Đăng lúc: 22:09 07-09-2019

Chương 3 – Phần 60
Đinh Nhị Cẩu cùng với mấy người uống rượu xong thì trở về, từ xa xa đã nghe thấy trước cổng ủy ban trấn tiếng hò hét loạn cào cào, còn kèm theo tiếng một người phụ nữ la lên chói tai, bọn họ vội bước nhanh hơn đến đó.

– Dừng tay, các người đang làm gì?

Dương Hòa Bình dẫn đầu mấy người tiến lên chặn lại nói, Đinh Nhị Cẩu đi chậm hơn một bước, hắn tựa cửa cổng ủy ban trấn quan sát, cô gái trẻ này không phải là con gái Tôn Quốc Cường ấy ư, làm sao mà giờ này còn tới nơi này, cô muốn làm gì?

– Chuyện gì xảy ra vậy? Các người không biết đây là cơ quan chánh phủ à, hơn nửa đêm xáo xào, còn thể thống gì nữa.

Dương Hòa Bình vừa đến thì hét lớn, làm mấy tên côn đồ giật mình, nhưng khi vừa nhìn thấy liền mấy người vừa đến, bọn hắn lại lần nữa đem ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Tôn Hải Anh, ông chủ chỉ nói là muốn đem cô gái này đưa đến trên huyện, ngoài ra cũng không có nói những thứ khác, đúng ra mấy tên côn đồ này cũng chưa muốn xuất hiện, nhưng bọn chúng lại nổi lên tâm tư xấu, cho nên nhất quyết phải đem cô gái xinh đẹp này này mang đi.

– Này, mày là ai vậy? Muốn anh hùng cứu mỹ nhân hả? Tao cho mày biết, tao nhớ mặt mày, coi chừng tao sẽ thu thập luôn mày đấy, biết điều thì xéo ngay cho tao, nếu không tao sẽ cho mày ngày mai không thấy được ánh mặt trời luôn đó.

Một tên côn đồ cầm trong tay cây dao, quơ quơ tỏ ra rất là tay anh chị.

Đúng ra thì Dương Hòa Bình đang sung đấy, nhưng bị tên côn đồ cắc ké này nói xong, trong lòng lại thấy sợ hãi, cái khác không sợ, chỉ sợ bọn chúng trả thù người nhà của mình, với lại mình ở trấn Độc Sơn này lăn lộn công tác thời gian dài như vậy, ai mà không biết mặt mình?

– Anh Dương, đây là chuyện gì.. gọi cảnh sát đi, thật là vô pháp vô thiên.

Đinh Nhị Cẩu ở bên cạnh nhìn nhìn rồi nói, đúng ra mấy tên tiểu lưu manh này hắn không có để vào mắt, chỉ khổ nỗi Tôn Hải Anh là con gái của Tôn Quốc Cường, hắn cũng không muốn tranh đoạt dính vào vũng nước đục ngầu này.

Nhưng mấy tên tiểu lưu manh cũng mặc kệ, tiếp tục vây đến bên người Tôn Hải Anh, đã vậy còn táy máy tay chân lôi kéo quần áo của cô, đáng hận hơn chính là còn có thằng thừa cơ sỗ sàng bóp đít, bóp vú của Tôn Hải Anh.

– Các người buông tôi ra, tôi muốn tìm bác Trương, những tên lưu manh này, thả tôi ra.. Mau cứu tôi, van cầu mọi người mau cứu tôi.

Giờ này Tôn Hải Anh đã biết mấy tên tiểu lưu manh này, nếu như mình bị bọn họ mang đi, kết cục bi thảm như thế nào có thể nghĩ đến, cho nên cô dùng hết sức lực toàn thân bám chặt lấy trên lan can sắt trước cổng ủy ban, có chết cũng không buông tay.

Dương Hòa Bình lúc này nhìn thấy cũng không đành lòng rồi, xoay mặt nhìn xem Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu trong lòng thở dài, chẳng thà mình không có gặp chuyện này, hoàn toàn có thể xem như là không biết, trong nội tâm cũng sẽ không có lăn tăn gì, nhưng bây giờ mà trơ mắt ra nhìn mấy tên tiểu lưu manh này khi dễ một người con gái yếu ớt, mặc dù là đứa con gái này là con của một tham quan, nhưng nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, mọi người sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt như thế nào, huống chi tại đây còn có trưởng ban Dương cùng với mấy nhân viên, như vậy mình nếu muốn ở lại trấn Độc Sơn này lăn lộn cũng chẳng ra gì rồi, giờ thì đành phải bước vào vũng nước đục ngầu này, sợ là muốn yên cũng không có được.

– Này, có việc gì thì từ từ thương lượng, hãy buông cô gái này ra đi, đến đây tôi có chút chuyện muốn nói với các người.

Nói xong hắn nháy mắt với Dương Hòa Bình, ra hiệu cho Dương Hòa Bình đến gần bảo vệ cho Tôn Hải Anh.

– Sao nào ? Mày cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Một tên tóc dài nghênh bật đi đến trước mặt Đinh Nhị Cẩu, căn bản là không xem Đinh Nhị Cẩu là gì cả..

– Tôi là chủ tịch trấn này, cho tôi chút mặt mũi, thả cô gái kia ra, như thế nào được không?

