Cả một tuần sau đó nàng tránh mặt tao. Tao gọi và nhắn tin rất nhiều nhưng đều không nhận được bất cứ hồi âm nào từ nàng. Đi làm về là nàng đóng kín cửa phòng và lock trong luôn. Không lẽ nàng nhìn thấy gì giữa tao cùng với em mèo trong đêm hôm đó???
Tao suy nghĩ rất nhiều về lí do tại sao nàng lại lạnh lùng như thế với tao. 99% là do đêm mà bé mèo đưa tao về nhà, có thể nàng đã đứng ngoài ban công đợi tao, thế rồi nàng nhìn thấy tao nắm tay bé mèo đi từ đầu ngõ đi vào, và cả lúc tao với bé mèo đứng đợi bà già tao ra mở cửa, có thể bé mèo đã đứng quá gần với tao. Không biết còn gì nữa không mà tao có thể vì say nên không nhớ nổi. Không biết ngoài chuyện nắm tay bé mèo, tao còn có hành động nào “dại dột” nữa không. Lên công ty tao ngồi nghĩ mãi mà rồi chịu chết không nhớ ra nổi. Không lẽ gọi hỏi bé mèo. Dcm, rượu với chả chè. Biết thế hôm đó uống cmn thật là nhiều, say hẳn mẹ đi rồi đéo về nổi, kiếm khách sạn ngủ, có khi cơ sự đéo đến nỗi tệ hại thế này.
Nàng vẫn xinh đẹp như thế và vẫn đi về một mình thêm một tuần nữa. Nhiều hôm giữa trưa tao tính lên bank tìm nàng, rồi đưa nàng đi ăn trưa để xin lỗi nàng. Nhưng rồi cái tính “Bố là tất cả” của tao đã ngăn tao lại. Nghĩa là tao sai nhưng tao cũng có tự trọng của tao nên tao lại thôi không tìm nàng nữa. Thôi kệ, tới đâu thì tới, để xem nàng giận được tao thêm bao nhiêu ngày!!!
Thêm một tuần nữa nàng đến cơ quan rồi lại đi về mà chả thèm đoái hoài gì đến cái mặt tao. Sáng nay, vừa mới ra ngõ tao đã “chạm mặt giang hồ”. Nàng đang tươi cười với bà già tao, nhìn thấy tao phát mắt nàng long lên, nhìn tao như thằng trộm chó, rồi nàng quay xe nổ máy đi thẳng. Tao nhìn theo nàng rồi nuốt nước bọt vào trong. Nàng vẫn luôn luôn là người đẹp nhất. Nàng mặc một cái chân váy màu đen, khoác thêm cái vest màu trắng bên ngoài. Nhìn nàng ngọt ngào không sao chịu được. Tao đành lẽo đẽo đi sau xe nàng, hít hà cái mùi hương ấy. Càng hít càng nhớ, lúc bế tắc nhất tao tính thuê thằng xe ôm phi mẹ lên trước giải chục cái đinh cho nàng dính chưởng, xịt lốp chắc nàng sẽ phải nhờ tao. Dcm, nhìn nàng xinh đẹp mà tao đéo thể yên tâm nếu như cứ mãi giận nhau thế này. Tao hạ quyết tâm, nội trong tuần này tao sẽ phải làm cho nàng hết giận.
“Từng ngày qua phố áo em trắng cả đường về…”
Tao để ý, từ ngày giận nhau tối nào nàng cũng leo lên sân thượng và đứng một mình. Nhưng mấy hôm đó tao còn tinh tướng, tự trọng nọ kia nên chẳng thèm sang. Nhiều lúc cũng nghĩ thương nàng, vì tao mà nàng như thế. Dcm, chẳng may nghĩ quẩn mà nàng làm “RẦM” một phát xuống dưới nòng đường, thì tao ân hận cả đời. Đấy là tao nghĩ nàng phi cái chậu quần áo chứ nhẩy thì đéo bao giờ . Vậy là tối đó tao hành động.
Tối nay, cơm nước xong xuôi tao leo sang trần nhà nàng. Quyết tâm phải gặp được nàng mới thôi. Đợi mãi, đợi mãi cuối cùng rồi tao cũng gặp được……………………………………………….. ……………………………………………………. ông anh trai nàng (Đéo phải là nàng mới đau). Dcm, cũng may, may vì là tao bình tĩnh, đã không vội vàng hành động. Chứ trong đầu tao lúc đó, tao tính chỉ cần cánh cửa phòng thờ mở ra và nàng bước xuống sân trần là tao sẽ nhào luôn tới và ôm hôn nàng cho thỏa nhớ mong. Dcm. Lúc đó mà vội xong vồ ông anh, rồi hôn rồi hít, thì giờ chắc toét cmn đít với cả ông anh. May vãi.
– Ôi Chou. Mi làm cho tao giật bắn cả mìn. Sao không gọi tao, đứng đây chi đọ.
– Lin đâu anh?
– Nó đang rửa bát dưới nhà.
– Vâng.
– Tụi mi đang giận nhau đụng không?
– Sao a biết.
– Tao nhìn là tao biết liền. Với lại cái Lin cũng nói.
