Đăng lúc: 18:06 08-06-2020

…………………………………………………………………………………………………………..
Tôi cười ngọt ngào rồi ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái:
– Cảm ơn anh nhiều, chồng em đẹp trai nhất trên đời.
– Chồng trên giường thôi nhé, sau ra ngoài đừng có nhận anh là chồng đấy, không thì em chả lấy được ai nữa đâu.
– Em cặp với anh cả đời, chẳng lấy ai nữa.
Nghe tôi nói thế, Trung tự nhiên phá lên cười:
– Đàn bà có thì thôi, xuân sắc được vài năm nữa là tàn tạ, lúc đấy anh đổi đối tượng mới chứ, ở với em cả đời sao được.
Nếu so với việc đàn ông dẻo miệng thì tôi thích cái tính thẳng thắn này của anh hơn, đơn giản bởi vì dù đau nhưng nó là sự thật. Thêm nữa còn vì Trung có tiền nên dù có nói mấy câu làm tổn thương người khác, tôi cũng chẳng bỏ nổi anh mà vẫn phải tươi cười.
Huy nói đúng, thanh xuân của đàn bà được mấy đâu? Vài năm nữa tôi bắt đầu bước vào ngưỡng tuổi 30, thanh xuân đi qua, làm sao giữ nổi người vừa có tiền, vừa có quyền, lại vừa đẹp trai như Trung nữa.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Càng ngày tôi càng nghiện Gia Linh , cô ấy vừa hiền , lại ngoan , yêu chiều tôi , lại nấu ăn ngon , dường như trong thế giới của cô ấy chỉ có tôi chứ không như Nhung , À mà thôi , cũng đúng , tôi là cây ATM của cô ấy mà nhỉ , giúp cô ấy ăn sung mặc sướng , lại có tiền chữa bệnh cho mẹ , nghĩ tới đây tôi có cảm giác hơi mất mát đôi chút , thôi không sao , dù sao thế này cũng tốt , tới lúc chán thì chia tay thôi , dù sao cũng không vướng bận gì mấy , dù sao thì món đồ chơi này cũng còn chơi rất tốt mà nhỉ . Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi , nhìn thấy tên người gọi tôi , tôi ngần ngừ 1 lúc sau đó mới bốc lên nghe
– Anh mới tắm xong, gọi anh à?
– Em thấy cuộc gọi nhỡ nên gọi lại thôi.
– Ừ, sáng tự nhiên thấy nhớ em nên gọi ấy mà. Ở bên đó mấy giờ rồi?
– Gần một giờ đêm. Anh ăn cơm chưa?
– Anh ăn rồi. Sao không ngủ sớm đi, giờ này còn thức làm gì.
– Em đang bận ôn thi nên thức muộn.
– Ừm. Em ôn đi.
Đúng lúc anh định cúp máy thì đầu dây kia nói:

