Đăng lúc: 09:03 27-03-2022

Website đã chuyển qua tên miền mới là: truyen321.info, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 247: ĐIỀU KIỆN TRAO ĐỔI
Trong thời điểm mấu chốt lại xảy ra biến cố, tôi không kịp trở tay. Luật sư không nghi ngờ gì bà lão, nhưng tôi thì biết rõ, nó chính là bị bà ta cầm đi. Cũng may là tập hồ sơ đã được luật sư sao lại một bản, tôi gửi email, bảo anh ấy chuyển cho mình.
Sốt ruột quay về ký túc để xem danh sách, tôi nói vài câu với Thang Nghiêu rồi rời đi. Từ đầu đến cuối, chủ quán mì vẫn đứng yên ở quầy, giống như một người ngoài không liên quan đến chuyện này vậy. Tôi tin lời Thang Nghiêu nói, nhất định trong vòng ba ngày, phải tìm ra được quy luật tử vong.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://truyen321.info/chuyen-xe-bus-so-13/
Ngày hôm sau, tôi gọi điện cho Quách Chế Phiến đến để hỗ trợ tìm manh mối trong danh sách nạn nhân. Quách Chế Phiến rất nhiệt tình tuy nhiên anh ta đã rời quê cả chục năm, rất nhiều cái tên đã không còn nhớ.
Cầm bút bi, trước tiên anh ta liệt kê ra họ hàng của mình, tổng cộng có 18 người. Rõ ràng là cả già cả trẻ, toàn bộ đều chết trong vụ tai nạn xe.
“Tôi thấy rất quái lạ, những họ hàng của anh không phải chết trong cùng một vụ. Trước sau đã xảy ra đến ba vụ, theo lẽ thường thì sau vụ đầu tiên, mọi người phải có cảnh giác trong lòng, không dám ngồi xe nữa, nhưng sao vẫn ngồi, như vậy chẳng phải khác thường sao?”
Quách Chế Phiến gật đầu: “Đúng, rất lạ. Sau vụ tai nạn thứ hai, họ hàng tới dự lễ tang, ai cũng nói vụ tai nạn nhắm vào họ Quách, ông nội còn dặn chúng tôi không được ngồi chuyến xe này nữa, mọi người đều nghe thấy. Nhưng gia đình tôi chuyển đi chẳng bao lâu thì lại nghe tin dữ về vụ tai nạn thứ ba. Có cả ông nội tôi trên chuyến xe đó, tôi vẫn luôn không thể hiểu nổi!”
Tôi thở dài, quá là bất thường, sau khi Vương Đắc Hỉ xảy ra chuyện, chả thôn dân nào dám ngồi xe, đó mới là phản ứng bình thường. Nhưng mười năm trước, người trên chuyến xe thứ hai và thứ ba rất đông, tại sao họ lại ngồi xe? Họ tự nguyện ư? Ý tưởng này vừa xuất hiện, lông gáy tôi dựng đứng lên, liệu có phải họ không tự làm chủ được bản thân?
“Tôi nhớ người này!” Đang suy nghĩ mông lung thì Quách Chế Phiến chỉ một người tên Vương Thịnh. Tôi nhìn lướt qua, đó là nạn nhân trong vụ tai nạn đầu tiên, ngồi xe lão Đường.
“Anh ấy cũng có người nhà ngồi xe à?”
Quách Chế Phiến cau mày lắc đầu: “Anh ta không có người nhà, cha mẹ chết sớm để lại một mình anh ta. Là một tên lưu manh, chơi bời lêu lổng trong thôn, nói đến cũng kỳ quái, thường ngày anh ta không ra khỏi thôn bao giờ.”
“Anh nhìn tiếp xem, mấy vụ tai nạn này, có nhà nào giống nhà anh, đều chết cả nhà không?”
Quách Chế Phiến lật mấy tờ danh sách xem, đột nhiên hai mắt sáng lên, lần lượt chỉ vào những cái tên, nói: “Đây, hai vợ chồng Ngụy Đại Phát và con trai họ, có tính không?”
