Đăng lúc: 23:10 25-10-2020

Phần 6
Diễm Ngọc và nàng đã nhận công tác. Diễm Ngọc được phán về một trường đại học, còn nàng về một cơ quan thuộc bộ xây dựng. Cả hai người đều ở Hà Nội. Về sở, nàng xin cơ quan một chỗ ở tập thể. Một căn phòng mười tám mét vuông gồm bốn cô gái chưa có gia đình ở với nhau. Ba cô kia dùng ba bếp dầu kê ờ ba góc, tự nấu cơm lấy sau giờ làm việc. Nàng báo bếp ăn tập thể. Từ khi nhận công tác nàng cũng ít tới thăm Diễm Ngọc, một phần vì từ chỗ nàng ở tới nhà Diễm Ngọc cũng xa, Diễm Ngọc lại có người yêu, lúc nào cũng cập kè bên nhau, phần khác, thứ bảy nào Sơn cũng đến thăm nàng.

Mọi vật ở trên đời đều tuân theo một quy luật nhất định. Cái gì sẽ đến thì tất nhiên, dù sớm hay muộn, cũng sẽ đến. Và, cái ngày Sơn tỏ tình với Bích Loan cũng đã đến.

Một buổi tối mùa hè đầy ánh trăng.

Trường của Sơn vắng lặng. Học sinh về nhà nghỉ hè chưa lên. Các giáo viên mỗi người một ngả, người về thăm quê, người đi nghỉ biển theo tiêu chuẩn công đoàn.

Sơn và Bích Loan đứng trên lầu ba hóng gió. Ban ngày nóng như rang, nhưng ở trên lầu cao này lúc nào cũng mát. Gió thổi từ cánh đồng vào mát rượi, nhất là vào ban đêm như lúc này. Hai người đứng bên cửa sổ mở. Trăng dát vàng lên khu nhà lá phía trước, lên các khung cửa kính của nhà cao tầng, nơi Bích Loan đang đứng bên Sơn. Phía cạnh cầu thang, bên lối đi, một căn phòng gác xép vẫn còn ánh điện.

Mọi vật thật yên tĩnh. Cái yên tĩnh trong khung cảnh tự nhiên thường là chỗ dựa cho những chàng trai khi muốn biểu lộ tình cảm của mình với người con gái. Có trăm ngàn cách tỏ tình ở trên đời này. Có những chàng trai thổ lộ tình yêu của mình với người mình yêu bằng những lời lẽ rỗng tếch, nhạt nhẽo mà ai cũng có thể bắt gặp trong những trang tiểu thuyết tình bi thảm, như: “Anh yêu em, em là cả đời anh, anh không thể sống thiếu em được, anh thà chết đi còn hơn là không có em…” Nhưng cũng có chàng trai vì một lý do nào đó mà không thể nói bằng lời được. Không nói lên lời được mà cô gái vẫn hiểu, rất hiểu. Cô đón nhận chiếc hôn đầu không một lời giải thích. Bích Loan vốn là người thích những gì sâu sắc Tất nhiên nàng chờ đợi sự thổ lộ tình yêu của người tình theo kiểu không cần lời nói. Cho tới bây giờ Bích Loan vẫn không khỏi ngạc nhiên và thất vọng khi nhớ lại những lời tỏ tình của Sơn vào cái đêm đó, khi họ đứng bên khung cửa sổ, dưới ánh trăng.

Giọng Sơn run run:

– Chúng mình yêu nhau có ai nói gì không hả Bích Loan?

Bích Loan vừa ngạc nhiên vừa buồn.

Bích Loan chưa bao giờ yêu Sơn cả, dù bằng lời nói hay bằng cử chỉ. Sao Sơn lại ngộ nhận “chúng mình yêu nhau như thế? Vả lại dù Bích Loan và Sơn có yêu nhau, thì sao lại cần phải biết “có ai nói gì không”. Tại sao tình yêu của Sơn và Bích Loan lại phải phụ thuộc vào những người đó? Bích Loan không thể hiểu được.