– Trung…
– Ừ, sao thế?
– Thi xong em về.
– Em mới về cách đây hai tháng rồi còn gì. Lần này được nghỉ dài à?
– Không, em về hẳn.
Tôi nằm dưới giường, thấy rõ sắc mặt Trung bỗng nhiên trầm xuống, anh im lặng chốc lát rồi đáp:
– Ừ. Khi nào về anh đón.
– Để em xem đã. Liên lạc sau nhé.
– Ừ, liên lạc sau.
Anh nói chuyện xong, vứt điện thoại sang một bên rồi ngồi xuống bên giường. Tôi thì mệt nhưng vẫn phải bò dậy, lấy máy sấy tóc ra sấy khô cho anh. Tôi giũ giũ mái tóc ướt nhẹp của Trung, tự nhiên lại tò mò không nhịn được nên hỏi:
– Người yêu anh gọi à?
– Ừ.
– Hai người chắc ở xa nhau.
– Em nghĩ xem, không ở xa thì anh có ngủ với em không.
Đàn ông buồn cười thế đấy, mồm thì nói chung tình đấy nhưng xa nhau cái, kiểu gì cũng sẽ tìm người khác để giải quyết nhu cầu. Tôi là một ví dụ điển hình để Trung tìm đến, chỉ là một trạm dừng chân ven đường, giải quyết xong rồi đi.
– Nghe cách nói chuyện chắc anh với chị ấy đang cãi nhau à? Em là con gái em biết. Chị ấy có vẻ giận anh đấy.
– Giận thì làm gì? Mà đàn bà bọn em khó hiểu thật đấy, thích ba cái trò giận dỗi vớ va vớ vẩn. Mệt người.
– Thì con gái là thế mà, giận để được dỗ dành chứ làm gì. Có yêu mới muốn người yêu mình dỗ dành. Chị ấy yêu anh mới thế.
– Em có người yêu chưa mà nói như thật thế?
– Em chưa yêu nhưng em là con gái mà.
Tôi cười tít mắt, giả vờ cười thế thôi nhưng trong lòng lại thấy buồn buồn. Trung liếc tôi một cái rồi quay đi, rút trong bao thuốc ra một điếu, châm lửa:
– Anh rất ghét mấy cái thói khi dỗi vớ vẩn. Em nhìn đấy mà làm.
– Vâng, em biết rồi.
– Tý nữa lấy điện thoại bàn gọi 101, muốn ăn gì thì bảo lễ tân mang lên. Anh ra ngoài đây.
Tôi thấy anh dập thuốc đứng dậy, tưởng anh ra ngoài đi tiếp khách hay xã giao gì đấy nên hỏi:
– Anh không ăn à? Ăn đi một tý không uống rượu vào đau dạ dày đấy.
– Không. Anh đi có việc, muộn mới về, buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.
– Vâng.
Sau khi Trung đi rồi, tôi cũng buồn chán chẳng có việc gì làm nên nằm ngủ. Lúc sau, dậy tắm rửa xong cũng chẳng buồn ăn nên lại lăn ra ngủ tiếp. Đến nửa đêm mới nghe tiếng cửa mở, sau đó một cơ thể đàn ông nặng trịch đè lên người tôi, chẳng buồn dạo đầu dạo điếc gì mà hùng hục làm luôn, như kiểu thói quen, cũng như kiểu cần giải phóng sinh lý.
Ngày hôm sau, buổi sáng Huy đi ký hợp đồng hay đi bàn bạc chuyện làm ăn gì, tôi cũng chẳng biết, chỉ thấy mới bảy giờ đã thấy anh mặc quần áo đi. Mãi đến bốn giờ chiều mới thấy về, không nói không rằng câu nào đã nằm lăn ra ngủ.
Tôi nghĩ, tính Trung bình thường ít nói, khó tính khó chiều, nhưng mà nhiều khi cũng tốt. Cho tôi tiền chẳng hỏi tôi tiêu gì, cho tôi nhà để ở, thậm chí còn cho tôi đi chơi. Anh cứ mãi đối xử với tôi như thế, tôi cũng sẽ động lòng rồi yêu anh mất rồi, anh không yêu tôi cũng được. Nhưng mà chúng tôi chỉ duy trì được quan hệ như thế đúng thời gian đầu, sau khi người yêu của anh từ nước ngoài về, Trung như biến thành một con người khác, một con người làm tôi sợ hãi nhưng lúc nào cũng vẫn phải gồng cơ mặt để tươi cười lấy lòng.
Nỗi buồn u uất khiến tôi gầy sọp đi , tâm lý cũng bất ổn , khiến cho sinh lý cũng bị ảnh hưởng theo nên liên tục mấy tháng liền tồi đều bị rong kinh ….
Tiền anh cho tôi làm gì dám tiêu, toàn gửi về quê cho mẹ hoặc đóng tiền cho viện để người ta điều trị, tôi chỉ giữ lại một ít tiền để mua đồ lót sexy, nước hoa, những thứ đó nói là mua cho bản thân nhưng thực ra là để phục vụ nhu cầu tình dục với Trung cả………………………………………

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 146.8 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x