“Tính!” Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Đứa bé năm đó bao nhiêu tuổi, anh nhớ không?”
Quách Chế Phiến ngẩng đầu nhớ lại: “Không lớn lắm, hai vợ chồng son, tôi còn nhớ năm đó con họ mới biết đi!”
Tôi ghé đầu lại gần nhìn, chuyến xe 13 thành lập ra là để cho thôn dân vào thành phố bán rau quả, sao trẻ em vừa chập chững biết đi cũng cho theo làm gì? Mục đích vào thành phố của nhà này có hơi quái lạ.
“Những người khác thì sao? Có cả gia đình nào không?”
Quách Chế Phiến ái ngại lắc đầu: “Những người khác đều không nhớ, gần 20 tôi đã ra ngoài kiếm sống, rất nhiều người trong thôn, nhìn mặt thì biết đấy, nhưng nhìn tên thì không nhớ nổi.”
Tôi thất vọng gật đẩu, Quách Chế Phiến chỉ nhận ra một nhà ba người cùng tên lưu manh sống một mình kia, nhưng từ hai nạn nhân này lại chẳng tìm ra quy luật gì cả. Thấy tôi chán nản, Quách Chế Phiến nói: “Thực ra thì có cái này, không biết có gọi là quy luật không. Ba danh sách nạn nhân trong các vụ tai nạn, đều là người bản xứ Hổ Yêu Sơn, không có bất kỳ người ngoài nào.”
Tôi nghe vậy chợt căng thẳng: “Đều là người bản xứ? Hổ Yêu Sơn các anh có nhiều người bên ngoài tới sinh sống không?”
Quách Chế Phiến gật đầu: “Nhiều, Hổ Yêu Sơn đất đai trù phú, rất nhiều người bên ngoài không có công viện, liền tới thôn chúng tôi định cư.”
Cũng đúng, năm xưa lão Vũ và mấy đồng ngũ trước khi đi làm ở công ty, đã tới đó thầu đất trồng trọt. Đây coi như là một quy luật ư? Tuy chưa đầy đủ lắm, nhưng xem ra cũng được.
“Thế này đi, tôi cầm bản danh sách này về cho cha mẹ xem qua, nhất định họ đều biết tất cả trên đó, có phát hiện gì, tôi lại gọi điện cho anh.”
“Ừ, vậy anh mau lên, chuyện này gấp lắm!”
“Hai ngày thôi!” Quách Chế Phiến cất mấy tờ danh sách, nói thêm vài câu rồi vội vàng rời đi.
Tính cả hôm nay thì còn ba ngày nữa là đến 15 âm lịch, tôi căng thẳng, giờ còn chưa có bất kỳ manh mối nào, thời gian e là không đủ.
Lão Quỷ và lão Vũ ở tại khách sạn gần công tu tôi, tôi đến tìm lão Quỷ, mấy lần gặp mặt mà chưa có thời gian nói, giờ liền đem manh mối mà Quách Chế Phiên cung cấp, kể cho ông ấy nghe.
Đồng tiền bị Đạo Điên cướp mất, lão Quỷ cứ buồn bực không vui, nghe tôi nói về chuyện danh sách, cũng chẳng mấy động tâm.
“Quỷ bá bá, trước ngày 15 âm, nếu ta không xử lý tà ám kia, sẽ lại có người phải chết. Ông nhất định phải nghĩ cách!”
Lão Quỷ trợn mắt: “Vì sao?”
Đương nhiên không thể nói là vì đại họa nói cho mình, tôi chỉ giải thích: “Bởi vì từ lúc tôi cầm lái chuyến xe, cứ 15 âm lịch đều có người chết.”
Lão Quỷ hừ lạnh: “Không có đồng tiền tôi không phong ấn cái giếng được. Cậu khỏi phải sợ, 15 âm này cứ ở bên cạnh tôi!”
