Đăng lúc: 22:09 07-09-2019

Phần 153
Sáng hôm sau, chúng nó đến thi với một tâm trạng bồn chồn lo lắng. Rồi những giây phút cân não đi qua, nó thở phào, tuy không thể có điểm xuất sắc, nhưng ít ra cũng không nợ được, nó tự tin là như vậy vì được ôn thật kỹ với bọn bạn.

– Ổn không ông?

Thằng Tuấn vỗ vai nó hỏi han, một vài thằng bạn bên cạnh kêu khó, nó thì cười.

– Cũng được! Ông làm được không?

– Chắc qua, mà tôi chả lo lắm! Hehe.

Đang uống chai nước vì đợi ca nữa, thằng Khánh bỗng nhiên gõ đầu nó.

– Ê kia có phải cái Nhi không?

Theo hướng tay thằng Khánh chỉ, nó thấy nhỏ Nhi đang lúi húi tìm gì đó, chắc là mắt kính, vì hôm nay không thấy đôi gọng trắng đó đâu. Trông nhỏ rất khổ sở, người thì đeo bao nhiêu sách là sách. Nó chạy tới gần. Giọng thăm dò.

– Nhi…Nhi đang tìm gì đấy?

– Tôi không rảnh mà nói chuyện với em, làm ơn đi chỗ khác giùm!

Nhỏ gắt, nó vẫn kiên trì, tỏ ra mình thông minh hơn.

– Tìm kính à, hay tìm gì, tôi có thể giúp!

Nhỏ ngước lên nheo mắt nhìn nó, chắc cận nặng. Rồi đôi mắt to tròn kia rơm rớm.

– Huhu… Tôi không thể thấy được chữ nếu thiếu kính, mà giờ không tìm thấy… Hức, sắp vô giờ thi rồi.

Nhỏ mếu, nó bối rối, hóa ra là con nhỏ mọt sách yếu đuối vào lúc không thể đọc được chữ. Thiệt tình chả giống ai. Ngẫm một lúc, kệ nhỏ tìm miệng thì lẩm bẩm.

– Huhu, sắp vào rồi, phải làm sao đây…hức..hức.

Một ý nghĩ loé lên trong đầu nó.

– Nhi cận bao nhiêu?

– Để làm gì?

– Thì cứ nói đi, muốn nợ thi à?

– 3,5!

Nhỏ nói làm nó suýt té ngửa! Thảo nào không thấy gì.

– Nhi đợi tôi ở đây chút!

Mặc cho đôi mắt nheo nheo nhìn nó khó hiểu, nó vụt đi.

– Khánh, Khánh ông cận bao nhiêu?

– À, 3 phảy mấy chả nhớ, lâu không đi cắt rồi.

– Ừ, vậy tôi mượn cặp kính!

Lòng nó mừng rơn, vội lấy luôn làm cho thằng bạn không kịp phản ứng. Cả lũ nhìn nó như kiểu nó bị hâm.

– Á… Trả tôi, làm gì thế?

Hấp tấp lại chỗ Nhi đang đứng chờ, nó đưa cho nhỏ.

– Kính đây nè, Nhi thử xem có được không?

Con mắt to tròn kia nhìn nó tiếp tục nheo nheo và ngạc nhiên, nhưng cũng có phần lạc quan lên chút.

– Cầm đi mau lên, thi rồi đó!

Nhỏ lại rơm rớm cầm chiếc kính lên đeo vào một cách miễn cưỡng.

– Được không?

– Được…hơi rộng chút, cảm ơn em nha!

– Ừ đi đi, đưa sách đây tôi cầm cho!

Nó đánh động vì đã vô lớp, nhỏ giật mình đưa đống sách cho nó. Rồi chạy đi.

– Cảm ơn… Cảm ơn em nhiều lắm!

Nó tiến về phía lũ bạn, Mấy thằng “Ồ” một tiếng rõ to. Nó thì cười.