– Mặt mũi? Chủ tịch trấn? Ha ha, mày có nói lộn không vậy? Tao cho mày biết, thả cô gái này cũng được, nếu mày chịu chui qua háng tao giống như Kinh Kha ngày xưa, tao liền thả cô gái ra.

Thằng tóc dài nói xong lui về phía sau một bước, giang rộng ra hai chân, chỉ vào dưới háng của mình nói ra, nói xong cùng với mấy tên côn đồ kia cười ha ha.

Dương Hòa Bình nghe xong, muốn nổi điên lên, nhưng khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu cũng đang mỉm cười, hơn nữa nụ cười của Đinh Nhị Cẩu đến là quỷ dị, lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tình huống hấp dẫn của Đinh Nhị Cẩu và thằng tóc dài, ngay cả Tôn Hải Anh cũng không ngoại lệ, cô muốn nhìn xem cái kẻ nghe nói là đã hại chết cha mình đến tột cùng bằng cách nào để cứu được cô vào lúc này, nhưng cô đối với Đinh Nhị Cẩu vẫn không có hảo cảm.

Đinh Nhị Cẩu khom người một cái, nhìn sang dưới háng thằng tóc dài, chỉ thấy mấy cái chân ở phía sau hắn, nhưng động tác khom người của Đinh Nhị Cẩu làm cho Dương Hòa Bình thấy choáng mắt, chủ tịch Đinh này đang muốn làm cái trò gì vậy? Đừng có nói là chủ tịch Đinh kinh sợ thật sự, khi vừa nghe một tên lưu manh nói vài câu uy hiếp là có thể làm chủ tịch trấn sợ đến như vậy…! Ai dà, vẫn là còn non quá, đảm đương không nổi việc gì đâu, nhưng ……..

Trong lòng của Dương Hòa Bình suy nghĩ chưa kịp hết, đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu tung lên một cước thẳng đá thẳng ngay vào giữa háng của thằng tóc dài, trong lúc này thằng tóc dài cảm thấy nguy hiểm, nhưng bởi vì hắn dạng háng quá lớn, trong lúc nhất thời không kịp thu về được, cho nên với cú Liêu Âm Cước của Đinh Nhị Cẩu, dùng hết sức đá trúng ngay vào vo lông dài hạ bộ, cụ thể là ở vị trí này, chỉ có thằng tóc dài mới biết mình bị đá trúng ở đâu, nên nhớ là Đinh Nhị Cẩu là học trò xuất sắc của thiếu tá Chu Hồng Kỳ khi dạy hắn ở trường huấn luyện cảnh sát, thâm chí cô còn đề nghị hắn tham gia vào lực lượng cảnh sát đặc nhiệm, chẳng qua là hắn từ chối mà thôi.

“Uí da… ”

Tóc dài quả nhiên chính là tóc dài, lúc này hắn ta cực kỳ giống như một con sói lông dài bị thương vậy, đặt mông ngồi chồm hổm trên mặt đất, tiếp theo thân thể cuộn lại thành một con tôm luộc, trên mặt đất gào thét đau đớn không thôi.

Mấy tên lưu manh còn lại bị một màn này sợ chóang váng, mãi một phút đồng hồ sau, bọn chúng mới hồi phục tinh thần lại, nhao nhao hướng Đinh Nhị Cẩu xúm lại, còn có tên cần lấy cây dao chém tới, đúng lúc này Dương Hòa Bình hướng về phía trong cổng ủy ban hét lớn với bảo vệ:

– Con mẹ chúng mày còn xem náo nhiệt, có chịu chạy ra đây chưa vậy?

Lần này, toàn bộ trước cổng ủy ban trấn hỗn loạn rồi, nhưng cũng nhìn ra Đinh Nhị Cẩu vũ lực tiến triển thần tốc, tổng cộng năm tên côn đồ, chính hắn đanh ngã ba tên, còn lại hai tên, khi thấy mọi người xông tới thì bị hù dọa bỏ chạy mất tiêu.

– Nói, ai sai cho các ngươi tới đây?

Đinh Nhị Cẩu bây giờ thì không có ý định bỏ qua cho mấy người này, vì vậy sau khi kết thúc, hắn bước lên, đạp chân lên bàn tay của một thằng lưu manh đáng té ngã, dùng sức nghiền một cái, lập tức thằng này phát ra một tiếng kêu rên.

– Không nói phải không? Tao cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như không nói, cái ngón tay này về sau không thể cầm được đũa rồi.

Đinh Nhị Cẩu hù dọa nói.

– Nói.. nói để em… nói, là bí thư trấn Trương sai chúng tôi tới, việc này không liên quan gì đến em, đại ca của chúng em là rõ ràng nhất.

– Đại ca? Thằng nào là đại ca của bọn mày?

– Ở kia.

Thằng này chỉ chỉ đến thằng tóc dài còn nằm lăn lộn trên mặt đất nói ra.

Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Dương Hòa Bình, xem ra việc này đúng là không ổn thật rồi, nhưng cho dù là Trương Nguyên Phòng muốn mời Tôn Hải Anh đi gặp mặt, cũng đâu có đáng để dùng phương thức như thế này sao?

– Mày nói là sự thật?

– Thật sự, nếu không thì trời đánh cho em tan xương nát thịt….

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 92.1 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x