Nhà chồng cô ở một huyện ngoại thành Sài Gòn. Căn nhà mới được xây dựng chưa lâu vẫn còn thơm mùi vôi vữa thay cho căn nhà cũ xập xệ trước đó. Từ khi ra trường đi làm chồng cô đã sống tiết kiệm và kham khổ để tích lũy từng đồng xây lại căn nhà cho có chỗ chui ra chui vào nở mặt nở mày với bà con lối xóm. Chẳng bù với hắn – Hải Sơn – chỉ biết ăn chơi phá phách rồi tối ngày lếch xác theo đám bạn choai choai đi thâu đêm suốt sáng mới vác xác về. Mà hắn cũng đâu phải nhỏ nhít gì, lúc đó cũng gần hai mươi còn gì. Hai mươi tuổi đầu mà vẫn còn ăn bám gia đình chưa nghề ngỗng vợ con gì, tối ngày cứ lông bông như đứa vô công rỗi nghề vậy.