Đăng lúc: 22:09 07-09-2019

Phần 162
Sau một tháng tình nguyện, khi mà chúng nó đã quen với cuộc sống núi rừng, riêng nó thì quen thêm sự có mặt của Nhi trong cuộc sống thì đã đến lúc phải về. Ra xe gần như cả bản đến giúp vác đồ, nói chuyện dặn dò các kiểu, nó được nghe lời từ những người mà nó thân được ở đây, là anh dân tộc già Triệu họ chất phát thật thà nên giúp nó biết thêm được nhiều thứ. Lên xe, nó còn được K’Lung tặng cho túi sắn và một bông hoa, em cứ khóc. Ở trường nó dạy em chữ, kể những câu chuyện cổ tích mà nó biết cho em nghe. Em không thể nói, chỉ có thể cười vì thích thú. Thi thoảng em cũng hay đem cho nó bắp ngô mỗi dịp đến chơi nhà văn hóa. Giờ nó đi chắc em buồn. Nó khom người xuống xoa đầu em.

– Không khóc nữa…nha, có dịp Minh sẽ lên chơi với em. Nhớ phải nghe lời bố mẹ, được không? Học thật giỏi nhé! Khi nào lớn Minh đưa em xuống nhà Minh chơi. Chịu không?

Em gật đầu, nhăn răng cười, khuôn mặt lem luốc đẹp bởi nụ cười tươi sáng trẻ thơ của em. Dẫu biết có những lời hứa không thực hiện được nhưng vẫn phải nói để con người ta có hi vọng có mục đích để hướng tới. Tiếng xe nổ, xe chạy. Em bé dân tộc nó quen được nhìn theo xe, chăm chú cho đến khi hàng cây rừng che khuất, nó ngửa đầu ra ghế thở dài.

– Ngồi dịch vào em ngồi với.

Nhỏ Nhi đang phổ biến gì ở đầu xe chợt thấy nó thui thủi ở dưới liền chạy xuống gọi. Nó thì say xe nên chẳng buồn đáp.

– Sao anh lại ở dưới, lên kia ngồi nói chuyện với các bạn cho vui!

– Đang mệt, em lên đi.

– Ủa anh say à, mặt tái cả rồi.

Nhỏ xoa xoa đôi bàn tay mát rượi trên mặt nó. Nó nắm lại rồi gạt sang bên.

– Em lấy hộ anh quả chanh trong ba lô.

Ghế cuối xe dài nên nó để ngay bên cạnh, nhỏ mở ra rồi lục. Khi đưa cho nó, nhỏ Nhi còn nhìn cái gì ở trong mãi. Nó tò mò.

– Gì vậy?

– Cái này… Là chỉ vì em thôi à?

Nhỏ đưa cho nó hộp kính, từ lúc lên đây thì nó gần như không đeo. Khi có được Nhi rồi, nó hoàn toàn bỏ không. Nó gật đầu.

– Ừ, em muốn vậy mà. Anh thay đổi, anh đã thay đổi còn gì?

– Vậy sao giờ anh không dùng nữa? Cũng vì em sao?

– Không phải, chẳng qua anh thấy như thế không giống mình nên anh quyết định bỏ. Dù sao cũng chỉ là một chiếc kính.

– Anh làm mọi thứ để làm em yêu anh, giờ được như vậy anh lại bỏ hết. Anh biết không? Trong đầu em đang có một suy nghĩ.

Nhỏ nghiền ngẫm, gương mặt trầm ngâm.

– Suy nghĩ gì?

– Anh không yêu em…

Nhỏ nói một cách ngập ngừng nhưng cũng đủ làm nó lạnh người, nó hấp tấp phủ nhận.

– Em đừng suy nghĩ linh tinh, nếu em muốn, anh vẫn sẽ như vậy.

Nó định lấy lại chiếc kính. Nhỏ Nhi không đưa và nhét lại vào balo.

– Em chỉ nói thế thôi. Anh không cần phải như vậy. Để cho em thấy con người thật của anh đi. Để em học cách yêu nó anh nhé. Giờ anh không cần một chiếc kính để khiến anh đặc biệt hơn đâu.

Nhỏ nói giọng rất tình cảm, nó để ý thấy dạo này đuôi sam chẳng còn được tết nữa, thay vào đó là nhỏ buộc hờ, trông thật hiền còn thêm cặp kính nữa. Chợt nhận ra, nhỏ cũng rất đẹp, rất tốt sao nó không thể yêu nhỏ.

– Em đẹp thật…

Mùi hương của nhỏ làm nó ngây người, quên cả bệnh say xe. Mặt Nhi theo đó mà hồng lên.

– Xạo, xấu vầy mà khen.

Nó mỉm cười không đáp, nhỏ dường như chẳng để ý đến xe nữa mà nằm luôn lên ngực nó.

– Anh… em chưa biết gì về anh.

Nhỏ nói, nó mới nhớ.

– Vậy em muốn biết gì?

– Gia đình, nơi ở chẳng hạn, những thứ thiết yếu, ít ra em cũng có quyền lợi đó chứ nhỉ?

– À thì nhà anh ở dưới quê, anh đi học nên trọ ở đây cùng các bạn ấy mà. Có gì đâu.

– Quê gần hông hả anh?