Bích Loan biết Sơn đã theo đuổi mình từ những ngày đầu Chẳng phải ông anh cô bạn có một tấm lòng cao thượng và vô tư, không vì một lý do gì đâu. Mọi cố gắng và mọi nhiệt tình đều bắt đầu từ một lý do nào đó. Thật ra Bích Loan không yêu Sơn, song tính nàng cả nể, không dám từ chối những lời mời mọc, những đưa đón của Sơn, nhất là khi gia đình Diễm Ngọc đã giúp đỡ Bích Loan quá nhiều.

Sơn hỏi Bích Loan rất khẽ, như sợ ai nghe được. Bích Loan im lặng. Sơn nắm lấy những ngón tay thon nhỏ của Bích Loan, kéo sát nàng vào người mình. Bích Loan đẩy Sơn ra và kêu lên:

– Đừng làm vậy anh Sơn?

Sơn khẽ kháng:

– Bích Loan, nói khẽ thôi, không có ông Hải ở gác xép cạnh cầu thang nghe được đấy.

Bỗng cửa phòng gác xép cạnh cầu thang hé mở, có người sấp bước ra khôi phòng, ánh đèn hắt ra phía Sơn và Bích Loan đang đứng. Sơn kéo Bích Loan ra xa hơn, tránh luồng ánh sáng. Đang đà kéo Bích Loan ra xa, Sơn bỗng hôn lên môi nàng. Bích Loan mứn chặt môi lại.

Tiếng Sơn thì thào:

– Em há miệng ra một chút, cho anh hôn môi em!

Môi Sơn giá lạnh, nhạt nhẽo. Bích Loan không có một cảm xúc nào cả. Bích Loan chỉ thấy chua chát và cay đắng cho riêng mình.

Năm nay nàng hai mươi ba tuổi rồi. ớ tuổi nàng những người con gái khác đã có một hạnh phúc riêng ổn định. Nhiều đứa bạn cùng học với nàng đã có người yêu ngay từ năm thứ nhất. Chúng bước vào đường tình một cách thật êm ả. Chúng nó yêu và được yêu. Sợi chỉ hồng đi vào đời chúng nó cứ thẳng tắp. Còn nàng, hai mươi ba tuổi mới được nhận chiếc hôn đầu giá lạnh và nhạt nhẽo, ước mơ của nàng chỉ đạt được đến đó thôi sao? Chiếc hôn đầu tiên trong đời người con gái nhận được chỉ như vậy thôi sao? Nó đánh dấu vào trang giấy cuộc đời nàng, nó sẽ là một kỷ niệm đi suốt quãng đời còn lại của nàng, nó là cái điều mà nàng mong đợi bấy lâu nay. Nay nó đã đến, nó chỉ là vậy thôi sao? ôi, thật là kinh hoàng, không thể là như thế được. Điều nàng mong đợi phải là điều khác. Nó phải thay đổi và xáo trộn toà ri bộ cuộc sống tình cảm của nàng kia. Nàng phải khóc lên, đau đớn, quằn quại vì sự thay đổi đó. Nó phải bùng cháy, thiêu đốt tất cả những gì vẫn tồn tại theo một lẽ thường. Nhưng người thiêu cháy nàng chắc chắn không phải là Sơn.

Sau này khi đã là vợ Sơn rồi, nàng vẫn không hiểu, sao sự việc lại diễn ra như vậy, ngoài ý muốn của nàng. Và, thế là một ìân nữa nàng lại thất vọng trong cuộc đời.

