Đăng lúc: 22:09 07-09-2019

Phần 149
Chưa ngủ được, trong đầu lại hiện nhiều suy nghĩ. Khẽ mở chiếc cửa kính của căn phòng. Nó ngồi lên bậc cửa đón luồng gió từ biển thổi vào, cũng như đếm những vì sao. Mỉm cười, mỗi lần như thế này nó lại nhớ đến cô bạn gái đồng hương của nó là Huệ Chi. Đang du học bên nước ngoài, cũng lý do là vì tình yêu. Trước khi yêu, ai mà biết được, tình yêu cũng là con dao hai lưỡi mà người sử dụng phải biết làm sao cho khỏi bị đau. Nghĩ thấy buồn cho nhỏ, mà cũng buồn cho chính bản thân mình. Nhớ lời nhỏ Chi, nếu ai có duyên thì tự khắc sẽ đến với nhau thôi. Nhỏ là con gái còn biết chạy trốn để quên đi người nhỏ yêu, nó thì cũng có cách khác để quên, nhưng không phải là chạy trốn mà là muốn tìm ai đó để thay thế. Càng nghĩ vậy, nó càng thấy mình phấn trấn với ý định cưa đổ con nhỏ ngạo mạn ở trong thư viện. Đang tự vạch ra một kế hoạch trong đầu thì nó sực nhớ đến Tâm. Tối nay nó không đến, chẳng biết nhỏ sẽ như nào nữa. Đành nhắn tin báo cho nhỏ.

– ” Anh có việc, hôm nay với mai anh không qua được, tự ôn nhé em.”

Tin nhắn từ “Tâm kute”. Đến rất nhanh, giờ này nhỏ vẫn chưa ngủ.

– “Anh đi đâu mà bận? Biết em chờ cả tối không?”

Liền sau đó, nó chưa kịp bấm nhắn lại thì nhỏ gọi.

– “Alo?”

– “Anh đang ở đâu thế?”

– “Ở xa.”

– “Xa là ở đâu?”

– “Hải Phòng!”

– “Sao lại ở đấy?”

– “Chỗ làm của anh tổ chức cho đi chơi, nên đi cho biết.”

– “Sao không bảo để em đi với?”

Đầu giây bên kia giọng nhỏ xíu, chắc sợ hai bác tỉnh, nhưng nó vẫn thấy được sự nhõng nhẽo.

– “Em còn phải đi học mà?”

– “Không chịu đâu!!”

– “Không chịu cũng phải chịu!”

Nhỏ Tâm nói như trẻ con, nó thấy vui chút vì sự hồn nhiên này. Đầu giây bên kia bỗng im lặng. Tưởng nhỏ giận.

– “Vậy thôi đi ngủ nhé!”

– “Anh cúp máy đây!”

– “Anh…!”

Nhỏ gọi nhỏ và có vẻ ngập ngừng.

– “Anh đây…!”

– “Em… N…hớ a…nh!”

Nó chợt sững người, cảm giác sợ sau câu nói của nhỏ. Không được rồi. Tự nhủ, không thể để nhỏ hi vọng nữa.

– “Ừ!”

Nó vội cụp máy, hít thở một hơi thật dài. Nằm nên giường, cố nhắm mắt ngủ để không nghĩ đến việc này nữa, sau khi đọc tin nhắn cuối của nhỏ. ” Anh ngủ ngon!”

Sáng hôm sau, nó ngủ dậy muộn vì thức khuya và chẳng có ai gọi. vệ sinh cá nhân xong mò xuống phía dưới, chỉ thấy nhỏ hoài đeo cái tai nghe và tập một bài thể dục nào đó. Ăn mặc thì mát mẻ. Sớm ngày ra đã đốt mắt rồi.

– Hoài ơi!!

Nhỏ quay lên cầu thang nhìn nó mỉm cười rồi rút tai nghe.

– Dạ, em đây!

– Mọi người đâu?

– Đi mua đồ rồi anh ạ, chiều tắm biển với nhậu nốt bữa nữa rồi về!

– Thế em ăn sáng chưa?

– Chưa! Em cũng dậy muộn, nên đợi anh luôn thể, mọi người để phần trong bếp kìa!

– Ừ, thế vô đi!