Tôi vội đáp: “Tôi ở bên cạnh ông, nhưng những người khác thì sao, nếu những người thân quen của tôi xảy ra chuyện, phải làm thế nào?”
Thấy tôi kích động, lão Quỷ xua tay nói: “Những người khác? Cậu lo cho cái mạng của chính mình đã rồi nói.”
“Thế chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ chờ đợi như vậy thôi ư?”
Lão Quỷ ngửa đầu nằm xuống giường, lười biếng đáp: “Tìm tên ba hia kia đoạt lại đồng tiền, tạm thời không còn cách nào khác.”
Thấy lão Quỷ ký thác hết hy vọng lên đồng tiền, ngoài ra không có kế hoạch nào khác, tôi thất vọng đến tột cùng. Lão Quỷ đã như vậy, Đạo Điên thì không biết đi đâu, chẳng còn ai giúp mình.
Đơn độc đi trên đường, chợt tôi thấy nhớ lão Lưu, nhớ tiểu Lục, nhớ Hoàn Tử Đầu. Đó là những người thân cận nhất của tôi, giúp tôi vượt qua bao gian khó hiểm nguy, giờ chẳng thấy một ai bên cạnh, tôi chỉ có thể dựa vào chính bản tjaan mình.
Một ngày trôi qua trong giày vò, ngày mai đã là 15 âm lịch. Tiểu Lục không có ở công ty, toàn bộ đơn vị do tôi phụ trách. Chẳng phải 15 âm sẽ xảy ra tai nạn xe sao, vậy đêm đó không lái xe là được chứ gì. Chỉ tôi và tiểu Lục có chìa khóa xe, tôi bèn cất thật kỹ, đảm bảo đêm mai sẽ không bị ai lái xe ra ngoài.
Đây là việc đầu tiên, việc tiếp theo là in một đống tờ rơi, đóng dấu công ty rồi tìm mấy tài xế rảnh rỗi cùng mình đến Hổ Yêu Sơn và Đường Oa Tử, phát cho từng nhà, thông báo rằng tối 15 âm lịch chuyến xe 13 sẽ không chạy. Việc thứ ba, tôi tính sẽ đi tìm Lưu Vân Ba.
Lưu Vân Ba là nhân vật nguy hiểm, tôi tin hắn và bà lão là đồng bọn, mồ chôn mèo trên núi ở Đường Oa Tử là chính tay hắn chôn, Lý Đồng cũng do hắn giết, đồng tiền cũng bị hắn đoạt đi.
Ngay từ khởi đầu, Lưu Vân Ba đã lừa tôi khổ sở, làm theo lời hắn để đối phó lão Lưu và lão Vũ. Tôi chạm trán với hắn trong vụ quan tài giấy ở Đường Oa Tử, tuy cuối cùng hắn đã hạ chú Bách quỷ khốc môn, nhưng tôi có thể cảm giác được, cảm xúc khi tự kể về gia thế của mình, hắn không hề bịa đặt.
Trước khi tôi đi tìm Mộng Nga nhờ cứu sống bé gái, hắn còn tới công ty tìm tôi, nói rằng trên đời này chỉ mình hắn mới có thể làm con bé sống lại. Sau đó thì Mộng Nga chết, điều này làm tôi khẳng định, Lưu Vân Ba biết rất nhiều chuyện của bà lão, hớn nữa hình như hắn còn cần tôi giúp.
Hiện tại manh mối đã đứt đoạn, trong vòng hai ngày, muốn tìm ra quy luật giết người của bà lão, chỉ có thể hỏi Lưu Vân Ba.
Đi tìm Lưu Vân Ba, tôi đã có đủ dũng khí, con người không phải lúc nào cũng núp sau cánh của kẻ mạnh, họ cần phải trưởng thành, đúng không? Sau bao nhiêu chuyện, đã có rất nhiều người chết vì bị tôi liên lụy, lần này tôi quyết định chấp nhận mạo hiểm, hy vọng có thể cứu người khác một mạng.
