Đăng lúc: 12:11 06-11-2021

Phần 152
Chuyện ở Vô Diêm Thôn xem như đã hoàn toàn kết thúc, sau đó Lý mặt rỗ cũng rất kỳ lạ là không hề kéo tôi đi tìm mối làm ăn nào, Long Tuyền Sơn Trang cũng không tìm tôi làm phiền, cuộc sống tựa hồ đã yên tĩnh trở lại. Mỗi ngày ngoại trừ cùng Tiểu Nguyệt nói chuyện vui đùa, tôi lại cùng Lý mặt rỗ uống rượu nghe hắn khoác lác. Có nhiều lúc tôi nghĩ nếu cuộc sống có thể luôn luôn như thế này thì tốt biết bao? Đáng tiếc tôi là một âm vật thương nhân, đời này đã định sẵn là không thể ngồi yên một chỗ.
Hôm đó tôi và Lý mặt rỗ đang mở một bình Trung Quốc Lam ra uống, Nhất Sơ đột nhiên xuất hiện, bộ dáng phong trần mệt mỏi. Lòng tôi trầm xuống, chạy tới đỡ hắn vào trong tiệm hỏi hắn làm sao vậy, có phải là bị thương không? Với tính cách của hắn, đột nhiên tới tìm tôi khẳng định không phải là tới chơi.
“Ta không sao.”
Nhất Sơ nhận cốc nước từ tay Lý mặt rỗ, uống một ngụm mới lạnh lùng nói:
“Ta tới là có một việc muốn ngươi giúp.”
“Rất hay, ca ca ta lại có dịp xuất chinh rồi!”
Lý mặt rỗ nghe Nhất Sơ nói xong liền vỗ đùi, ngay sau đó gãi đầu, đôi mắt nheo lại nhỏ như hạt châu hỏi:
“Trước tiên nói xem chuyến này đi được bao nhiêu tiền?”
Tôi trực tiếp tát một cái lên đầu hắn, sau đó hỏi Nhất Sơ rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu Nhất Sơ tới tìm tôi, khẳng định là có liên quan đến âm vật, chỉ là tôi không hiểu, vì sao hắn không tự mình đi giải quyết, mà lại nhờ tôi giúp? Trong đó khẳng định có điều kỳ quặc.
“Lần này thuần túy là giúp ta một việc, không có tiền, không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Nhất Sơ nhìn chằm chằm Lý mặt rỗ nói, rồi đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi mở ra, trong đó viết một đống địa chỉ và một số điện thoại. Tôi nhìn lướt qua rồi cất tờ giấy đi, chờ Nhất Sơ mở miệng.
“Lần này khách hàng là đơn vị cấp quốc gia: Viện bảo tàng Thẩm Dương.”
Nhất Sơ nói:
“Lúc trước khi bảo vệ đi tuần đêm nghe thấy trong đại sảnh có tiếng bước chân, bọn họ cho rằng có trộm, liền vội vội vàng vàng lao tới, kết quả mỗi lần vừa đến đại sảnh thì tiếng bước chân lại biến mất. Ban đầu bọn họ cũng không để ý, tưởng rằng đã nghe lầm, không ngờ sau đó động tĩnh càng lúc càng lớn, mơ hồ còn có thể nghe thấy một nam nhân đang khóc.”
“Giám đốc viện bảo tàng ý thức được sự tình không đơn giản, đã sắp xếp mấy người được huấn luyện chuyên nghiệp nấp dưới kệ thủy tinh trong đại sảnh xem thử rốt cuộc là ai phá rối? Ai ngờ sau một đêm, mấy người đó đều phát điên, hơn nữa lần lượt tử vong, từ đó về sau ở viện bảo tàng không ai dám trực ban, giám đốc không ngại nề hà qua mọi mối quan hệ tìm được ta…”
Nhất Sơ nói đến đây, ánh mắt trở nên rất phức tạp.
Căn cứ vào lời hắn nói, tôi cơ bản có thể kết luận đây là do âm vật quấy phá, không phải là quỷ hồn làm loạn. Bởi vì viện bảo tàng Thẩm Dương đã từng là hoàng thành thời Mãn Thanh, tự thân mang khí tức hoàng gia, cô hồn dã quỷ tuyệt không dám tới gần. Sở dĩ có động tĩnh lớn như vậy, tám phần là do cổ vật ở đó theo thời gian đã biến thành âm vật.
“Khó trách ngươi không đi, hóa ra là không có tiền lại còn nguy hiểm.”
Lý mặt rỗ nghiêng đầu đánh giá Nhất Sơ:
“Trương gia tiểu ca, vụ này không có lời a, vé tàu xe cũng không có ai chi trả, ta thấy chúng ta đừng nên nhúng tay vào.”
Tôi mặc kệ Lý mặt rỗ, hỏi Nhất Sơ vì sao lại tìm tôi.