Sau cái đêm tỏ tình với nàng, quan hệ giữa Sơn và nàng không ra nếp cũng không ra tẻ. Đáng lẽ ra nàng phải nói, thật cho Sơn biết những cảm xúc của nàng đối với Sơn. Đáng lẽ ra nàng phải trả lời Sơn dứt khoát. Đáng lẽ ra nàng không được tiếp tục cái trò chơi mèo vờn chuột đó nữa. Nhưng nàng lại không làm thế. Nàng vẫn cứ để cho Sơn đón đưa nàng. Nàng yếu đuối và cả nể. Nàng không cương quyết. Đến lúc nàng nhận ra tính cả nể và không cương quyết của mình trong tình yêu lác hại như thế nào, thì đã quá muộn. Nàng cay đắng nhận phần thất bại về mình và tự an ủi rằng, số phận về đường tình duyên của nàng là vậy. Nàng sống theo bổn phận của người vợ đối, với Sơn. Nàng hy vọng năm tháng sống gần gũi bên nhau trong tình nghĩa vợ chồng sẽ làm nàng yêu Sơn.

Khi còn theo học ở trường đại học, cũng như khi đã đi làm ở sờ, lúc rỗi rãi, bọn con gái thường tụ lại, bàn đến đủ các thứ chuyện trên đời: Nào là chuyện quần áo, giày dép, cô này đẹp, cô kia xấu, cô này đi với anh này, cô kia đi với anh kia, nào là chuyện nhìn thấy họ hôn nhau v.v… Rồi khi các cô đã có người yêu, có chồng, ngoài những đề tài trên và những chuyện thường ngày như thức ăn đắt đỏ con bé đêm qua nóng cả đêm, ông chồng hay đòi hỏi v.v…, các cô còn bàn đến cả những chuyện về dục tính. Bích Loan thường nghe chăm chú, nhưng không tham gia bàn bạc.

Người tỏ ra có kinh nghiệm nhất trong ái tình có lẽ là Ngọc Liên. Ngọc Liên học cùng khóa với Bích Loan, lại về làm việc cùng phòng với Bích Loan. Hai người tuy không thật thân nhau như Diễm Ngọc với Bích Loan, song đối xử rất tất với nhau, không bao giờ nghĩ xấu hay nói xấu về nhau cả.

Chuyện tình của Ngọc Liên thì mãnh liệt lắm. Ngọc Liên yêu ngay từ năm thứ nhất một anh, học trên hai khóa. Khi anh về nước thì Ngọc Liên yêu một anh khác ở thành phố khác. Họ gặp nhau khi đi nghỉ mát. Sau đó ít lâu Ngọc Liên đi nghỉ đông tại một vùng ờ ngoại ô thành phố, Ngọc Liên yêu một anh trông rất thư sinh, học xuất sắc, vượt lớp. Sau đó một năm, Ngọc Liên yêu một ông tiến sĩ, đã có vợ và ba con.

Tất cả những cuộc tình đó đều được diễn ra trong bóng tối Nhưng tai mắt người đời vốn tinh lắm. Trước sau rồi họ cũng biết, họ bàn ra, tán vào. Bích Loan không thích cái kiểu ngồi lê mách lẻo của những hạng người nhiều thời gian đó. Ai cũng đoán, khi Ngọc Liên trở về nước, với cái quá khứ vẻ vang kia chắc Văn Quang, chồng chưa cưới của Ngọc Liên sẽ chia tay với Ngọc Liên thôi. Song Ngọc Liên và Văn Quang vẫn làm đám cưới và Bích Loan cũng tới dự. Họ đã có với nhau một đứa con trai. Rồi Văn Quang được điều vào nam công tác. Văn Quang muốn mang vợ con theo, nhưng Ngọc liên nhất định không nghe, với lý do “ở đâu quen đấy, anh thích đi thì cứ đi đi, để em và con ờ lại, em không muốn rời sớ, bỏ một chỗ làm mà rất nhiều người mong không được.”