– Mang “mắt” của bạn đi cho gái, tốt tốt lắm, nàng sẽ cảm động phát khóc cho xem! Hehe.

– Ông kia, ông lấy mắt tôi, tôi nhìn kiểu gì?

Thằng Khánh vờ khóc lóc thảm thiết, rồi bất chợt nhăn răng cười.

– Haha, ngon nhé, thế là có ấn tượng rồi nhá!

– Ừ, chút nữa nó tan tui lấy lại cho.

Nhìn thằng Khánh quen đeo kính, nên giờ bỏ ra trông cứ “dại”, chả quen chút nào. Tụi bạn nó vẫn bàn tán, chỉ riêng Tuấn là im lặng, dường như thằng này không thích nó tán nhỏ Nhi, lý do thì ai cũng hiểu. Nhưng có điều, bạn nó là thằng Tuấn, chẳng bao giờ hiểu nó. Vì bên cạnh thằng Tuấn vẫn còn nhỏ Mi. Còn bên cạnh nó không còn em.

Hết ca, nhỏ Nhi ra khỏi phòng gặp nó trả kính và xin lại đống sách, bằng thái độ có phần thân thiện hơn.

– Cảm ơn em cho tôi mượn kính, cảm ơn nhiều lắm, không thì chắc tôi không biết làm gì. Thôi tôi về đây, tạm biệt nha, chúc em thi tốt!

– Ừ, không có gì! Nhi đi về cẩn thận.

– Ừm!

Đưa cặp kính cho thằng Khánh, nó hoàn thành nốt bài thi bằng một tâm trạng phấn chấn, cảm giác lời chúc của nhỏ như liều kích thích vậy.

Xong xuôi, chuẩn bị những ngày nghỉ xả hơi của mùa hè nóng nực. Nó đi về ký túc cùng nhóm bạn. Trường đã vắng, chỉ còn lác đác vài người. Những một lần nữa, thằng bốn mắt lại chỉ.

– Ơ lại cái Nhi kìa, đứng ngay cổng trường!

Làm cả bọn phải thốt lên.

– Mẹ, đúng là bốn lúc nào cũng hơn hai, cận lòi pha mà tinh thế không biết.

– Kìa nghệ sĩ, của ông đó!

– Đợi tôi chút nha!

Nó lại đến gần nhỏ, hình như nhỏ biết nhưng vì ngượng nên ngó đi.

– Nhi, sao chưa về à?

Nhỏ đứng cạnh chiếc xe dream của nhỏ, nó cứ tưởng chết máy, hay hỏng hóc gì, nhưng lý do lại khác.

– À, ùm, tôi mất kính.. Nên không nhìn được đường, chạy xe nguy hiểm. Em về trước đi!

Nó nhìn trời, mang một màu xám xịt, mưa rào vào mùa hè, có thể đến bất cứ lúc nào.

– Trời sắp mưa rồi, sao Nhi không gọi cho ai ra đón?

– Tôi gọi rồi, nhưng bố tôi chưa tan sở. Thôi em về đi, đừng bận tâm.

Nó thầm cười, cơ hội là đây.

– Hay, Nhi để tôi đèo về đi!

Nhỏ lưỡng lự. Nó cố gắng thuyết phục.

– Để tôi dùng xe Nhi đèo Nhi về, trời sắp mưa rồi, nhỡ mai bệnh lại không thi được đâu. Mà còn ướt sách của thư viện nữa.

Nhỏ vẫn ngập ngừng như suy nghĩ ghê lắm, con mắt nheo lại nhìn trời.

– Thế còn xe của em thì sao?

– Tôi nhờ bạn tôi đi về.

– Ý tôi là, đèo tôi về xong em về bằng gì?

– Có bạn tôi, không sao đâu, tý họ đến đón mà!

Nhỏ lắc đầu.

– Không, em giúp tôi nhiều quá, tôi áy náy lắm.