“Bởi vì ta biết là thứ gì đang quấy phá, nhưng ta lại không thể nhúng tay, đó cũng không phải là đại hung âm vật, ngược lại đã làm những việc chính nghĩa, nếu có thể, xin ngươi nhẹ tay với nó.”
Nhất Sơ nói đến đây thở dài một hơi. Tôi buồn bực, tuy rằng âm vật thương nhân là khắc tinh của âm vật, nhưng nếu gặp được âm vật lợi hại cũng có thể chết thảm đương trường. Giả sử tôi hạ thủ lưu tình với âm vật đó, nó sẽ lưu tình với tôi sao? Cho nên tôi không nói gì, ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhất Sơ.
“Thôi bỏ đi… Nên làm thế nào thì làm thế ấy! Không trái với lòng mình là được.”
Nói xong, Nhất Sơ yên lặng rời đi. Tôi lao ra cửa nhìn bóng lưng hắn hô lớn:
“Ngươi yên tâm, vụ này ta nhận!”
Nhất Sơ rõ ràng khựng lại một chút, rồi sau đó không quay đầu mà đi tiếp, biến mất trong tầm mắt của tôi, nhìn bóng dáng tiêu điều đó, tôi đột nhiên cảm thấy hắn cũng không trâu bò như vậy, cao ngạo như vậy, cũng có việc mà chính mình không muốn đối mặt. Nếu hắn giao chuyện này cho tôi, khẳng định là cảm thấy, tôi là người duy nhất trên thế giới này hắn có thể phó thác được?
Tôi thở dài lấy tờ giấy của Nhất Sơ ra, chỉ hy vọng có thể thuận lợi thu phục được âm vật này, làm cho Nhất Sơ an tâm.
“Trương gia tiểu ca, ngươi thật sự định quản chuyện này?”
Lý mặt rỗ đoạt lấy tờ giấy, bất mãn mà lẩm bẩm:
“Không phải ta không biết nghĩa khí, chúng ta liều mạng mà lại không có tiền, đây là lý gì?”
Không biết vì sao, nghe Lý mặt rỗ nói vậy lòng tôi đột nhiên nổi giận, tôi quát lớn:
“Con mẹ nó trong mắt ngươi chỉ có tiền thôi sao? Nhất Sơ cứu ngươi mấy lần rồi? Hắn có đòi tiền ngươi không?”
Tôi mặc kệ hắn, gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt, bảo nàng tôi phải đi ra ngoài giải quyết một kiện âm vật. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn đi đóng phim, cho nên không ở bên cạnh tôi.
“Không đi được không?”
Tiểu Nguyệt nhỏ giọng hỏi, thấy tôi không hé răng, nàng cũng biết ý của tôi, dặn tôi nhất định phải cẩn thận, sau đó cúp máy. Bất tri bất giác tôi đã không còn như trước kia, đối với mỗi một kiện âm vật mới đã không còn tình cảm mãnh liệt, nàng cũng không còn hứng thú bừng bừng đi theo tôi mạo hiểm. Đó không phải là do chúng tôi thay đổi, chỉ là trách nhiệm sau hôn nhân.
Việc này không nên để trễ, tôi lập tức chuẩn bị xuất phát, theo thói quen định gọi điện thoại bảo Lý mặt rỗ lái xe tới. Có thể tưởng tượng ra sắc mặt của hắn sẽ uể oải xoa xoa khuôn mặt, tôi lại lắc đầu vào gara lấy xe ra chuẩn bị đi một mình, không ngờ rằng Lý mặt rỗ đang đứng ở ngã tư vẫy tay với tôi. Trên tay hắn xách một cái bao lớn, vừa nhìn là biết đã chuẩn bị đủ các thứ. Tôi đột nhiên mỉm cười, dừng xe trước mặt hắn, cố ý làm mặt lạnh hỏi hắn đứng ở đây làm gì?
“Ta phát hiện chính mình dường như không biết xấu hổ đã yêu ngươi rồi…”
Lý mặt rỗ cười hắc hắc, mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ. Tôi hừ một tiếng nói:
“Ngươi quả thật rất không có mặt mũi.”
Hắn cũng không tức giận, mặt mày hớn hở lấy lòng tôi. Dọc đường đi tôi cũng không tỏ thái độ, khi tới Thẩm Dương, hắn đột nhiên quơ quơ ngón tay trước mặt tôi:
“Trương gia tiểu ca, còn tức giận ư?”
“Sau này không được như vậy nữa.”
Tôi nói xong rốt cuộc không nhịn được bật cười, trong lòng có chút ngượng ngùng. Lý mặt rỗ tuy rằng nhát gan sợ phiền phức lại tham tài háo sắc, nhưng chung quy vẫn là một trợ thủ tốt, làm người cũng trọng nghĩa khí.