– Lin nói sao anh?
– Sắp tới tau sang Úc Châu. Con Lin nó cũng đòi theo tau đó.
– Là sao anh?
– Tau sang đó học, nếu được tau ở lại luôn.
– Còn Lin?
– Nó cũng tính vậy đó. Tau có hỏi nọ “hắn Chou thì sao”. Nó nói tụi mi chia tay nhau rồi. Mà sao lại thệ?
Tao im lặng.
– Thôi mi đứng đây nha. Để tau xuống rồi kêu con Lin lên phơi quần áo. Cho tụi mi nói chuyện.
– Vâng.
Không lẽ nàng giận tới tao tới mức đó? Bỏ tao đi luôn? Tao đang miên man suy nghĩ một mình thì nàng ôm theo một chậu quần áo đi lên. Nhìn thấy tao nàng đứng im rồi lại lặng lẽ mang quần áo ra phơi.
– Em.
Nàng không nói gì.
– Em.
Nàng vẫn im lặng.
– Anh làm gì sai?
Nàng bực tức quát lên.
– VÂNG. Anh hông có sai gì hết. ĐƯỢC CHƯA?
Nói xong nàng bật khóc. Tao tới ôm nàng thì nàng đẩy mạnh tao ra.
– Tránh xa tôi ra.
Biết nàng giận tao “lắm rồi” nên nàng mới dám xưng hô như thế với tao. Tao nghĩ trong đầu. Có lẽ tao đã sai thật và đã sai suốt những ngày vừa qua. Khi tao vẫn mãi tự cao tự đại không thèm để ý tới những cảm xúc của nàng. Tao vẫn nghĩ rằng chiếm được nàng rồi thì nàng sẽ mãi mãi thuộc về tao. Và tao, tao muốn làm gì thì làm. Tao đã sai.
Tao xuống nước.
– Anh xin lỗi.
Nàng khóc to hơn. Tao tiến lại gần ôm nàng vào lòng. Nàng cúi gằm mặt và không còn đẩy tao ra xa nữa, nhưng… nàng thì thầm.
– Chúng mình chia tay.
Bầu trời dường như sụp đổ ở dưới chân tao ngay sau câu nói của nàng. Tao buồn vô hạn. Tao ấp úng.
– Anh sai rồi. Cho anh xin lỗi.
Nàng vừa mới nín lại khóc nức nở.
– Chúng mình chia tay. Em sẽ đi xa và không còn ở đây nữa.
Trời đất trong tao cuồng quay. Không ngờ lại có một ngày buồn nhiều như thế với tao.
– Em đi Úc?
– Vâng.
Vậy là hết thật sự rồi. Buồn lắm chúng mày ạ. Sẽ không còn nữa những “Ngày mai, trên đường phố này, những đêm khuya có anh đưa về xóm nhỏ, xa lìa ánh đèn, có anh đưa em về bến mơ…”.
Tao tính đêm nay sẽ ở với nàng. Xin lỗi. Vì giờ xin lỗi là điều duy nhất tao có thể nói và có thể làm. Nhưng tao đang đứng ôm nàng thì bạn nàng tới.
– A buông ra, bạn em đang đợi.
Tao ra lan can nhìn xuống thì thấy một người đàn ông đi xe SH. Tao hỏi nàng:
– Ai đấy?
– Bạn em.
Tao tự ái và ghen.
– Thôi em đi đi.
Tối đó buồn chán, tao nằm trong phòng đốt thuốc và nghĩ vẩn vơ một mình.
Những ngày sau đó nàng lại tiếp tục lạnh lùng và tránh mặt tao. Tao từ hối lỗi chuyển sang tự ái, lao đầu vào các cuộc chơi. Các Night Club, các quán nhậu đêm và cả bé mèo. Kiếm được bao nhiêu tiền tao tiêu bằng sạch.
Thêm hai tuần nữa nàng giữ khuôn mặt lạnh lùng và đầy thù hận với tao, và cũng là tròn một tháng ngày tao đi làm. Tháng lương đầu tiên tao mua biếu bà già tao 2 cái áo. Tao mua 2 thỏi son môi để tặng cho nàng nhưng cất trong xe, không biết có nên tặng nàng hay không. Vì giờ tao nghĩ chắc tao và nàng sẽ chia tay thật. Số tiền còn lại tao rủ cả phòng đi ăn hải sản. Nàng giờ đã quá xa vời với tao mất rồi nên tao không rủ nàng đi. Tao nghĩ thế.
Đang ngồi uống rượu thì nàng nhắn tin “Anh đang ở đâu?”. Tao mừng, tao vui, rồi tao buồn. Hơn 3 tuần rồi tao mới lại nhận được tin nhắn của nàng. Nhưng giờ còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Tao nhắn lại “Anh đang tiếp khách”. Nàng nhắn lại “Anh về em muốn nói chuyện với anh”. Tao vẫn tự ái “Có chuyện gì em nói luôn đi, hoặc gọi cho anh, anh vẫn nghe được”. Nàng gọi cho tao:
– Alo.
– Anh bận chuyện gì? Em đã chậm kinh gần 2 tuần rồi anh có biết không?
What the fuck??????