Đăng lúc: 18:04 10-04-2020

30 phút sau tao đến. Nó đã ngồi trong góc quán đợi sẵn, trước mặt chỉ có một cốc nước lọc chủ quán rót sẵn ra cho mọi khách đến ngồi. Nhìn nó mệt mỏi bơ phờ, tự nhiên tao thấy động lòng. Tao đến, nó ngước mắt chào và chờ đợi. Tao gọi ly cafe, gọi thêm một ly sinh tố cho nó. Đợi chủ quán quay đi, tao quay sang nhìn nó rất lâu và hỏi nhỏ: “Nói tôi biết xem em đang gặp chuyện gì. Đừng giấu gì cả vì cuộc sống sinh viên tôi cũng đã từng trải qua giống như em”. Nó nhìn lại, sau vài phút thì mắt nhòa nước và khóc như mưa. Nó giống như những ức chế dồn nén suốt một thời gian dài có dịp được bật ra. Qua những câu nói cách quãng giữa những tiếng khóc thút thít tao hình dung được đại khái câu chuyện đang diễn ra. Nó cũng giống như chuyện mà nhiều đứa gặp phải đời sinh viên. Gia đình ở tỉnh xa, nhà rất nghèo và thi vào được một trường top như nó là cả một kỳ tích. Bố mẹ đông con, nó hàng ngày ngoài chuyện học thì cố gắng làm thêm đủ thứ: bưng cafe, dạy kèm, phát tờ rơi … Nói chung là làm tất cả những gì một đứa sinh viên có thể để kiếm tiền trang trải cuộc sống và học phí. Nó vẫn trụ tốt cho đến năm thứ 2, khi cách đó 6 tháng mẹ nó nhập viện vì bệnh rất nặng. Lần nó choáng ngất trên lớp vì thức cả đêm trong viện và sáng lại phải đi làm thuê. Số tiền nó có thể làm ra và cả gia đình gom góp lại không đủ để mang lại cơ hội cho mẹ nó. Câu chuyện cũng không có gì khác vô số câu chuyện vốn vẫn diễn ra thường ngày trong cuộc sống. Tao lặng lẽ nghe cho đến lúc cuối cùng về sự bế tắc mà nó gặp phải.

Để tránh biến việc ôn chuyện này thành viết tiểu thuyết. Tao tua mẹ đoạn này đi. Đại loại sau đó tao cho nó tiền, mẹ nó được phẫu thuật và xuất viện. Với tao lúc đó chỉ là chút chuyện nhỏ, tiện tay thì làm, xong rồi không để trong lòng. Còn với nó lúc đó là món nợ lớn. Hết kỳ đó tao cũng không còn đến giảng bài vì quá bận. Hơn 3 tháng sau, nó gọi tao xin gặp 15 p. Vẫn cái quán lần trước, nó ngồi đó trông vẫn xinh xắn giản dị. Nét mặt không còn buồn nhưng vẫn đầy mệt mỏi. Tao đến, nó chìa ra một cái phong bì, trong đó có khoảng 10 tr gồm đủ mọi tờ tiền vuốt rất phẳng. Nó nói lý nhí vẫn đang cố gắng làm thêm mọi thứ và sẽ cố gắng trả lại tao số tiền đã giúp. Ánh mắt nó nhìn tao lúc đó có cái gì đó vừa ngại ngùng, vừa sợ sệt, vừa chờ đợi. Tao cầm tay nó lên, thấy nó run rẩy. Tay nó mảnh mai, nhưng lòng bàn tay thô ráp, cổ tay thoáng có nét gân xanh. Tao cũng không biết thời gian qua nó đã làm những cái gì, nhưng chắc nó đã cố làm mọi thứ như nó đã từng. Tao đặt cái phong bì toàn tiền lẻ ấy vào tay nó, nói ngắn gọn: “Mọi món nợ đều sẽ phải trả. Có món nợ em sẽ trả ngay, cũng sẽ có những món nợ phải cần có thời gian để trả. Tôi cũng từng như thế. Nếu em giành toàn bộ thời gian để cặm cụi kiếm tiền bây giờ, em sẽ mắc nợ gia đình và chính em một cuộc đời”. Tao ra về, và về sau nó nói với tao rằng từ lúc đó tao đã mang theo trọn con tim của nó :)

Cho đến lúc đó đối với tao đó chỉ là một chuyện tiện gặp thì làm. Tao không phải là người ưa làm từ thiện. Chỉ đơn giản là tao chú ý đến nó đôi chút. Nếu nó không xinh, tao đã không thèm để ý. Nếu nó không thông minh, tao đã không chú ý tới. Chuyện sau đó chỉ là một chuyện tình cờ. Tao không phải là người tử tế gì vì tao cũng từng làm vô khối điều tàn nhẫn, hoặc ít ra là lạnh lùng. Nhưng với nó lúc đó, tao là hiện thân của những gì hoàn hảo và điều tốt.

