Đăng lúc: 12:11 06-11-2021

Phần 137
Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn thường kể với người bạn học về chuyện mua bán âm vật mấy năm qua. Mới đầu là nấu cháo điện thoại, sau đó hắn không chờ được, từ ngàn dặm xa xôi tìm đến tiệm của tôi, mỗi ngày trừ lúc ăn ngủ, còn lại đều nghe tôi kể chuyện cũ, tôi nói đến mức nước bọt văng như sao bay đầy trời. Hắn nói với tôi, những kỳ văn dị sự tôi gặp được quả thực đã phá bỏ thế giới quan của hắn, con mẹ nó quá thần bí, con mẹ nó quá kích thích! Nếu có thể viết thành một bộ tiểu thuyết tuyệt đối có thể thành best seller, tên sách hắn đã nghĩ kỹ rồi, đặt tên là “Dân buôn đồ âm”! Tôi mỉm cười, không nói gì.
Sau ba ngày ba đêm, rốt cuộc tôi đã nói hết chuyện của mình, sau đó vừa lừa vừa gạt người bạn học cũ đến sân bay, trước khi chia tay đồng ý với hắn, sau này nếu trải qua chuyện gì nữa thì nhất định không giữ bí mật mà sẽ nói hết với hắn. Lúc trở về tiệm đồ cổ đã là 11 giờ đêm, tôi lên giường đi ngủ, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, khi rửa mặt đã bị vẻ mặt tiều tụy trong gương làm chính mình hoảng sợ. Tôi mất nửa ngày mới ra chợ mua một con gà mái già, một túi rau, thêm một cây nhân sâm Đông Bắc để bồi bổ nguyên khí.
Vừa định ra khỏi cửa, tiếng đập cửa đã vang lên. Tôi ngủ không đủ giấc mắt thâm xì, chậm chạp đi tới trước cửa:
“Ai vậy? Cửa hàng của ta không buôn bán ban ngày, có việc gì trời tối hãy đến.”
Kết quả tiếng đập cửa vẫn phanh phanh phanh làm tôi đau cả não. Tôi tức khắc nổi giận, mở cửa ra phát hiện ngoài cửa có một tên đầu đinh tầm khoảng 30 tuổi. Hắn mặc một bộ đồ thể thao Adidas, râu ria sạch sẽ, nhưng sắc mặt lại vô cùng bất an, vừa gõ cửa vừa hoảng sợ ngó sau lưng, cứ như có thứ gì đó đuổi theo hắn. Phản ứng đầu tiên của tôi là có phiền toái tới cửa rồi.
Tôi đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, cảnh giác hỏi:
“Ngươi tìm ai?”
“Xin hỏi đây có phải là nơi ở của một vị cao nhân họ Trương?”
Gã đầu đinh tò mò nhìn vào trong tiệm ngó nghiêng.
“Ngươi tìm vị cao nhân họ Trương làm gì?”
Tôi nhíu mày. Tên này lén lút, mong là không phải người do Long Tuyền Sơn Trang phái tới.
“Bạn của ta nói, phố đồ cổ này có một vị cao nhân họ Trương, chỉ có hắn mới có thể cứu được ta. Sáng sớm ta đã tới phố đồ cổ hỏi thăm, mọi người đều nói vị cao nhân đó ở căn trong cùng, vì thế ta tới đây.”
Gã đầu đinh nói.
“Ồ. Là như thế ư, có muốn vào uống chén trà không?”
Tôi hỏi. Hắn suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng gật đầu, cẩn thận bước vào tiệm.
Nhân lúc pha trà, tôi lén nhìn thoáng qua, phát hiện hắn vẻ mặt xui xẻo, cầm chén trà cũng không xong, hai tay run bần bật. Hiển nhiên tiểu tử này đã sợ hãi tới cực điểm. Từ chối người như vậy, tôi thật sự có chút không đành lòng, nhưng tôi lại cảm thấy hắn đột nhiên đến đây có chút khả nghi. Suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định gọi điện thoại cho Lý mặt rỗ tới đây, bảo hắn đóng vai vị cao nhân họ Trương này, tôi thì vào vai đồ đệ của hắn, trước tiên cứ thăm dò tên gia hỏa này, nếu có gì không thích hợp thì cứ thấy chiêu tiếp chiêu.