– Dạ! Hihi.

Nó cặm cụi, những món này ngon hơn hẳn những món hôm qua, lại còn nóng sốt nữa.

– Ngon hông?

– Cũng được!

– Anh không khen một cái cho em vui được à?

– Thì ngon! Tưởng em không biết nấu ăn!

– Cái gì chẳng biết, chỉ là thích hay không thôi. Trước em có đi học vài khóa!

– Ừm, vậy đi làm đầu bếp đi!

Nó dụ khị, nhỏ Hoài được khen nên cười híp cả mắt.

– Đang tính bảo anh Tân làm thêm cái nhà bếp nữa để em nấu mà ổng chưa chịu, bảo bẩn với lại quán bé, chật chội.

– Ráng thuyết phục là được!

– Hihi… Anh ăn thêm này!

– Cảm ơn!

Buổi chiều đi ra biển, lần này nó cố bơi nhiều một chút vì chẳng biết bao giờ có cơ hội đến đây thêm một lần nữa. Nhỏ Hoài thì vẫn lúi húi nhặt vỏ sò. Rất nhiều, chẳng biết tính xâu bán hay sao mà nhặt nhiều dữ. Chán chê, hai đứa ngồi nghỉ mệt, từ lúc có nhỏ này, nó bắt đầu biết tám chuyện nhiều hơn mà chẳng sợ bị nói vô duyên vì trên trời dưới đất, thứ gì nhỏ Hoài cũng nói được. Mà nói xong toàn cười một mình, thậm chí điều đó không đáng cười chút nào.

– Anh nhìn thấy con bé gần tán ô kia không?

– Ô nào?

Theo hướng nhỏ chỉ, nó thấy cả chục chiếc ô và biển người, chẳng hiểu nhỏ muốn nói ai và nói gì nữa.

– Cái ô ngoài cùng bên trái ấy!

Một con nhỏ đang cởi đồ, để lộ bộ hai mảnh đỏ tươi chắc chuẩn bị xuống biển. Nhưng nó không thấy mặt, chẳng biết có xinh không nên cũng chẳng có cảm giác.

– Thấy! Rồi sao?

– Hihi, ba vòng nó chuẩn hen!

– Ủa, vậy liên quan chi tới anh?

– Ơ, em tưởng con trai thấy con gái lột đồ đều thích hết mà?

Nhỏ Hoài tròn xoe mắt nhìn nó, chắc khoảng thời gian ở nơi làm việc không tốt dẫn đến việc nhỏ bị ảnh hưởng chút về suy nghĩ.

– Tùy từng người thôi em! Anh đâu đến nỗi quá háo sắc vậy?

– Thôi đi ông? Xạo! Không thích mà cứ nhìn?

Nhỏ bĩu, nó chỉ biết lắc đầu cười chống chế.

– Là em chỉ anh chứ anh đâu có chủ động, với lại nếu anh háo sắc thì liệu anh có để yên cho em không?

Nó nhìn chăm chăm vào nhỏ bằng ánh mắt đểu. Nhỏ che người lại.

– Nhìn anh ghê quá à, quay đi đi. Xùy xùy…!

– Haha!

Nó cười tiếp, đưa mắt lại khung cảnh nơi đây một lần nữa trước khi về. Một kỷ niệm, một quá khứ nữa của người con gái, được chôn chặt nơi đây.

Chiếc xe đỗ tại quán, tuy say xe nhưng nó vẫn có nhiệm vụ đèo nhỏ Hoài về. Đường Hay Nội oi nóng và vắng tanh vì đã đêm. Chốc chốc nó lại phải đánh thức nhỏ Hoài đang gật gù đằng sau, thiếu điều ngã lộn cổ nếu không bám eo cho nhỏ. Đến nhà nhỏ, nó đánh thức để nhỏ vào.

– Thanh Hoài, đến nơi rồi nè!

– Ơ…dạ! Cảm ơn anh! Ngủ ngon nhé! Oáp…

Nhỏ ngáp dài kéo đồ mà nhỏ đã mang cũng như mua thêm qua cánh cổng, đóng lại rồi vẫy chào nó. Trở lại căn phòng trọ. Đêm nay, vẫn chỉ có một mình.

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 100.4 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x