Nó gọi cho tao gần như mỗi ngày, hỏi đủ thứ chuyện, nói đủ thứ nó gặp phải hàng ngày. Những cuộc gọi của nó dần thành một phần được tao xếp vào lịch hàng ngày, giống như một phần cuộc sống của tao. Nó giống một cái đồng hồ, thường bật chuông lúc 6h chiều. Nó biết rành rẽ giờ đó hoặc tao sẽ kết thúc công việc để về nhà, hoặc tao sẽ tiếp tục đi ăn tối với đối tác để bàn việc tiếp. Nhưng tao sẽ luôn có 5 – 10 phút rảnh, đủ để nói chuyện với nó. Những lần cafe diễn ra nhiều hơn. Dần dần là những lần ăn trưa và thậm chí cả những lần ăn tối. Tao thừa biết cái gì đang diễn ra trong lòng nó, nhưng tao kệ. Một phần vì mọi chuyện vẫn trong sự kiểm soát. Một phần khác vì thực sự tao cũng muốn thấy nó mỗi ngày.

Tao đi công tác, hơn 2 tháng mệt mỏi. Về đến nhà vài ngày nghỉ ngơi, giành thời gian cho vợ con. Vợ tao xinh, ngoan, tao lấy vì yêu nên lúc nào cũng chiều chuộng và vẫn địt rất đều. Cả ngày chủ nhật nằm nhà sau thời gian dài đi vắng, tao đè vợ ra địt từ sáng tới tối. Hôm sau đến văn phòng khá mệt mỏi, bận rộn cả ngày, cuối giờ thì nó gọi tới. Lâu không nghe giọng nó, tao thấy rất vui và hẹn nó đi ăn tối. Nó ngập ngừng một lát rồi nhận lời. Sau tao mới biết là vì việc xin nghỉ buổi đó để đi ăn với tao mà nó mất việc chỗ làm thêm. Tối đó nó đến, khác hẳn mọi ngày vốn luôn mặc áo sơ mi và quần jeens. Nó mặc một chiếc váy hồng nhạt chấm gối, tóc xõa vai. Môi tô son nhẹ. Trông nó đẹp rực rỡ và đầy sức sống. Tao hơi sững người và lần đầu tiên thấy nó hấp dẫn đến thế. Bàn trong góc khuất. Sau một ly bia mặt nó ửng hồng. Nó nhìn tao và mọi nét trên gương mặt nó đều cười. Ma xui quỷ khiến tao vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh. Nó ngập ngừng rồi rời từ ghế đối diện sang ngồi sát tao. Nhìn nó ngồi cạnh, cơ thể thanh xuân chật căng trong bộ váy hồng ôm khít hông, hơi thở thơm mát kề sát cạnh, tao không kìm được kéo nhẹ cằm nó lại và hôn. Sau chút ngập ngừng là một nụ hôn sâu. Một vài phút sau, tao bế hẳn nó ngồi lên đùi và từ đó đến cuối bữa chỉ là những nụ hôn phủ khắp mặt và môi nó. Ham muốn sex bùng lên nhanh chóng, tao mò tay xuống hông, đùi rồi luồn hẳn vào váy nó. Nó cứ ngồi im, vẻ vừa ngượng ngùng, vừa cam chịu, vừa chờ đợi. Nó co rúm người khi tay tao luồn đến đáy quần lót, nhưng vẫn để im. Tao ngước lên nhìn rồi hôn nó thật sâu. Bế nó sang lại ghế bên cạnh, vuốt lại mép váy của nó cho phẳng phiu. Tao nâng nó lên, xin lỗi nó vì sự sàm sỡ và nói rằng sẽ không nên gặp nhau nữa. Lúc đó bỗng nhiên nó chồm sang ôm tao rất chặt. Tao đẩy nó ra, và nói tao đã có vợ và 2 con rồi. Tao yêu vợ và sẽ không bao giờ phá gia đình. Nó vẫn không nói gì, chỉ hôm tao chặt hơn. Sau cùng nó nói lý nhí: “Em biết tất, nhưng chỉ cần được gặp thầy, em chẳng cần gì cả”. Tao tự nhiên thấy mình khốn nạn, muốn đẩy nó ra và chấm dứt mọi chuyện. Nhưng tao chưa hiểu hết về nó, vì dù ngây thơ nhưng nó là đứa cực kỳ quyết đoán. Nó cứ thế ôm cứng tao khiến tao chỉ muốn đè nó ra địt tại chỗ.

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 130.3 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x