Lý mặt rỗ còn đang vì chuyện Sinh Hoa Diệu Bút mà bực bội tôi, nhưng vừa nghe có mối làm ăn mới, lập tức vui vẻ, mặc đồ tây tới đây, vừa vào cửa đã ra vẻ tiên phong đạo cốt nói:
“Tiểu huynh đệ, sáng sớm ngươi đã đến cửa nhà ta, dám hỏi có chuyện gì?”
Gã đầu đinh kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lý mặt rỗ:
“Ngài chính là vị cao nhân họ Trương?”
“Đương nhiên.”
Lý mặt rỗ nhìn đồng hồ nói:
“Gặp phiền toái gì, hoặc là muốn ta ra tay làm gì thì mau nói đi! Ta có rất nhiều việc, lát nữa còn phải vào trung tâm thành phố thu một món đồ cổ.”
Tôi cũng phụ họa nói:
“Sư phụ ta tuy rằng bộ dáng cổ quái, nhưng bản lĩnh lại rất cao cường! Mau nói việc của ngươi ra, để sư phụ lão nhân gia ra chủ ý cho ngươi.”
Gã đầu đinh bị tôi và Lý mặt rỗ phối hợp lừa gạt mà sửng sốt một hồi, cuối cùng gật đầu nói:
“Là thế này, ta là Triệu Võ Dương, là hội viên một câu lạc bộ phượt thủ.”
“Phượt thủ?”
Lý mặt rỗ chớp mắt:
“Đó cũng là sở thích của bọn ta.”
Triệu Võ Dương khó hiểu mà nhìn hắn. Lý mặt rỗ cười hì hì tiếp tục nói:
“Ta thích nhất là ăn thịt lừa nướng, sao, hiện giờ bán lừa thịt nướng cũng có thể lập câu lạc bộ rồi ư, chính quy như vậy luôn?”
Triệu Võ Dương khóe miệng giật giật. Tôi xấu hổ, thầm nghĩ kiếp trước có phải đã làm chuyện gì thiếu đạo đức hay không, nếu không sao kiếp này lại quen biết tên đần như Lý mặt rỗ.
(Phượt thủ / bạn du lịch: 驴友. Trong từ này có chữ 驴 nghĩa là con lừa. Đây là 2 từ phát âm giống nhau nhưng khác nghĩa)
Triệu Võ Dương hiển nhiên không biết nên nói như thế nào với Lý mặt rỗ, tôi đành phải cười ha ha nói:
“Sư phụ của ta thích nhất là nói giỡn, ngài cho rằng nói giỡn có thể tạo cảm tình, ngươi cứ nói tiếp, không cần để ý.”
Triệu Võ Dương rầu rĩ gật đầu:
“Nửa tháng trước, câu lạc bộ tổ chức một chuyến du lịch! Tính cả ta thì có tổng cộng bốn người tham gia. Ba nam một nữ, người nữ tên là Tiêu Tư Tư, đang thực tập ở ngân hàng, hai người nam còn lại một là Trương Khánh Hải, là họa sĩ vẽ tranh. Một là Tiết Bằng, là sinh viên.”
Tôi đánh giá Triệu Võ Dương vài lần, tò mò hỏi:
“Mạo muội hỏi một chút, ngài đang làm nghề gì?”
Hắn không hề nghĩ ngợi mà trả lời:
“Ta là một bác sĩ nha khoa, rất thích đi du lịch, kỳ nghỉ hàng năm đều đi chơi, mấy năm nay cơ hồ đã đi khắp đại giang Nam Bắc. Trương Khánh Hải là bệnh nhân của ta, thường xuyên gặp ta để lấy cao răng, qua lại nhiều thì thành quen, cũng là hắn giới thiệu ta gia nhập vào câu lạc bộ. Lần này địa điểm đi du lịch cũng là hắn chọn, là một thôn nhỏ ở sâu trong Sơn Đông, nghe nói nơi đó chưa từng được khai phá, ở sâu trong núi lớn, tựa như thế ngoại đào nguyên!”
