Đăng lúc: 12:11 06-11-2021

Phần 236
Tôi suy nghĩ rồi bảo Lục Minh quét tước lại tầng dưới, sau đó rải quanh đầu giường rải một vòng tro giấy, rồi lại đan cành liễu lên mép gương đặt bên cạnh gối. Tro giấy và cành liễu đều là vật thuần âm, 2 thứ này dùng để bức lão nhân đó hiện thân! Để bảo đảm an toàn cho Lục Minh, tôi vẽ đồ hình bát quái lên tấm phản gác giường rồi nhỏ máu của mình lên trên. Xong xuôi tôi liền trốn vào trong WC, cầm Thiên Lang Tiên cẩn thận quan sát, chỉ cần vong linh lão nhân xuất hiện tôi sẽ khởi động Bát Quái Trận, sau đó phối hợp với Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết bắt lấy.
Lục Minh thân là đại gia lắm tiền nhiều của, đã bao giờ phải quét tước? Một hồi lao động tay chân đã mệt lả, nằm trên giường ngủ mất. Ngoài tiếng ngáy của Lục Minh vang lên, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ cần tiếng ngáy dừng lại thì chung quanh lại yên tĩnh đến dọa người, tôi không khỏi khẩn trương. Điều làm tôi không ngờ là, suốt cả một đêm Lục Minh cũng không thức dậy, tôi cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, thậm chí đến khi trời sáng tôi gọi Lục Minh dậy, hắn còn bực bội hỏi tôi đang làm gì?
Hóa ra tôi như thằng ngốc cứ nhìn chằm chằm cả một đêm, hắn thì ngủ không biết trời trăng, tôi không khỏi cười nói tối qua hắn ngủ rất ngon.
“Thật sảng khoái, đã lâu không ngủ ngon như vậy…”
Lục Minh vừa nói vừa duỗi lưng, ngay sau đó hắn bỗng nhiên nhận ra, kinh hỉ hỏi:
“Trời ạ, tối qua lão nhân kia không xuất hiện?”
“Tối qua hết thảy đều bình thường.”
Tôi nói. Trong lòng lại cảm thấy hắn có chút chuyện bé xé ra to, có lẽ lão nhân kia chỉ là cô hồn dã quỷ vô tình đụng phải hắn, thấy trà của hắn không tồi liền lấy một ít về hưởng thụ, đương nhiên cũng có thể là lão nhân đã thấy lúc trước Lục Minh buổi tối không ngủ nên không đến quấy phá hắn.
Khi tôi nói ý nghĩ này cho Lục Minh, hắn lại liên tục lắc đầu, khăng khăng lão nhân kia tới cửa là nhằm vào hắn. Thấy hắn khẳng định như vậy tôi cũng không yên tâm, vì an toàn nên mấy ngày tiếp theo vẫn bố trí như cũ chờ lão nhân đó, kết quả mấy ngày đó hắn ngủ rất thoải mái, còn tôi lại biến thành gấu trúc có quầng thâm ở mắt. Tôi suy nghĩ, cảm thấy có thể là lão nhân cảm nhận được tôi đã bố trí Bát Quái Trận nên không dám xuất hiện, liền thu lại trận pháp, nhưng cho dù như vậy lão nhân vẫn không xuất hiện.
Lục Minh cũng không còn căng thẳng như trước, trên mặt dần dần lộ ra nét tươi cười. Tôi cảm thấy sự tình lão nhân quấy phá hẳn là đã hết, buổi tối không gác nữa, nhưng vẫn cẩn thận bố trí cành liễu và tro giấy. Bởi vì Lục Minh ngáy rất to, tôi không thể ngủ say, chỉ có thể ngủ mơ màng. Tới sau nửa đêm hắn đã say giấc tiếng ngáy ngày càng nhỏ, tôi mới thoải mái hơn. Đang mơ mơ màng màng bỗng nghe được bên tai có tiếng bước chân rất nhỏ, tôi đang buồn ngủ nên cũng không quản nhiều như vậy, cho rằng Lục Minh đi WC.
Nhưng thanh âm càng lúc càng rõ ràng, đến cuối cùng tựa như ngừng lại bên người tôi. Lúc này trong tiềm thức tôi đã cảm giác được có điều không đúng, nhưng hai mắt thật sự là không dám mở ra, chỉ có thể nắm chặt tay lẳng lặng mà cảm nhận. Chỉ thấy một lát sau, tiếng bước chân lại vang lên, ngay sau đó tôi nghe được:
“Két” một tiếng giòn vang. Là tiếng mở cửa tủ! Trong giây lát tôi đã tỉnh táo, mở to mắt nhìn cánh tủ, đồng thời cầm lên tấm gương bện cành liễu chiếu tới, thình lình nhìn thấy trong gương xuất hiện một lão nhân mặc áo liệm màu đen.