– Nhưng tôi vui, nếu tin tưởng đưa chìa khóa rồi leo lên đi. Sách ướt không đọc được đâu!

Nó ráng thuyết phục, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của nhỏ. Đến lũ bạn, nó bảo họ đi xe về trước. Nhỏ Nhi ngồi sau nó để chắn chiếc balo ở giữa, đường HN tấp lập, mọi hàng quán ngoài vỉa hè đều được người dân dọn vào. Dường như, giống nó, họ nhận thức được một cơn mưa rào bởi những luồng gió mạnh, mang theo mùi bụi tanh tanh. Nhỏ Nhi chỉ đường cho nó mỗi lúc đến ngã rẽ cần rẽ. Cũng gần, nhưng nhỏ vẫn giục.

– Nhanh nhanh chút kẻo mưa!

Đến nơi, một căn nhà bé đập vào mắt nó, không đẹp, chỉ hai tầng và có phần cũ. Nó dắt xe giùm nhỏ vô sân, thấy có người lớn, hình như bà nhỏ.

– Cháu chào bà!

Rồi ra khỏi cổng, nhỏ cũng không nói gì chỉ từ từ đi theo như muốn tiễn.

– Hôm nay cảm ơn em nhiều lắm!

– Trời ơi, có chi đâu mà cảm ơn lắm vậy! Tôi phải cảm ơn Nhi mới đúng!

Nhỏ tròn mắt nhìn. Nó phân trần bằng giọng giả tạo nhưng như thật.

– Vì được giúp Nhi, tôi rất vui!

Nhỏ mỉm cười.

– Đồ khùng! Hihi, thôi về đi kẻo mưa!

Gật đầu, nó đi về. Cũng chẳng cần tụi bạn đón. Coi như thể dục chút. Quả nhiên, trời đổ mưa khi nó mới đi được độ một dãy phố. Tự dưng nó bật cười trước cơn mưa nặng hạt, mang theo tiếng sấm đùng đoàng . Điều này khiến nó nhớ, nhớ một ngày đầu tiên. Ngày tắm mưa của em và nó, kỷ niệm hiện về, câu nói yêu, thực sự, nó choáng váng, bị ám ảnh dưới cơn mưa lạnh buốt. Nghe đâu đó tiếng nói:
“A mưa rồi!…Em yêu mưa lắm!…Em thường đi dưới mưa lúc em buồn, vì khi đó sẽ chẳng ai biết em đang khóc cả. Nếu có người biết, em có thể nói rằng, do nước mưa đấy, không phải nước mắt đâu…”

Tại sao, không còn bên nó em lại cứ đeo bám nó trong ký ức nhỉ, tại sao nó không thể xóa sạch mà quên em? Tại sao nó không thể, nó đã cố mà? Tại sao? Chợt cảm xúc đến, nó ngồi gục vào gốc cây ven đường khóc, may trên đường vắng và ầm ầm vì tiếng mưa nên chẳng ai biết nó bị sao cả.

– Sao em lại khóc ở đây?

Giọng nói quen, cảm giác chỗ nó đang ngồi được che mưa.

– Ơ Nhi à?

– Tôi đây, trời mưa nhanh quá nên ra coi đã về chưa mà thấy em tự dưng khóc! Em sao thế?

Nhỏ cúi xuống che ô cho nó khuôn mặt có phần lo lắng. Nó lắc đầu.

– Mưa đấy, không phải nước mắt đâu.

– Đừng nói dối!

– Nhi vô nhà đi, mưa bẩn ra làm gì, đi vào đi!

Nó vụt chạy, chạy như điên. Chỉ kịp nghe thấy nhỏ Nhi kêu.

– Này…này!!

Người ướt sũng, nó trở về ký túc, tụi bạn hỏi han nhưng nó không nói gì. Thay đồ xong liền nằm úp xuống giường, nó chìm vào cơn mộng mị mang tên em.

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 101.1 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x