Đăng lúc: 22:12 27-12-2020

– Cậu hỏi ai?

Một người phụ nữ giống y đúc nàng chạy ra mở cổng nhìn tao lạ lẫm. Tao nghĩ trong đầu “Đây là mẹ nàng”, bởi từ sóng mũi cho tới đôi mắt, nhìn qua các đường nét ấy thật không khác nàng là mấy. Tao chưa kịp trả lời thì bố nàng đi ra.

– Chou.

Bố nàng nhìn tao giật mình.

– Con… Sao con… Mẹ mày, đây là thằng Chou, thằng Chou mà tôi đã kể cho mẹ mày nghe rồi đó. Con vào nhà đi, vào nhà đi con!!!

Bố nàng chưa hết hoảng hốt. Còn mẹ nàng, sau câu giới thiệu của chồng thì bà liền thay cái nhìn lạ lẫm với tao lúc đầu bằng một ánh mắt vô cùng trìu mến.

Tao vào trong sân, vừa chào hỏi được vài người thì nàng bước ra. Vừa nhìn thấy tao nàng đứng khựng lại.

– Anh.

Nước mắt từ đâu cứ thế chảy dọc trên hai má nàng. 🙁

Có lẽ nàng quá bất ngờ trước sự xuất hiện của tao nên nàng chỉ biết trân trân đứng đó và cúi gằm mặt xuống đất, mặc cho nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi. Ánh mắt yếu đuối và buồn rười rượi của nàng đưa tao quay về những ngày giông bão của gần một năm trước đây. Những ngày quá nhiều cay đắng và lắm xót xa với tao và nàng. Tao khẽ gọi:

– Em…

Nàng ngẩng mặt lên nhìn tao, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cắn thật chặt hai môi vào nhau, cố gắng để không bật khóc trước mặt mọi người, đến khi không kìm được nữa, nàng lại gằm mặt xuống đất, bất lực, mặc cho mọi thứ diễn ra tự nhiên. Nàng khóc “hu..hu…”. Nhìn nàng thương lắm. Vừa cúi gằm mặt xuống đất nàng vừa lí nhí.

– Sao anh biết em về… hu hu hu…

Cảm xúc này có lẽ chỉ đến duy nhất một lần trong đời. Cảm giác nghèn nghẹn ở trong cổ họng mỗi khi tao nghĩ đến nàng cùng với những nỗi hờn tủi trong lòng suốt một năm qua hôm nay nó đã leo lên tới điểm cực đại khi nhìn thấy nàng. Nàng lại ấp úng.

– Anh về đây làm gì? Sao anh không quên em đi??? Hu… hu… hu…

Tao đứng lặng im và thấy chua chát trong lòng. “Về đây làm gì???” Và “Quên em đi…”. Tao buồn lắm, buồn khủng khiếp và chạnh lòng nữa. Vì sao tới giờ phút này nàng còn hỏi tao “Về đây làm gì”. Gần một năm trời nàng đi… Sao nàng không hỏi một năm vừa qua tao sống thế nào??? Như thế có lẽ sẽ làm nỗi đau trong tao như được vỗ về, 🙁 . Buồn thấu tim gan, nhưng nhìn ánh mắt của nàng tao hiểu: Có lẽ một năm chua chát vừa qua của tao vẫn không là gì so với tất cả nỗi buồn và những tổn thương mà nàng mang theo sang đó gặm nhấm – chịu đựng một mình. Vậy nên tao quyết gạt đi sĩ diện và sự tự ái, mặc cho mẹ nàng đang đứng sau lưng dõi theo từng hành động nhỏ của tao với nàng.

Tao hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi tự nhủ lòng “Đường thương đau đày ải nhân gian ai chưa qua chưa phải là người” và bước đến đứng ngay trước mặt nàng rồi nhìn sâu vào đôi mắt còn đang đẫm lệ bằng một ánh mắt không thể ấm áp và dịu dàng hơn. Bằng sự chân thành và một tâm thế “giống như của lần cuối cùng” tao nói đủ to để cho cả nàng và bố mẹ nàng nghe thấy.

– Cô Ba nói cho anh biết, anh về để xin bố mẹ cho anh cưới em!!!

Nàng khóc nức nở.

– Em xin lỗi… hu hu hu…

Tao tính bước tới ôm nàng vào lòng thì mẹ nàng đi lên, nắm lấy tay tao rồi bà nhẹ nhàng:

– Cô chú cảm ơn con nhiều lắm Chou. Con đi xa vô đây còn mệt. Vô nhà nghỉ ngơi chút xíu đi con.

Nói xong bà quay sang nàng:

– Lin lên lầu rửa mặt rồi xuống nhà luôn nghe con. Con cái… làm khổ người khác hoài không…

Rồi bà vào nhà rót nước, bố nàng vỗ vai tao nói nhỏ.

– Đi vào nhà, Chou.