2386 Đường Hoài Viễn.
Khu tập thể cũ này gợi cho tôi biết bao kỷ niệm, ký ức về lần đầu đặt chân tới đây vẫn còn rất mới mẻ. Đứng ở tầng 3, vừa định gõ cửa thì cửa đã tự động mở, dáng người béo lùn của Lưu Vân Ba xuất hiện, có vẻ hắn đang muốn đi ra ngoài.
Trông thấy tôi, đương nhiên là hắn vô cùng kinh nhạc, sau một lúc sững sờ, rốt cuộc vẻ tươi cười đã lộ trên mặt: “Cuối cùng cậu cũng tới!” Lời này cứ như hắn vẫn luôn đợi tôi vậy.
“Ừ!” Tôi lên tiếng.
Lưu Vân Ba đứng sang một bên, ý bảo tôi vào nhà. Hít sâu một hơi, tôi bước vào trong, ngồi xuống ghế. Lưu Vân Ba rót chén nước, cười giả lả: “Tiểu tử, mạng lớn lắm!”
Tôi thở dài, trấn định nói: “Người tốt, có ông trời phù hộ!”
Lưu Vân Ba gật đầu hỏi: “Lần trước ta cố ý đi tìm cậu, cậu lại không tới, giờ hối hận rồi ư?”
Lần này đến đây là đã đánh cược tính mạng, tôi tỏ thái độ thấy chết không sờn, đáp: “Lần đó ông chủ động muốn giúp tôi, có phải là có chuyện gì muốn trao đổi?”
Lưu Vân Ba cười nói: “Lần đó à, đã rất lâu rồi. Lúc ấy đúng là ta muốn trao đổi với cậu, ta khôi phục hình nhân giấy đỏ, đổi lại cậu giúp ta một việc. Nhưng cậu không tới.”
“Giờ tôi tới rồi, ông còn cần tôi giúp không?”
Lưu Vân Ba không trả lời ngay, đứng dậy chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
“Nếu cậu chịu giúp, đương nhiên là cần!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ hắn sẽ cự tuyệt thì cất công đến đây sẽ vô ích. Hắn nói tiếp: “Còn muốn ta cứu sống hình nhân nữa không?”
Đến thì cũng đến rồi, vừa hay hắn vẫn còn có việc cần mình giúp, tôi đi thẳng vào vấn đề luôn: “Chuyện người giấy bỏ qua, chắc ông biết cái giếng cổ ở Hổ Yêu Sơn chứ, tôi muốn hỏi một chút về nó.”
Ánh mắt Lưu Vân Ba sáng lên, cười ha hả: “Rốt cuộc cũng điều tra ra được. Tiểu tử cậu tuy có ngu ngốc, nhưng may mà được cái kiên trì bù lại. Cậu sống được đến bây giờ thật đúng là không phải ngẫu nhiên.”
Tôi trả lời: “Lưu đại sư, ông nói cho tôi nghe về cái giếng, tôi sẽ giúp ông một chuyện, chỉ cần không phải việc thương thiên hại lý. Ông thấy sao?”
Lưu Vân Ba cười khổ, gật đầu: “Cái này cậu yên tâm, ta sẽ không làm khó dễ đâu. Có điều lần trước ta hạ chú cậu, hẳn cậu sẽ hận tôi thấu xương, không ngờ lần này lại mạo hiểm đến đây tìm tôi đấy.”
Tôi bất đắc dĩ trả lời: “Vậy ông nói trước xem, tôi cần giúp ông cái gì, nếu được thì chúng ta sẽ giao kèo.”
Lưu Vân Ba chần chờ một lát, đột nhiên mặt trở nên xanh lét, nghiêm túc nói: “Được, tôi cần cậu giúp đi lấy trộm một thứ, cứu mạng cho tôi!”

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 117.2 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x