Tôi gật đầu, ý bảo Triệu Võ Dương nói tiếp. Triệu Võ Dương uống một ngụm trà, thập phần hối hận nói:
“Bởi vì một năm ta mới được nghỉ vài lần, cho nên lúc ấy đang chuẩn bị đi đảo Bali, đối với cái gọi là tìm kiếm nơi thế ngoại đào nguyên căn bản là không có hứng thú! Nhưng Trương Khánh Hải cứ khuyên ta, ta cũng chỉ có thể đồng ý, ai, sớm biết như vậy thì đã không đi, đó quả thực là ác mộng…”
Nói đến đây, Triệu Võ Dương lại bắt đầu run bần bật, xem ra chuyện kinh khủng mà hắn gặp phải là xảy ra trong chuyến du lịch này. Tôi lập tức dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe.
Triệu Võ Dương tiếp tục nói:
“Ban đầu Trương Khánh Hải nói với ta có sáu người tham gia, hơn nữa đều là nam sinh, ta cũng không quá để ý. Nhưng khi tập hợp ở sân bay, ta phát hiện chỉ có bốn người, trong đó lại có một cô gái là Tiêu Tư Tư. Ta lúc ấy đã có chút không vui, Trương Khánh Hải lại giải thích rằng hai người khác có việc không tới được, Tiêu Tư Tư là đàn em khóa dưới ở đại học của hắn, đang thực tập ở ngân hàng, muốn nhân dịp kỳ nghỉ cuối cùng trước khi ra trường mở mang thêm chút kiến thức, hắn không tiện từ chối nên đã đáp ứng rồi. Tiêu Tư Tư xinh đẹp, cũng biết nói chuyện, là một cô nương bát diện linh lung, hơn nữa người cũng đã tới đủ, ta cũng không nói gì nữa.”
Lý mặt rỗ nghe xong, cười cười không có hảo ý:
“Tiểu tử ngươi là điển hình cho câu nói trên đầu chữ sắc có một thanh đao a.”
(Bát diện linh lung: Xinh đẹp vô ngần. Chữ sắc 色: Sắc đẹp, tửu sắc… trên đầu có bộ đao 刀: Con dao. Câu nói của Lão Lý có hàm ý chiết tự rằng sắc đẹp luôn ẩn tàng nguy hiểm, nếu lao vào sắc thì sẽ bị đao chém)
“Không phải…”
Triệu Võ Dương vội vàng phân bua:
“Ta lớn hơn cô ấy mấy tuổi, hoàn toàn không có ý nghĩ gì về chuyện đó. Chuyến đi này vô cùng vất vả, chúng ta đầu tiên là ngồi máy bay tới Sơn Đông, sau đó lại đi xe lửa tới một tiểu trạm ở nơi chưa bao giờ nghe nói tới, cuối cùng thuê máy kéo của nông dân, lúc này mới tới cái thế ngoại đào nguyên của Trương Khánh Hải, trời ơi, đó nào phải là thế ngoại đào nguyên gì, rõ ràng là một khe suối nghèo đói! Thôn đó tên là Vô Diêm Thôn, tổng cộng có mười mấy hộ, chúng ta buổi tối tới nơi, bốn phía đen như mực cũng không có ánh đèn, mọi nhà đều đóng chặt cửa, gọi thế nào cũng không có ai ra mở cửa.”
Tôi thầm nghĩ:
“Vô Diêm Thôn? Cái tên này có chút ý tứ.”
Triệu Võ Dương thở dài:
“Chúng ta vất vả đến chết đi sống lại là muốn tìm kiếm thế ngoại đào nguyên, kết quả tới một nơi chim không thèm ị, tuy rằng bên ngoài không tiện nổi giận nhưng sắc mặt mọi người rất khó coi. Chỉ có Trương Khánh Hải rất hưng phấn, gõ cửa một hộ xin ngủ lại một đêm. Trong suy nghĩ của ta, người ở nông thôn đều chân thực giản dị, nhiệt tình hiếu khách, nhưng người ở thôn này hoàn toàn ngược lại, từ đầu tới cuối cũng không có ai đáp lời, giống như là một quỷ thôn vậy.”
Nói đến đây, hắn hoảng sợ nhìn tôi một cái.
Tôi cười cười:
“Có đôi khi người vùng núi không thích giao tiếp với người ngoài, cái này cũng bình thường.”
“Không, căn bản không phải như vậy.”
Triệu Võ Dương nghiêm túc giải thích:
“Bọn họ không phải là không thích giao tiếp, mà là có địch ý với chúng ta! Giống như là vô cùng hận chúng ta vậy, hận không thể giết chết tất cả chúng ta!”

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 71 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x