“Ngươi là kẻ nào?”
Âm khí trên người lão rất yếu, cho nên tôi cũng không sợ hãi, lạnh giọng hỏi. Không ngờ lão căn bản không để ý tới tôi, thậm chí còn không nhìn tôi một cái, lấy ra một bao trà rồi chậm rãi đi khỏi phòng. Tôi liên tục thức mấy đêm chính là để chờ lão, hiện giờ sao có thể thả lão đi? Tôi lập tức từ trên giường nhảy dựng lên nhào tới, không ngờ tốc độ của lão đột nhiên tăng mạnh, tôi vừa đuổi tới cửa biệt thự đã không kịp, đành phải quay về.
Đèn trong phòng đã bật, Lục Minh bừng tỉnh, ngồi trên giường giọng run rẩy hỏi tôi:
“Lão nhân kia lại tới nữa, đúng không?”
“Ừm…”
Tôi khẽ gật đầu, vong linh lão nhân lại lần nữa xuất hiện, tôi phát hiện những suy đoán lúc trước đều không đúng. Từ tốc độ lão nhân biến mất mà nói, lão còn lợi hại hơn so với dự đoán của tôi. Đừng nói là Lục Minh, kể cả tôi lúc này cũng phát lạnh. Lục Minh lại sắp hỏng mất, bắt lấy tay tôi hỏi phải làm sao?
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu lão nhân đó phát hiện Lục Minh lại ngủ vào buổi tối, khẳng định sẽ lại tìm cơ hội tiến vào giấc mộng của hắn, vì thế bảo Lục Minh tiếp. Mới đầu hắn không chịu, tôi phải khuyên bảo một hồi mới đồng ý. Chờ cho Lục Minh ngủ say, tôi lại tiếp tục trốn trong WC theo dõi, kết quả lão nhân kia không xuất hiện nữa. Mấy ngày sau tôi bảo Lục Minh ngủ ở các phòng khác nhau, hoàn cảnh khác nhau nhưng lão nhân kia vẫn không xuất hiện, dường như đã hoàn toàn rời đi.
Không ngờ một tuần sau trà trong tủ vẫn bị mất, tôi không khỏi nghi hoặc, nếu vong linh lão nhân chỉ là vì lá trà mà tới, vậy lúc trước tại sao luôn ở trong mộng mà giáo huấn Lục Minh? Chẳng lẽ là lúc trước vị âm dương tiên sinh dùng phù chú kích động lão? Nhưng tôi bày ra Bát Quái Trận so với phù chú đó lợi hại hơn rất nhiều, lão nhân này sao không tức giận? Trước sau cả nửa tháng, tôi chỉ gặp vong linh lão nhân đó một lần, lại còn làm cho bản thân mệt đến kiệt lực, khỏi nói trong lòng có bao nhiêu nghẹn khuất.
Thấy lão nhân không xuất hiện nữa, cuộc sống của Lục Minh trở lại bình thường, tiếp tục kinh doanh trà, nhưng mỗi khi hắn ngủ lại bắt tôi phải ở bên cạnh, hoàn toàn biến tôi trở thành “người bạn bên giường”. Loại chuyện này rất nhàm chán, rốt cuộc thì tôi cũng không phải là gay. Tôi ôm cây đợi thỏ chờ vong linh lão nhân xuất hiện lần nữa, nếu vẫn không được thì cứ mặc kệ chuyện này, dù sao lão nhân đó cũng không đả thương người khác.
Không ngờ lão nhân đó còn chưa tới, Lục Minh lại xảy ra chuyện trước! Hôm đó hắn đi Hạ Môn gặp đối tác Nhật Bản bàn chuyện làm ăn, hứng thú bừng bừng nói cho tôi biết, nếu vụ làm ăn này mà thành thì sự nghiệp của hắn sẽ nâng cao thêm một bước. Có thể thấy hắn rất coi trọng lần đàm phán này, nhưng chuyện kinh doanh trà tôi cũng không thể giúp được gì, đành ở phòng bên cạnh vừa chơi điện thoại vừa chờ hắn.
