Đăng lúc: 15:06 07-06-2020

Tôi đặt ly rượu xuống bàn, cười cười:

– Vâng, bài này nghe quen quen đúng không anh? Thật ra làm cái nghề này thì mỗi người mỗi hoàn cảnh, hầu như chẳng ai muốn phải bán thân để kiếm tiền cả, đường cùng mới phải dùng cơ thể mua vui cho người ta thôi. – Công nhận bài này quen. Hầu như cô nào làm gái cũng toàn đổ lỗi cho hoàn cảnh.

– Vâng. Dòng đời xô đẩy mà. Trước thỉnh thoảng tôi cũng có nghe mấy chị trong quán gạ khách đi tăng 2, cũng nói kiểu đấy. Có chị nhà chẳng phải nuôi bố mẹ hay em ún gì, lên thành phố đàn đúm ăn chơi rồi cần có tiền nên ban ngày đi làm gái, ban đêm đến Bar cắn thuốc nhảy nhót, thế mà lúc ngồi rót rượu cho mấy ông khách toàn kể: “Nhà em nghèo lắm, mẹ em bệnh nặng, em cùng đường mạt lộ nên mới phải làm cái nghề này, chứ ai muốn thế đâu hả anh?” Giờ nghe Trung nói thế, tôi cũng cảm thấy bản thân mình cũng chẳng khác mấy chị kia là mấy, toàn đổ thừa cho hoàn cảnh thôi. Nhưng mà thôi, biết đâu đó là cái bài để moi tiền đàn ông nhanh nhất, thế nên sau khi có ít rượu, tôi cũng hăng say kể: – Anh đã bao giờ rơi vào hoàn cảnh một đồng không có, nhưng ở nhà mẹ bệnh, em thơ nheo nhóc chưa? – Chưa. – Em mười tám tuổi đã lên Hà Nội rồi, lúc đầu làm gì anh biết không? Em đi rửa bát thuê cho nhà hàng ở bên Hoàng Hoa Thám ấy, một buổi được năm mươi nghìn. – … – Sau đến khi em trai em lớn, vào học cấp hai cần đóng tiền này tiền kia, thế là em tranh thủ đi phát thêm tờ rơi, rồi đêm còn xin đi quét rác, đến khi bệnh động kinh của mẹ em mỗi ngày một nặng, tiền thuốc thang một tháng đã ngốn cả triệu rồi. – … – Anh bảo, lúc đó không có tiền mua cơm ăn, chỉ uống mỗi nước lọc cầm hơi qua ngày thì biết làm sao được? Không vào trong này làm thì làm gì có tiền gửi về quê, làm gì có tiền để ăn cơm, uống nước với hít không khí mãi làm sao mà sống được. Em phải sống để nuôi mẹ, nuôi em chứ. Tôi uống thêm rượu, lắc đầu: – Đấy, dòng đời cứ xô đẩy như thế thì ai cũng đi làm gái hết anh nhỉ? Trung im lặng không nói gì, lúc sa anh uống thêm mấy chén nữa rồi bảo tôi: – Bao nhiêu? – Cái gì bao nhiêu ạ? Tự nhiên anh hỏi thế nên tôi vẫn còn ngây ngô, chẳng hiểu “bao nhiêu” là bao nhiêu gì. Trung nghe xong thì nhếch môi cười nhạt: – Em bán trinh bao nhiêu? Nghe anh nói xong, tôi đần người ra hồi lâu, không nghĩ là anh lại đồng ý mua trinh của tôi. Đây là lựa chọn của tôi, hơn nữa người tôi sắp bán thân lại là người như Trung, tại sao tôi vẫn có một chút gì đó không cam lòng thế này. Tôi rót ra một cốc rượu đầy, tu một hơi hết sạch để lấy thêm can đảm, vị rượu cay xé họng chảy từ từ xuống dạ dày, làm bỏng rát cơ thể tôi. Cuối cùng, tôi hít sâu một hơi rồi nói: – Em không biết giá thế này có đắt quá hay không, nhưng em cần một trăm triệu. Nói xong, tôi lại cảm thấy hơi ngượng mồm nên bổ sung thêm: – Nếu anh thấy nhiều, em có thể … lấy ít hơn cũng được. Trung dập điếu thuốc rồi nghiêng đầu nhìn tôi, anh nhìn rất lâu rồi bật cười: – Đi. Cho đến lúc chúng tôi đặt chân đến một khách sạn cũng kha khá lớn trên đường Liễu Giai, đầu óc tôi vẫn lâng lâng như ở trên mây, chẳng biết là do say rượu hay do mãi vẫn không thể tin được Trung lại đồng ý mua trinh của tôi nhanh như thế. Tú Anh ( cô bạn cùng làm với tôi) bảo anh đi xe Mẹc 4 tỉ (Mercedes), tôi thì cả đời đã bao giờ biết xe xịn là gì đâu, ngồi trên xe để Trung chở đi thì cứ chở thôi, ngoài cái tên và giá xe ra thì tôi cũng chẳng biết gì về anh nữa. Bây giờ vào khách sạn với nhau rồi mới nhận ra là kỹ năng nghề nghiệp của mình kém thật đấy, chưa biết được tý thông tin gì của khách đã đành, giờ đến cả dụng cụ quan trọng nhất là bao cao su tôi còn chẳng chuẩn bị sẵn nữa, không biết khách sạn này có không. Trung lấy một phòng trên tầng bốn, có giường đôi. Lúc bước vào phòng, tâm trạng tôi vẫn còn rất rối rắm hỗn loạn nên cũng chẳng biết làm gì, cứ ngồi ngây ra trên giường, đắn đo xem giờ mình nên chủ động cởi quần áo trước hay là cởi đồ cho Huy trước. Nửa phút sau, Trung bảo tôi: – Tắm trước đi. – Vâng. Thế là cuối cùng, tôi cởi quần áo trước, nhưng là cởi một mình trong phòng tắm. Khách sạn này là khách sạn bốn sao, có cả sữa tắm để để sẵn cho khách. Tôi biết người ta là đại gia nên chắc hẳn yêu cầu mình phải sạch sẽ thơm tho, thế nên tắm rất kỹ, ủ sữa tắm thơm lừng rồi mới quấn tạm một chiếc khăn tắm đi ra. Trung chỉ nhìn tôi vài giây rồi cũng vào trong phòng tắm, anh tắm rất nhanh, mười phút đã xong, lúc ra ngoài cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm . Trong lúc Trung tắm, tôi đã nhắn tin hỏi Tú Anh xem lần đầu tiên mình nên làm gì.
Nó hướng dẫn tôi kỹ càng, còn dặn tôi nếu đau quá thì dùng thuốc bôi trơn, hoặc nếu không có thuốc bôi trơn thì cứ thả lỏng người ra, nghĩ đến tiền nhiều vào để có thêm động lực. Tôi thấy Trung ra thì cố nở một nụ cười ngọt ngào: – Anh lại đây em lau đầu cho. Mới uống rượu xong mà gội đầu dễ bị cảm lắm. Trung không nói gì nhưng vẫn tiến lại, ngồi xuống giường cạnh tôi để tôi sấy khô tóc. Được mấy phút, tóc anh đã bắt đầu khô, tôi mới cất máy sấy đi rồi bắt đầu sờ soạng ngực anh, học theo Tú Anh dạy, thổi vào tai Huy mấy câu đàn ông thích nghe nhất: – Anh mệt chưa? Nằm xuống đi, để em massage cho anh. Tôi nói xong, tay đã vuốt ve hết khuôn ngực trần của Trung rồi bắt đầu lần mò xuống dưới, cởi chiếc khăn tắm quấn quanh hông của anh ra. Dưới sự kích thích của tay tôi, chỉ ít phút sau cuối cùng vật kia cũng cứng lên, Trung liếc mắt bảo tôi: – Đeo bao vào. – Vâng. Trong tủ ở đầu giường có bao cao su, đủ chủng loại, tôi chọn đại một cái hương chuối, bóc ra rồi lúng túng đeo vào cho Trung. Tôi không có kinh nghiệm nên đeo mãi không được, cuối cùng anh giật lấy bao cao su trong tay tôi rồi tự đeo, sau đó ấn tôi xuống giường……………………………………………………………………………………………………………………..

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 137.5 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x