Đăng lúc: 18:06 09-06-2020

Chap 10 : Lần đánh ghen thứ 2 của cô tiểu thư
Bệnh của mẹ tôi lúc khỏe lúc yếu cho nên tôi vừa chăm mẹ , vừa đi học , và người yêu Trung về cho nên tôi cũng đề nghị ít gặp nhau hơn để an toàn , và ngày gặp chị Nhung vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi cho nên tôi muốn có khoảng cách với anh một chút để quên dần anh đi , không khó khăn trong việc chia tay . Hôm ấy khi tôi vào thăm mẹ , bỗng nhiên chị ta xuất hiện
Cháu chào bác ạ.
– Ừ. Cháu là bạn Linh à?
– Vâng ạ.
Con người này có ăn có học nhưng bụng dạ lại một bồ dao găm, thâm sâu khó lường. Vả lại mẹ tôi đang yếu , không thể để mẹ tôi biết chuyện tôi đang làm , nên tôi vội vỗ vỗ tay để trấn an mẹ mình, sau đó cố cười thật tự nhiên với Nhung :
Em cảm ơn chị nhé. Chị bận bao nhiêu việc mà vẫn đến thăm mẹ em ,
Sau đó vội kéo chị ta ra ngoài và nói :
Theo tôi nhớ thì đã quá cái hẹn “một tuần” được gần 2 tháng rồi nhỉ? Vẫn chưa đi à?
– Em cũng định tìm gặp chị để nói chuyện, nhưng dạo này mẹ em yếu quá nên em chưa đi đươc , chị có thể cho em vài hôm nữa , xong đợt xạ trị này của mẹ em em và mẹ sẽ đi ạ .
– Đừng viện lý do lý trấu. Tôi không cần phải nói thêm với cô nữa , cô hay lập tức rời khỏi Trung
– Dạ , em chỉ xin chị ngày nữa thôi ạ .
– Làm người thứ ba vẻ vang lắm nhỉ? Vẻ vang đến nỗi mãi không dứt được, cô vênh váo tự đắc thế cơ mà. Cặp với Trungcó tiền nên không nỡ dứt ra đúng không?
– Em biết chị với anh Trung yêu nhau, em cũng chưa từng có ý nghĩ chen chân vào chuyện của chị với anh ấy. Dạo này mẹ em yếu quá em chưa nói chuyện được với Trung , chị cho em nốt đợt xạ trị này của mẹ em , 3 ngày nữa em sẽ đi ạ
– Tôi thấy cô biện minh giỏi thật đấy. Muốn chấm dứt mà không muốn đi à? Hay là muốn ở lại để moi thêm tiền?

Chị ta khoanh tay, tựa lưng vào ghế rồi nhìn tôi đầy vẻ khinh miệt, tiếp tục mỉa mai:
– Tôi biết những người làm gái như cô thì nói ra chả có câu nào đáng tin cả, đến nhân phẩm với tự trọng còn chẳng có nữa là lời nói. Trước tôi cứ nghĩ mình cứ thử đến nói chuyện đàng hoàng với cô, không phải căng thẳng hay chửi bới đánh đập nhau làm gì. Tôi cứ tưởng mình đối xử với cô như thế thì cô cũng nên biết điều, biết thân biết phận rồi rời xa người yêu tôi. Nhưng mà giờ tôi mới hiểu là “người không thể đánh đồng được với động vật”, vì động vật làm gì được ăn học hay có trí tuệ đâu mà cứ đòi nó phải biết ơn và nghe lời mình. Tất nhiên là loại trừ con chó ra, vì chó cho nó ăn nó còn biết trung thành, không như cô, nhận tiền rồi nhưng vẫn mặt dày ở lại.
Chửi thâm quá, thâm đến mức tôi nghe xong cũng phải nghẹt thở. Nhưng chị ta có quyền đấy mà, chị ta có quyền đánh mắng hay làm gì cũng được, tôi làm kẻ thứ ba thì đâu có tư cách gì mà đôi co hay cãi lại, chỉ biết lắng nghe và tự nhục với chính bản thân mình thôi.
Tôi hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu lên, đáp:
– Em biết em sai. Em cũng biết anh Trung rất yêu chị, Em không biết nói làm sao cho chị hiểu cả, nếu chị đánh chửi mà hả giận thì chị cứ đánh em đi.
Nhung bỗng nhiên bật cười, chị ta cười rất nhạt, trong điệu cười ấy là cả sự khinh rẻ tột cùng của chị ta cho tôi:
– Đánh? Loại như cô, đánh chỉ bẩn tay. Cô đừng nghĩ được trèo lên giường với Trung thì tưởng mình được đổi phận từ chó lên voi, đối với tôi, thậm chí đối với cả anh ấy, cô cũng chỉ là một đứa con gái làm tiền không hơn không kém. Chẳng qua cần giải quyết nhu cầu nên Huy mới ngủ với cô thôi, cô đừng tưởng tượng xa quá.
– Em biết, em xin lỗi chị.
– Thế này đi, tôi chẳng có lỗi gì cho cô xin. Nhưng hình như cô thấy tôi hiền quá nên định trèo lên đầu lên cổ tôi đúng không? Tôi cho cô tiền, cho cô thời gian nhưng cô vẫn cố tình khiêu khích tôi, thế thì tôi cũng chẳng cần phải nhẹ nhàng gì với cô nữa. Hôm nay tôi đến nói chuyện với cô cũng chẳng có gì nhiều, tốt bụng đến dặn cô cẩn thận một tý, không đến lúc gia đình ở quê biết được lại mất công đau lòng vì đẻ ra đứa con gái như cô.
Thật ra tôi đã có thời gian chuẩn bị nhưng không biết nói sao cho vẹn cả đôi đường, không biết làm kiểu gì thì Trung với Nhung = mới để cho tôi yên. Tôi sợ chị ta làm gì đến mẹ và em tôi nên vội vàng nói:
– Chị định làm gì?
– Làm gì từ từ rồi biết.
– Em bây giờ chẳng còn cái gì nữa đâu. Mẹ em còn đang bị ung thư, nếu như chị làm gì đến người nhà của em, bị bức đến bước đường cùng thì có lẽ em sẽ chó cùng dứt dậu luôn đấy. Lúc đấy vào tù cũng được. Nhung đột nhiên đổi cách xưng hô, chị ta trừng mắt nhìn tôi, chắc không nghĩ là tôi dám cãi chị ta như vậy:
– Mày dọa tao đấy à?
– Không, em không dọa đâu. Em chỉ đang nói cho chị biết em nghĩ gì thôi. Chị biết mà, chị có tất cả mọi thứ, có gia đình giàu có, có cuộc sống sung túc, người ngoài nhìn vào cũng nghĩ chị với anh Trung môn đăng hộ đối nữa. Còn em, em có gì đâu? Ngoài gia đình ra thì em có gì đâu. Nếu em mà có tất cả như chị thì em còn phải cặp bồ làm gì, bán thân kiếm tiền làm gì.
…………………………………………………………………………………………………………………………………………

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 120.5 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x