Đăng lúc: 09:03 27-03-2022

Website đã chuyển qua tên miền mới là: truyen321.info, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 168: BA NGƯỜI NÓI CHUYỆN ĐÊM KHUYA
Vốn tưởng ma nữ mấy đêm nay mờ đến cửa sổ, không phải là Thái Tuế thì cũng là cô hồn dã quỷ nào đó, ai ngờ lại là Thang Nghiêu!
Cô ta mặc bộ váy đỏ, chân đi giày cao gót, chắc lúc nãy vội đi nên trẹo chân. Thấy tôi nhận ra mình, Thang Nghiêu thất vọng rồi nhìn tôi, cười ha hả: “Ha ha, không ngờ tới hả?”
Nhìn cái thái độ của cô ta, tôi tức sôi máu, quát: “Làm loạn cái gì thế, sao cô lại ở đây!”
Thang Nghiêu không để bụng, bĩu môi: “Nhà tôi ở trong thôn, sao tôi lại không ở đây được?”
Lần đầu gặp Thang Nghiêu, cô ta cũng nói là về nước thăm bạn trai, hình như ở Hổ Yêu Sơn, tôi thở dài: “Thế nửa đêm cô không ngủ, mò đến cửa sổ phòng tôi làm gì?”
Thang Nghiêu tỏ ra đắc ý: “Biết anh nhát gan nên đến hù dọa chút, ha ha!” Vừa nói, cô ta vừa cười gập cả bụng. Tuy cô ta là bạn thân của Bạch Phàm, nhưng quan hệ giữa hai chúng tôi không tốt, bị cô ta chơi xỏ, tôi tức, nhưng ngẫm lại đành bỏ qua, dù sao cũng là đồ con gái.
Phớt lờ Thang Nghiêu, tôi quay người đi về phòng. Thấy tôi không gân cổ lên cãi nhau, Thang Nghiêu mất hứng, đi theo vào. Tôi nằm luôn lên phản, cuộn chăn, cô ta cũng chẳng khách sáo, nhìn quanh phòng một chút rồi ngồi xuống. Thấy tôi không nói gì, Thang Nghiêu đẩy tay nói: “Sao thế, tức à?”
“Không, chỉ là không muốn nói chuyện với cô!”
Thang Nghiêu lại bật cười: “Hôm nay đã là gỉ, tôi còn lên kế hoạch tối mai bôi tương cà lên mặt, ai dè bị lộ!”
Tôi xoay người hỏi: “Cô về thôn lúc nào, cố ý về chơi tôi à?”
Thấy bên cạnh có bật lửa, Thang Nghiêu cầm lên châm điếu thuốc, nói: “Hôm liên hoan đó xong thì tôi về quê. Bữa trước thấy có người nhìn giống anh, tối không ngủ được liền mò đến xem, ai ngờ là anh thật. Anh không chịu ngoan ngoãn lái xe, mò đến thôn chúng tôi làm gì?”
Tôi bực mình đáp: “Đạp thanh” (đi chơi tiết thanh minh).
“Đạp thanh?”
Thang Nghiêu lại cười ngả cười nghiêng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Anh nghiêm túc chứ? Anh là đại gia thành phố à, lần đầu tôi nghe thấy tài xế xe bus về nông thôn đạp thanh đấy!”
Thang Nghiêu vốn tính cợt nhả, cứ gặp tôi là nói móc rồi này nọ, thấy tôi không phản ứng, lại cười nói: “Tối hôm trước tôi đến, thấy vợ góa nhà Chu gia ở phòng cách vách anh, theo tôi anh có ý đồ xấu. Chỉ vài ngày đã dọn về ở chung?”
Cái này thì quá đáng rồi, tôi không muốn nhiều lời với cô ta nữa, đáp: “Cô thì sao, không ở thành phố, về đây làm gì?”
Thang Nghiêu rít hơi thuốc, chậm rãi nói: “Tôi về thăm cha mẹ, một thời gian nữa phải đi rồi!”
“Phải đấy, cô không nói tôi cũng quên. Mấy tháng trước cứu cô ở đâph nước, cô bảo là phải bay về Anh luôn cơ mà?”
“Ừ, lúc đó quyết định như thế, nhưng mẹ tôi cứ giữ lại, nên chưa đành lòng đi.”