– Gần. À, về quê anh chơi không?

Nó rủ bừa theo hứng. Nhỏ Nhi cười.

– Để dịp khác, giờ ở trường em còn nhiều việc phải làm lắm. Mà anh định về quê hả?

– Ừ, tranh thủ. Bố mẹ cũng mong, anh đi từ tết đã về đâu.

– Vậy anh ráng lên sớm nha!

– Ừ.

Nó nhìn nhỏ Nhi. Nhỏ cũng nhìn nó chăm chú, chiếc miệng bé xíu đôi má hồng. Hấp dẫn nó.

– Nhé…?

Nhỏ gật. Nó hôn nhỏ, không như những đợt trước, nhỏ đáp lại nồng nhiệt hơn. Nhưng nó vẫn thấy vô vị. Đương nhiên cuối xe lấp sau hàng ghế thì không ai thấy được.

Nó không về phòng trọ khi xe ngừng, điện thoại hết pin chả thèm sạc hay cố liên lạc với ai. Nó cứ thế tự do bắt một chiếc xe khách nữa về quê, nên điều này làm nó mất sức vì đi liền tù tì mấy chuyến. Mà thời tiết còn chẳng ủng hộ, Hà Nội nóng như thiêu như đốt. Miếng chanh không đủ sức quên đi cơn say, nó cố gắng nhắm mắt lại không nghĩ đến nữa. Cảm giác trong bụng cứ như là nham thạch đang sôi chuyển bị phun trào vậy, thật sự khó chịu.

Xe dừng vài lần, nó nằm đơ không nhúc nhích, chỉ dám nhờ ông soát vé đến bến gọi giùm. Mãi lâu sau về được ga, ngôi trường cấp hai nằm sâu trong hốc ẩn hiện nó mới thoát được tình cảnh này.

– Bà cho cháu chai lavie!

Ngồi vô dưới gốc cây, hàng nước và bán đồ ăn cho bọn học sinh. Nó thở hồng hộc vì mệt.

– Này cháu!

– Bà ơi, ở đây có ổ điện không ạ?

– Đây trong hiên này này!

– Dạ cháu cắm nhờ đồ một chút bà nhé?

– Ừ.

Nó không chịu nổi nên cắm sạc, để gọi thằng Long ra đón. Không biết giờ ông mãnh có ở nhà không, hay lại ngồi quán net rồi. Một lúc sau.

– “Thằng kia mày gọi gì tao?”

– “Ra ga đón tao với mày ơi! Nãy bị say mệt không lết được.”

– “Mày hay ha không bao giờ chịu hỏi thăm tao giờ nhờ ngọt vậy mày?”

– “Thôi giúp tao đi, tý về tao kể cho cái này hay lắm.”

– “Chịu, mày toàn nói xong để đó không. Lượn cho bố chơi, chết mất một mạng rồi.”

Thằng bạn chí cốt của nó cụp máy cái rụp. Nó ngửa cổ ra tu. Kiểu này chắc chết trên đường về quá còn vác thêm cái đàn này nữa, đến khổ.

– Thôi cháu cảm ơn, bà cho cháu gởi tiền.

Nó đứng dậy vươn vai định về. Thì bên kia đường, thằng Long phóng xe sang mặt cau có.

– Lên xe đi thằng khốn, mày vừa gọi thì mất điện. Đen không chịu được.

– Thế hả, hehe. Ông trời muốn mày đón tao rồi.

– Cười nữa là đi bộ nghe mày!

– Ấy ấy, chờ chút!

Nó leo lên xe. Trên đường về, hai thằng nói khá nhiều chuyện, nửa năm rồi chứ ít ỏi gì, từ đầu năm mà giờ gần hết hè đến nơi.

– Mày bảo với hai bác chưa?

– Bảo từ tháng trước rồi!

– Thế tháng rồi mày đi đâu?

– Tao đi tình nguyện.

Thằng Long cười sặc sụa làm ai đi trên đường cũng nhìn, quê thấy mồ.

– Haha… Cái bộ hài cốt như mày thì tình nguyện cái gì, đến ăn bám thì có!

– Im đi nhé, đâu bốc vác gì đâu! Thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Mày chỉ biết bê vác thôi à?

– Láo, bố cho xuống nha con!

Nó biết đang đi nhờ nên nín thing không cãi nhau với cục thịt này nữa kẻo thiệt thân.

Về nhà, thằng Long chào bố mẹ nó rồi chạy đi kiếm quán net nào có máy nổ, nó đã nói trước với gia đình nên bố mẹ nó không ngạc nhiên lắm.

– Trên đấy khó khăn gì không con?

– Dạ, cũng như mình thôi chứ khác gì đâu mẹ, có điều đường xá hơi bất tiện chút.

– Mày ăn cơm không?

– Không, con ăn rồi. Bố mẹ ăn đi, anh ở ngoài xưởng hả bố?

– Ừ, chiều nó mới về. Thôi vô phòng mà nghỉ.

Nó vào cái phòng nhỏ của mình, mẹ vẫn thường xuyên dọn dẹp nên sạch sẽ. Treo bao đàn và balo lên giá, nó ngủ. Thật ra nó cũng hơi đói vì ăn được vài củ sắn nhưng vì mệt nên chẳng thiết tha gì.

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 94.9 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x