Mời tao uống nước rồi bố nàng hỏi chuyện:

– Công việc của con hồi này thế nào?
– Dạ, cháu vẫn bình thường chú ạ.
– Uhm. Thi thoảng chú có qua nhà mà không gặp con.
– Vừa rồi cháu công tác trong NS.
– Uhm. Chú có nghe qua. Đang mắc gì trong đó phải không con?
– Dạ. Cũng lằng nhằng chú ạ. Trưởng ban QL Khu KT NS do TT bổ nhiệm chứ không phải bộ hay tỉnh bổ nhiệm nên…
– Uhm. Lần trước chú ra chú có tính gọi con sang nhà nói chuyện mà rồi lu bu công việc nên không làm được. Xong việc trên Bộ chú đi ra thẳng sân bay. Trên đường đi ra sân bay chú mới sực nhớ, tính kêu thằng lính gọi xuống tập đoàn lấy số của con mà anh D đi cùng chuyến với chú bữa đó nói con không sao, nên chú lại thôi. Bên con bây giờ đang phức tạp, ba con chắc đã nắm được và nói với con???
– Dạ, cháu có nghe bố cháu nói chuyện tuần trước.
– Vầy con tính sao? Bữa chú ngồi cùng ba con, ba con có nói phương án đưa con qua Mỹ học tập một năm. Vầy con tính sao?
– Dạ. Bố cháu có nói, nhưng cháu nghĩ… cũng không cần thiết. Với lại, khi đó cháu mới nhận tin sắp tới Lin về Việt Nam, nên cháu đã xin bố cháu tạm hoãn việc này.

Bố nàng ưu tư:

– Uhm. Thằng Long thông tin cho con việc Lin về nước phải không?
– Dạ không.

Rồi tao kể chuyện tao gặp cô Ba cho bố nàng nghe. Nghe xong bố nàng trầm ngâm.

– Còn chuyện này nữa, chú vẫn day dứt mà chưa có nói được với con.
– Có chuyện gì ạ?

Tao nói xong rồi ngồi im lắng nghe. Bố nàng rút điện thoại gọi cho cô Ba.

“Cô Ba, Chou nó vô Huế”.

Cô Ba giải thích gì đó, bố nàng nói tiếp:

“Tôi không có trách cô. Mà có việc này. Mai mốt Chou sang nhà mình, cô Ba mở phòng con Lin rồi lấy bì thư tôi để trên bàn, cô đưa cho Chou nghe cô”.

Tắt máy, bố nàng mới nói chuyện tiếp với tao:

– Chuyện con Lin đi sang Úc Châu, cô chú có lỗi với con. Chú biết con thương nó nhiều nên mới nặng lòng như vậy. Vậy mà nó… Ngày nó xin chú cho theo thằng Long chú nghĩ đến con rất nhiều. Nhưng theo nguyện vọng của nó nên chú không nói cho con. Sáng ngày nó đi, nó có nhờ chú đưa cho con một cái bì thư và dặn chú rằng sau khi nó đi chú mới được giao cái đó cho con. Nhưng rồi…

Bố nàng thở dài, trầm tư rồi lại tiếp tục:

– Chú nghĩ nó làm khổ con vầy là đủ rồi. Nó đi là sai, nên nó có viết trời viết biển gì ở trong đó thì cũng vẫn sai và sẽ làm tổn thương con hơn. Nên chú quyết định không đưa cho con.
– Dạ. Chuyện xảy ra rồi. Cháu cũng không nghĩ ngợi gì cả chú ạ.

Trong khi tao và bố nàng nói chuyện thì mẹ nàng vẫn ngồi chăm chú lăng nghe và bà nhìn tao bằng một ánh mắt cực kỳ nhân hậu. Bố nàng quay sang nhìn mẹ nàng rồi lại nói tiếp:

– Lin đi vài tháng chú mới kể hết mọi chuyện cho mẹ con Lin. Bả thương con Lin và cả con nữa nên trách chú hoài tới tận bây giờ. Mấy lần bả kêu để bả bay ra HN gặp con mà chú không cho. Chú sợ, mọi chuyện đang dần nguôi ngoai với con, lỡ bả ra đó lại làm cho con…

Sau một hồi ngồi im “dạ, vâng” và thở dài, tao tính “chốt deal” thì nàng đi xuống. Nàng trang điểm nhẹ nhưng không giấu được đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Nàng ngồi vân vê ngón tay, không dám nhìn tao và bố mẹ nàng. Tao nhìn nàng, rồi quay sang nói với bố mẹ nàng:

– Tuần sau, cháu xin phép được vào lại đây dẫn Lin ra ngoài HN ra mắt bố mẹ cháu được không ạ?

Nàng ngước lên nhìn tao, miệng nàng ấp úng. Mẹ nàng nhìn tao rồi quay sang nhìn nàng tủm tỉm.

_còn tiếp_

3.7 3 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 1.1 M lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x