Chuyện vừa rồi đã làm tôi mất ngủ, cũng châm điếu thuốc hút. Thang Nghiêu nhìn tôi một lúc, hỏi: “Anh còn chưa nói mình đến đây có mục đích gì?”
Cô ta không tin tôi đến đây đạp thanh, bèn thuận miệng đáp: “Tôi có họ hàng với trưởng thôn, đến tảo mộ ông ấy thôi.”
Chẳng biết cô ta có tin hay không, chỉ thấy à một tiếng rồi nhàn nhạt nói: “Trưởng thôn chết oan uổng, nghe nói đến thi thể còn chưa tìm thấy, dưới mộ chỉ chôn di vật!”
Thang Nghiêu là bạn thân Bạch Phàm, lại ngẫu nhiên cũng ở Hổ Yêu Sơn, tôi hỏi thử: “Đúng rồi, lúc còn sống trưởng thôn có nói với tôi, thôn cô có một năm bị chết rất nhiều người đúng không?”
Thang Nghiêu sửng sốt: “Chết nhiều người?” Anh đang nói vụ tai nạn xe năm đó à?”
“Ừ!” Tôi cố gắng tỏ ra là không liên quan đến chuyện này, nhẹ nhàng đáp. Thang Nghiêu như đang nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt mông lung, lát sau mới nói: “Tai nạn xe năm đó quá thảm, anh không thấy thôn chỉ toàn người già với trẻ em ư? Đàn ông chết trong vụ tai nạn quá nhiều.”
Nói xong, cô ta chỉ sang phòng bên cạnh: “Chồng chị ấy, Chu gia cũng chết trong vụ tai nạn. Năm đó thằng con mới sinh chưa được bao lâu, giờ cũng mới hơn 10 tuổi.”
Tôi đang tò mò về việc vợ Chu gia kiện cáo năm xưa, nhưng hỏi thì chị ấy không nói, giờ nhân cơ hội liền hỏi Thang Nghiêu: “Tôi về công ty làm mới được 2 năm, không biết nhiều về vụ tai nạn xe đó. Nghe nói thôn cô có đi kiện, vợ Chu gia đi đầu tiên, sau đó vì sao lại rút đơn?”
Thang Nghiêu hút hết điếu thuốc, ném tàn xuống chân giẫm giẫm: “Mẹ tôi nói là không kiện được, còn bị uy hiếp. Sau khi vợ Chu gia đi kiện về thì cứ như biến thành người khác, không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa!”
Thấy Thang Nghiêu biết không ít, tôi mừng lắm, ngồi dậy nhưng vẫn giả bộ không quan tâm, nói: “Kiện cáo thì phải có chứng cứ, đó là tai nạn xe ngoài ý muốn, có gì mà kiện? Kiện tiền bồi thường không đủ à?”
Thang Nghiêu khoát tay, hai mắt đảo liến thoắng, ghé lại nói nhỏ: “Tôi nghe mẹ nói, việc này không phải sự cố ngoài ý muốn, hơn nữa…”
“Hơn nữa gỉ?” Tôi sốt ruột.
“Hơn nữa có người nói, hình như tài xế lái xe không chết!”
Tôi tung cái chăn lên phủi bụi, Thang Nghiêu thấy vậy đứng lên, lười biếng vươn vai nói: “Ở nông thôn thật buồn chết, vốn định hù dọa anh mấy hôm chơi, ai dè bị phát hiện, tôi về ngủ đây!”
Mấy câu nói của Thang Nghiêu rất có tính mấu chốt. Đến cô ấy cũng phong phanh biết việc lão Đường không chết, vậy thì nhân chứng kia chắc chắn ở trong thôn này. Để lấy lòng cô ta, tôi không vội hỏi ngay, mà khoác cái áo rồi đưa cô ta về nhà. Thấy tôi thay đổi thái độ, Thang Nghiêu cười: “Anh làm gì đấy? Nhiệt tình đột xuất như vậy, tôi không thích nghi kịp!”
Tôi xỏ giày, đáp: “Muộn quá rồi, phụ nữ đi đêm không an toàn, tôi phải đưa cô về!”
