn cứ mãi mãi ôm sát người nàng trong lòng như thế này mà đi luẩn quẩn, loanh quanh khắp nơi khắp chốn, cho đến suốt đời.

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.net

Truyen tranh sex tren Hentai24h.tv

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x