Phần 15
Tùng lồng hai áo, hai quần vào, mặc và đi theo ông ta. Mông Tùng rướm máu nên cứ dính vào nhau rất khó đi, hai bên háng của Tùng, cơ thể của Tùng đau nhức khắp nơi. Vậy mà đi mãi vẫn chưa tới được nơi phải lấy củi. Gió rừng, rét ơi là rét, 2 răng Tùng đập vào nhau, các khớp tay, khớp chân của Tùng đau buốt. Rét cắt da cắt thịt. Môi Tùng thâm vào vì rét, mũi Tùng rét đến mức Tùng cảm thấy nó sắp rỉ máu. Chân Tùng lạnh cóng đến nỗi không còn cảm thấy đau đớn vì đôi chân trần của mình dẫm lên đất đá nữa. Tùng cứ cố đi thật nhanh để còn đuổi kịp người đàn ông trước mặt mình. Đi mãi đi mãi, 20 bó củi trước mặt Tùng mà chỉ có 2 người. Vậy Tùng phải đi bao nhiêu chuyến để bê hết chỗ củi này. Người đàn ông kia nói:
– Tau với mày, chuyến đầu tiên mỗi người bê 5 bó, rồi ra bê thêm một chuyến nữa. Nếu mày khéo bê thì thế còn không thì mày đi bê chuyến tuỳ mày. Còn tau chỉ bê 10 bó thôi
– Chố củi này dùng 1 tuần
– Không một ngày đấy. Vì nấu nướng và sửi ấm
– Tức là mai lại ra bê tiếp
– Đúng rồi
Tùng thần người ra. Hắn giục:
– Nhanh lên trưa rồi. Kịp về thì còn ăn cơm, không là nhịn đấy. Không ai chờ cơm đâu

Lão hộ pháp bê gọn nhẹ 5 bó củi. Còn Tùng với một cơ thể bị cưỡng hiếp 3 tiếng đồng hồ đêm qua, bê 2 bó củi về đến tận nơi còn khó nói gì đến 5 bó. Tùng cúi xuống nhặt bó củi. Trời ơi, cái lưng của Tùng cương lên để kháng cự hôm qua giờ nó đau quá khi Tùng cuối xuối, lão băng băng đi phía trước kia kìa, phải nhanh lên đuổi theo không khéo mình lạc mất, mình đâu có thuộc đường. Tùng ôm vội 2 bó củi và bê đi. Kiểu này hôm nay Tùng nhịn rồi. Tùng muốn đập đầu vào cái cây nào đó chết cho rồi. 2 giờ trưa rồi vậy mà vẫn còn 4 bó củi nữa cần phải bê. Nhưng nghĩ đến ngày mình trở về để gặp lại Yến, Tùng lại cố gắng.

Còn Yến dù rất đói nhưng bánh chưng và giò này làm cho Yến chí biết nhai ngồm ngoằm. Nước mắt Yến ứa ra vì tủi nhục. Vừa thương vừa lo cho Tùng không biết Tùng như thế nào. Yến ngồi ăn cái bánh chưng mốc thối, trong một nhà giam lạnh lẽo, tối tăm, chuột bọ chạy lanh quanh, nhà vệ sinh trước mặt Yến, trăm năm ngàn ngày không ai chùi rửa, mùi phân khô, mùi khai của nước đái kèm theo hương vị “cực kỳ thơm ngon” của chiếc bánh chưng làm Yến chỉ muốn buồn nôn. Yến phải ở nơi địa ngục này đến hết mùng 3 tết mới được chuyển đi. Một tuần nữa, một ngày mà Yến thấy nó đã dài thế này rồi, một tuần thì sao sống nổi đây.

Tùng ăn một nắm cơm nắm cho bữa tối. Nhưng đó là nắm cơm nắm cho cả ngày hôm nay. Lạnh quá. Cuổi Tùng kiếm về để sửi ấm những người ở nhà trên chứ đâu phải Tùng. Ở trên đó đang nhậu nhẹt, nghe tiếng hình như quen quen, hình như những gã người Trung Quốc đã cưỡng hiếp Tùng. Tùng hoảng sợ. Nhưng không kịp rồi, bọn chúng mở cửa phòng của Tùng. Tùng nhanh chóng hiểu ra:
– Không……………….

Nhưng không ích gì. Bọn chúng ập vào và giầy vò thể xác của Tùng. Tiếng kêu la của Tùng ở cái nơi hoang vu này chỉ thêm kích thích bọn chúng chứ trời không thấu, đất không hay.

Yến đón tết trong nhà giam với hy vọng mình được chuyển về trại giam chính thức ngay lập tức vì tù nhân chính thức có quyền thăm nuôi. Và Yến sẽ hỏi tình hình của Tùng ngay lập tức mà thôi. Dù Yến biết nếu Yến mà đã vào nhà tù chính thức rồi thì không còn hy vọng được thoát tội. Nhưng kệ, Yến sốt ruột vì Tùng lắm rồi. Nhưng đó không phải là thiệt thòi duy nhất mà Yến phải gánh chịu khi được giam ở nhà tù chính thức, mà còn vô vàn những tủi nhục vô hình khác còn khủng khiếp hơn cả nhà tù tạm giam. Ở tạm giam chì là khổ sở về vật chất. Còn ở nhà tù chính thức là sự giày vò về tinh thần. Nhưng Yến không hề biết.

Còn Tùng thì ban ngày lên rừng bê củi, cầy ruộng, gánh nước….. làm tất cả những công việc mà bọn họ bắt phải làm. Tối đến, hôm nào mà không bị cưỡng hiếp tập thể là may mắn cho Tùng lắm rồi. Thỉnh thoảng chúng nó đổi món, mỗi tối phục vụ trọn vẹn một thằng, phải liếm cu,…. Và làm tất cả những trò bệnh hoạn mà bọn đồng tính luyến ái đó có thể nghĩ ra. Còn lỗ đít của Tùng, thì được bọn nó chỉ cho phải lên rừng hái lá thuốc về rồi tranh thủ mà tán ra rồi đắp vào đấy mới khỏi được. Nhưng cả ngày bận rộn Tùng lấy đâu ra thời gian. Buổi tối, Tùng đành thức khuy, đốt một bó củi mà Tùng tự kiếm thêm để lấy ánh sáng để thái thuốc thủ công. Tùng thức cả đêm mới hái xong chỗ lá thuốc dùng cả tuần. Tối mai Tùng lại phải thức một đêm nữa để đun chỗ thuốc dùng cả tuần đó, rồi cho vào trong hũ. Mắt Tùng thâm quần. Nhưng căn bệnh của Tùng chữa rất lâu khỏi. Vì khi chữa chạy người ta phải kiêng không được fuck, đằng này lũ thú hoang đó cứ 2 lần một tuần đều đặn. Nên chữa bệnh đến gần 2 năm mới khỏi. Thực ra chỉ gọi là đã cầm được máu thế thôi. Tùng chỉ muốn chết thôi. Những nghĩ đến Yến đang ở nhà chờ mình Tùng vẫn cố tiếp tục sống như thế. Mà không hề biết rằng Yến đã bị đi tù rồi

0 0 đánh giá
Article Rating

Truyen hentai tren Truyenhentai18.org

Truyen tranh sex tren Hentai24h.vip

Manhwa manga English tren Manhwaxx.net

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x