Thang Nghiêu vẫn cười giả lả: “Hai hôm nay bị tôi dọa chết khiếp anh không sợ à? Không sợ ma luôn?”
Tôi cười lạnh: “Không có gì, cô không sợ thì tôi cũng không sợ!”
Thang Nghiêu đột nhiên thay đổi nét mặt, lạnh lùng nói: “Tôi không sợ bởi bản thân tôi vốn là ma, anh thì không phải!”
Đang mải xỏ giày, nghe cô ta nói mà tôi ngẩn người. Ngẩng đầu lên nhìn, cô ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn, thời gian như ngưng đọng lại, không khí trở nên lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau, vẫn là Thang Nghiêu phá tan không khí im lặng, phì cười vỗ vai tôi: “Thật không hiểu tại sao công ty anh lại chọn tên nhát gan này lái chuyến xe đêm. Còn đòi đưa tôi về, lát nữa quay lại một mình có mà đái ra quần. Thôi để tôi tự về, không nhỡ có gì bất trắc, Bạch Phàm lại trách tôi, mai tôi lại đến tìm anh chơi!”
Không đợi tôi phản ứng, Thang Nghiêu liền lắc mông bỏ về. Trò đùa cợt của cô ấy quá đột ngột đôi lúc bản thân không kịp đề phòng. Nếu đã không muốn mình đưa về thì thôi, toàn là sợ bóng sợ gió, cũng may giờ đã rõ ma nữ không có thật, trong thôn ngoài ông lão với đứa cháu gái thì tôi chẳng quen ai, sự xuất hiện của Thang Nghiêu cũng là chuyện tốt.
Thở phào, tôi cởi áo khoác, lại chui vào ổ chăn, yên tâm mà đánh một giấc. Tối ngủ muộn nên đến tận 11h trưa hôm sau tôi mới rời giường, vừa đúng lúc vợ Chu gia nấu xong bữa trưa, ba chúng tôi ngồi quanh, ăn uống.
Từ nãy tới giờ, vợ Chu gia cứ nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ, mãi mới ấp a ấp úng nói: “Sao hơn nửa đêm hôm qua, tôi còn nghe thấy bên phòng cậu có tiếng nói chuyện? Tôi nói cái này cậu đừng giận, cứ như là có người khác trong phòng cậu vậy!”
Chắc là chị ấy nghe được tôi với Thang Nghiêu nói chuyện, vội bỏ bát cơm xuống, cười nói: “Đại tỷ đừng sợ, tối qua tôi có bạn tới chơi, ngồi nói chuyện phiếm, làm ảnh hưởng giấc ngủ của chị!”
Chị ta nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, gắp miếng thức ăn cho con trai, nói: “Chẳng trách, bảo sao tối qua trong phòng cậu lại ồn ào thế. Không có việc gì thì tốt, bạn cậu là ai, sao đêm hôm mới đến tìm muộn thế?”
“À, người cùng thôn các chị, tên là Thang Nghiêu, chắc chị cũng biết chứ?”
Chị ta gật đầu: “À, Thang Nghiêu nhà Thang gia, con bé vẫn luôn ở nước ngoài nên không thân quen lắm. Thế còn người nữa là ai?”
Người nữa? Tôi sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Cái gì mà một người nữa?”
“Ngoài Thang Nghiêu ra thì còn có một ông già mà, ông ấy là ai?”
“Ông già? Không có ông già nào, tối qua chỉ có hai chúng tôi trong phòng thôi!”
Đột nhiên sắc mặt chị ta thay đổi, thả đôi đũa xuống mâm, căng thẳng nói: “Không thể thế được. Rõ ràng là giọng nói ba người mà, ngoài cậu và con bé, tôi còn nghe thấy một giọng ông già, ông ấy còn khá vui nữa!”
Thấy vợ Chu gia sợ hãi, chắc mấy nay thần kinh suy nhược, tôi không để bụng, nhai đồ ăn, nói: “Đại tỷ, chị nghe lầm rồi, hôm qua tôi bị cảm chưa khỏi nên giọng khàn khàn đấy thôi!”
Vừa dứt lời thì thằng bé nãy giờ ngồi ăn bên cạnh chợt nhìn tôi chằm chằm: “Anh à, em cũng nghe thấy, mẹ không nói dối đâu!”

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 82.6 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x