Ngọc Liên đẹp, và có sức quyến rũ đàn ông, lại thích đàn hát, hát hay. Thỉnh thoảng cơ quan cũng có tổ chức các buổi hội diễn văn nghệ để chọn nhân tài nghiệp dư cho hội diễn ca khúc mùa xuân của thành phố, lần nào Ngọc Liên cũng đoạt giải. Do phải tập tành cho các buổi văn nghệ, đôi khi Ngọc Liên cũng mải mê, bù khú với bạn bè, thành ra Ngọc Liên quan hệ rất rộng. Anh chồng của Ngọc Liên càng ngày càng ghen. Ngọc Liên có quan hệ với một người trong đội văn nghệ, có tài chơi vi Ô lông, tài nói giỏi nhiều ngoại ngữ, và có tài biết làm tình.

Có lần Ngọc Liên tiết lộ:

– Người ấy chơi hàng tiếng đồng hồ không biết mệt, biết đủ các kiểu, biết điều khiển bân thân không cho tinh khí phóng ra sớm. Chơi với người đó đã lắm, đê mê lắm Bích Loan ạ.

Những người mà Ngọc Liên có mối quan hệ đó đều đã có gia đình. ông tiến sĩ đã về nước. Họ vẫn đi lại với nhau. Nhau lần họ đã đèo nhau đi về những miền quê xa xôi, mà người thành phổ ít ai để ý tới, để du hí với nhau, để bàn đến một cuộc sống trong tương lai: Hai người sẽ bỏ vợ, bỏ chồng để chung sống với nhau. Nhưng rồi họ cũng không đủ sức để làm được việc đó.

Sau ông tiến sĩ đó, bước vào đời Ngọc Liên là một ông tiến sĩ khác, hiệu trưởng một trường đại học loại cỡ ở Hà Nội. ông này ngót nghét năm mươi tuổi, đầu hói, có nước da như da gà chọi. Trông thế nhưng làm tình cực giỏi. Theo nhận xét của Ngọc Liên, ông là người tình giỏi nhất trong số những người tình mà Ngọc Liên đã trải qua.

Rất quí Bích Loan, Ngọc Liên mới nói:

– Đừng yêu bọn trẻ ranh Bích Loan ạ. Bọn trẻ ranh trông thì mát mất đấy, song chúng lớ ngớ lấm. Hãy yêu những người từ ba mươi đến năm mươi. Họ tài hoa trong mọi lĩnh vực. Họ biết chiều phụ nữ, họ lại rất giỏi làm tình.

Rồi Ngọc Liên kể, mỗi ìân ông hiệu trưởng đến thăm nàng, mẹ nàng đều ý tứ mời ông ở lại, vì trước sau thì ông cũng sẽ là con rể trong nhà này, sớm muộn thì con gái bà cũng sẽ ly dị. Bà giành cho Ngọc Liên và ông căn phòng trên gác. Suất đêm họ làm tình với nhau. Mỗi lần kéo dài tới hai tiếng đồng hồ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cả hai người thở hồng hộc, hừng hực như một đám rừng khô bị cháy. Ngọc Liên lơ lững trên chín tầng mây.

Ngọc Liên còn tiết lộ cho Bích Loan biết, người đàn ông và người đàn bà họ khác nhau ớ điểm nào.

Ngọc Liên nói:

– Người đàn bà chỉ có thể ngủ được với người đàn ông mà họ yêu thôi, vì yêu nên họ mới có cảm xúc. Họ không có hứng chung đụng xác thịt với người đàn ông mà họ không cảm thấy yêu. Đàn ông thì không thế. Họ chẳng cần tình yêu. Tình yêu đối với họ chẳng có nghĩa lý gì cả. Tình dục mới là đĩeu quan trọng đối với họ. Họ có thể ngủ với bất cứ người đàn bà nào.

Cũng như bà Lý ở cơ quan Bích Loan, than vãn:

– Ông nhà tôi thật là dâm đãng, đã có vợ, và con gái đã lớn, mười bốn tuổi rồi, còn đi tàng tịu với nhiều cô. Ông ấy có thể chọc vào bất cứ chỗ nào, miễn là chỗ đó có một cái lỗ hở.

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 103.8 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x