Đến ban đêm chúng tôi đến một quán ăn nhỏ gần viện bảo tàng, gặp được người có tên trong giấy của Nhất Sơ. Hắn tên là Dư Hoa, khoảng 4 – 50 tuổi, là nhân viên quản lý của viện bảo tàng. Dư Hoa mặt chữ điền, dưới nách kẹp ví da cá sấu, nhìn qua có vẻ rất biết quy củ. Nhìn thấy chúng tôi, hắn nói với chúng tôi về tình huống của viện bảo tàng rất kỹ càng tỉ mỉ, không hề vì chúng tôi tuổi trẻ mà khinh thường. Điều này làm tâm tình Lý mặt rỗ tốt hơn rất nhiều.
Kỳ thật trên đường tôi đã nghĩ kỹ rồi, dự định sau khi tới nơi sẽ trực tiếp vào viện bảo tàng, không ngờ Dư Hoa lại nói cho chúng tôi biết, năm người bảo vệ trực đêm tối hôm đó không phải đã chết hết, vẫn còn một người sống sót.
“Hắn đang ở đâu?”
Tôi hỏi, nếu có thể tìm được manh mối từ trong miệng của người bảo vệ đó thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Hắn điên điên khùng khùng, đã về quê tĩnh dưỡng, có lẽ cũng sắp chết…”
Nói đến đây, Dư Hoa quét mắt bốn phía, lúc này mới hạ giọng nói:
“Trương lão bản, nói cho ngươi việc này, bốn người bảo vệ lúc trước sau khi phát điên cũng không phải là chết cùng một lúc, mà là cách một tháng chết một người, cái chết vô cùng kỳ quái, nếu không phải dùng bàn chải đánh răng tự sát thì là dùng kéo mở bụng mình ra, hơn nữa bọn họ đều là chết vào mùng 10 hàng tháng.”
“Cái gì?”
Tôi nghe xong lập tức ý thức được người bảo vệ cuối cùng gặp nguy hiểm, theo bản năng lấy điện thoại ra xem, phát hiện hôm nay chính là mùng 10.
Tôi hỏi Dư Hoa có biết quê của người bảo vệ đó ở đâu không? Hắn gật đầu nói người đó đang ở một thôn làng ngoại thành Thẩm Dương tĩnh dưỡng.
“Mau dẫn đường, tới nhà hắn!”
Tôi kéo Dư Hoa lên xe. Lúc này đã là hoàng hôn, cách ngày hôm sau chỉ còn có mấy tiếng, nếu kịp thời tới nơi, có lẽ sẽ cứu được người kia, nếu không hắn phải chết không thể nghi ngờ. Dư Hoa rất chịu khó, không ngừng chỉ đường cho tôi, điều này làm cho ấn tượng của tôi về hắn càng tốt hơn.
May mà Dư Hoa biết đường ở Thẩm Dương, tôi một đường dẫm chân ga rốt cuộc đến 9 giờ tối đã tới Xà Sơn Câu thôn. Bởi vì thôn ở dưới chân núi cho nên đường vô cùng gập ghềnh lại đã đêm khuya, tôi đành phải dừng xe trước cửa thôn, sau đó cùng Dư Hoa vào thôn. Dân trong núi đã ngủ từ sớm, giờ phút này đa số các hộ đã tắt đèn, chỉ có quầy bán quà vặt còn sáng đèn, lúc chúng tôi đi qua bà chủ còn đang dọn hàng.
Nhìn thấy chúng tôi, bà chủ có vẻ rất cảnh giác, hỏi chúng tôi đến đây làm gì? Lý mặt rỗ vận dụng ba tấc lưỡi, tìm bà chủ mua hai bao thuốc, sau đó hỏi địa chỉ của người bảo vệ kia. Đang lúc chúng tôi muốn đến nhà người đó, bà chủ thuận miệng nói nhỏ:
“Người đã chết rồi các ngươi mới đến gặp, có tác dụng gì?”
Cái gì? Đã chết! Tôi đột nhiên quay đầu lại hỏi người đó chết khi nào, bà chủ giật mình lùi về sau vài bước, mới nhỏ giọng nói chết lúc ban ngày, nói xong phanh một tiếng đóng cửa quầy.
“Trương lão bản, ngươi xem chúng ta có đi nữa không?”
Dư Hoa nuốt nước miếng, có chút bất an hỏi. Hắn rốt cuộc vẫn là người bình thường, đối với loại chuyện chết người này vô cùng kiêng kị.
“Đương nhiên phải đi! Đã đến đây rồi, thế nào cũng phải qua đó nhìn xem.”
Tôi tự tin nói, nhưng trong lòng lại lạnh buốt, người duy nhất còn sống giờ cũng đã chết, chỉ sợ lần này đã đi không công. Lúc đi vào thôn, chúng tôi phát hiện trên đường toàn tiền giấy và tro tàn, xem ra bà chủ nói thật. Chỉ là tôi rất nghi hoặc vì sao vừa mới qua đời đã đưa ma? Tập tục của người Đông Bắc là sau khi chết phải để ở nhà 3 ngày chờ bạn bè, thân thích đến phúng viếng xong mới đưa ma cơ mà. Chẳng lẽ trong đó còn có huyền cơ?

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 71.7 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x