Đang chơi đến nhập thần thì đột nhiên nghe có một tiếng vang lớn, ngay sau đó Lục Minh rống giận gào to. Tôi ý thức được có chuyện không hay, lập tức vọt vào phòng họp, phát hiện Lục Minh đang cầm ghế dựa ném về phía người khác, đám vệ sĩ bên cạnh tiến lên ngăn trở, nhưng vừa tới gần đã bị hắn một cước đá bay. Người bị Lục Minh đánh dưới mũi có một đoạn ria trên nhân trung, hiển nhiên là đối tác người Nhật của Lục Minh, lúc này này mũi đang phun máu. Thấy vậy tôi thầm thấy kỳ lạ, nhưng nhớ tới những gì Lục Minh nói với tôi, tôi liền cảm thấy có chút không đúng…
Hắn thuộc giới thượng lưu trong xã hội, sao lại đi đánh người? Hơn nữa còn cầm ghế mà đánh. Huống chi đối phương lại là đối tác mà hắn rất coi trọng, nghĩ vậy tôi vội vàng tiến lên giữ chặt Lục Minh, khuyên hắn bình tĩnh lại một chút. Không ngờ Lục Minh lại cuồng loạn quát:
“Cút ngay!”
Nói xong liền đạp tôi một cước, tôi không ngờ hắn lại dám đánh tôi, lập tức bị đá văng ngồi bệt dưới đất.
Một đòn này thiếu chút nữa đã làm tôi ngất đi, tôi không tin Lục Minh gầy yếu lại có sức lực lớn như vậy, đứng dậy quát bọn vệ sĩ:
“Đừng thất con mẹ nó thần, mau tới giúp, còn tiếp tục tên người Nhật kia khẳng định sẽ bị đánh chết.”
Đám vệ sĩ nghe vậy thì lập tức phản ứng lại, dưới tình thế cấp bách không hề cố kỵ thân phận của Lục Minh, vây quanh ấn hắn ngã xuống đất. Nhưng Lục Minh tựa như đại lực sĩ không ngừng giãy giụa, hai mắt đỏ quạch không ngừng nhìn tôi và tên người Nhật Bản, đặc biệt là khi nhìn tôi hắn lại nghiến răng kèn kẹt.
Bị hắn nhìn như vậy, tôi hít sâu một hơi. Vội vàng tìm trong phòng, cuối cùng tìm được 2 cây bút, sau đó nhào tới dùng bút kẹp lấy ngón giữa của hắn dùng sức kẹp chặt. Lục Minh lập tức hét thảm, thân mình run rẩy, cuối cùng hai mắt trợn ngược té xỉu. Mọi người thấy thế đều sợ hãi lùi ra, cuộc đàm phán đã kết thúc trong bực bội, phòng họp giây lát chỉ còn lại 2 người chúng tôi. Mãi đến khi nhân viên phục vụ hỏi tôi có cần giúp gì không tôi mới hồi phục tinh thần, cảm giác sau lưng lạnh căm căm, đưa tay sờ thì trên áo đầy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi tình hình khẩn khiến cho tôi không nghĩ được nhiều, cảm giác Lục Minh đột nhiên nổi điên có lẽ bị thứ dơ bẩn bám vào người, theo bản năng lấy bút kẹp ngón giữa của hắn. Sau khi âm linh bị đuổi đi, tôi mới nhận ra hiện giờ vẫn là ban ngày! Ban ngày ban mặt, lại ở trước mắt bao người mà có thể không một tiếng động khống chế Lục Minh, âm linh kia thật đáng sợ! Chỉ là tôi không rõ lắm âm linh vừa rồi rốt cuộc có phải là lão nhân kia không? Nếu không phải thì cho thấy không chỉ có một âm linh nhắm vào Lục Minh, vậy thì hỏng rồi.
Sau đó tôi kéo Lục Minh vào phòng trong khách sạn nghỉ ngơi, còn tôi ngồi trên giường nhớ lại tình cảnh khi lão nhân trộm trà, theo như tôi thấy thì chỉ là tốc độ của lão khá nhanh mà thôi, căn bản không thể nhập vào thân thể người khác vào ban ngày. Lúc tôi đang không hiểu ra sao, bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa, mở cửa thì thấy là nhân viên phục vụ vừa rồi.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi có chút chột dạ hỏi, đồng thời nhìn ra sau lưng hắn.
Rốt cuộc thì Lục Minh cũng đã đả thương tên người Nhật Bản kia, tôi sợ nhân viên phục vụ đưa cảnh sát tới. Cũng may chỉ có một mình hắn, hắn thiện ý nhìn tôi cười cười, tiếp đó đưa cho tôi một cái ấm trà bằng đất tím tinh xảo. Hắn nói đây là ấm trà Lục Minh luôn mang theo người, lần trước khi họp ở khách sạn này đã để quên, bọn họ đã giữ cho hắn, hôm nay vừa lúc có thể trả lại.
“Vậy cảm ơn ngươi.”
Tôi cười nhận ấm trà, còn chuẩn bị học theo TV bo cho nhân viên phục vụ chút tiền, nhưng khi tôi nhìn kỹ cái ấm thì hai mắt trừng lớn gấp vài lần!
Quanh cái ấm trà tràn ngập một tầng khí tím nhàn nhạt, mặc cho tôi lay động thế nào, đám khí tím vẫn không tiêu tan, tựa như bị hút trên mặt ấm. Tôi nhìn ấm trà sửng sốt, sau đó kết luận đó là âm vật, hơn nữa rất có thể là có liên quan đến vong linh lão nhân. Quan trọng nhất là nhân viên phục vụ nói Lục Minh luôn mang theo người cái ấm này, kết quả lại đánh mất ở khách sạn, điều này tựa hồ không hợp lẽ thường.
Loại đại gia tài sản cả trăm triệu tệ như hắn, đồ vật thường dùng khẳng định là luôn mang theo người, Lục Minh lại cố tình lâu như vậy không quay lại khách sạn lấy cái ấm, trong đó khẳng định có điều bất thường! Nghĩ vậy tôi mau chóng lấy mấy trăm tệ đưa cho nhân viên phục vụ, bảo hắn kỹ càng tỉ mỉ nói lại cho tôi xem lần trước khi Lục lão bản họp ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Nhân viên nọ nhận tiền rồi thì tươi cười rạng rỡ, nhưng do dự một chút thì trả tiền lại cho tôi, nói chuyện này theo quy định của khách sạn thì phải bảo mật, nếu để người khác biết hắn để lộ, hắn khẳng định sẽ bị đuổi việc. Nghe hắn nói vậy, tôi chắc chắn trong bụng tiểu tử này có điểm khuất tất! Tôi mau chóng giữ chặt hắn lại nói một đống lời hay, lại cho hắn thêm ít tiền, lúc này hắn mới không tình nguyện mà cho tiền vào túi, còn bảo tôi phải thề không nói cho ai biết.
Thấy tôi gật đầu, hắn mới thật cẩn thận kề vào tai tôi nói:
“Lần trước khi dự họp, Lục lão bản như bị ma nhập, không ngừng uống trà, khi nói chuyện giọng cũng khác! Trên mặt xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, chưa tới nửa giờ đã già đi 30 – 40 tuổi. Mọi người đều bị một màn này dọa cho đại kinh thất sắc, một cuộc đàm phán cứ như vậy mà bị phá hỏng! Sau khi mọi người rời đi, khuôn mặt Lục lão bản lại khôi phục nguyên trạng, cười lớn nghênh ngang mà đi.”
Hắn vừa nói xong, trên hành lang chợt có một nhân viên khác đi tới, hắn nhìn tôi chớp chớp mắt rồi chạy đi nhanh như chớp. Theo lời nhân viên nọ nói, đây là lần đàm phán thứ 2 bị phá rối, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là vong linh lão nhân. Tôi không khỏi cẩn thận đánh giá cái ấm trà, loại ấm trà được làm từ đất tím này gọi là Tử Sa Hồ, ra đời từ thời Minh, sản xuất ở Giang Tô là tốt nhất. Bởi vì ở đó có một loại đất sét tím, làm thành ấm trà đã đẹp, pha nước uống lại ngọt.
Từ tầng âm khí màu tím bên ngoài mà xem, cái ấm này khẳng định là đồ cổ, bởi vì âm vật mới hình thành gần đây không thể có nội tình như vậy! Tiếp đó tôi mở nắp ấm trà, bên trong trào ra một mùi trà nhàn nhạt, trong mùi hương có lẫn chút khí lạnh. Vừa ngửi thử đã thấy mùi nồng, cảm giác giống như trà mật ong hoa nhài bán trong siêu thị, nhưng khi thử qua mùi vị, tôi phát hiện hương trà tươi hơn, giống như vừa mới ủ vậy.
Xem ra vong linh lão nhân trộm trà là dùng để uống, có lẽ lúc còn sống lão nhất định là rất thích uống trà đi? Tôi đột nhiên nghĩ đến rất lâu trước kia đã thu được cái tẩu hút thuốc của Kỷ Hiểu Lam, không khỏi tò mò về thân phận của lão quỷ thích uống trà này. Sau đó tôi lấy kính lúp cẩn thận quan sát miệng ấm, vừa nhìn quả thật đã phát hiện ra vấn đề!

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 66.6 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x