Đăng lúc: 21:09 04-09-2019

Phần 12
Hè tôi cũng không về nhà, tôi tham gia mấy hoạt động hè cùng nhóm bạn, chúng tôi tham gia làm các sản phẩm thủ công cùng mấy bạn lớp khuyết tật rồi chúng tôi kéo nhau lên Sài Gòn để bán. Tất cả tiền thu được đều đưa vào hội khuyến học, tôi vẫn cho rằng bản thân mình tuy không giàu có nhưng mình đã quá may mắn được sinh ra lành lặn. Lan Phương cũng háo hức cùng tôi đi tham gia hội hè, ba Lan Phương giành cả một chiếc xe của cơ quan để đưa rước chúng tôi đồng thời chở những vật dụng cần thiết để chúng tôi dựng trại ở công viên. Ngày ra đường bán hàng, tối về trại vừa sửa những sản phẩm hư hỏng do vận chuyển vừa làm thêm.

Một mùa hè vô cùng ý nghĩa, và nhen nhóm trong chúng tôi những tình cảm vô hình, có lẽ tôi cũng mến Lan Phương. Tôi ngồi trên ghế đá nhìn từng dòng xe qua lại, Lan Phương ghé lại ngồi cạnh tôi, cô nàng thật lém lĩnh, không chịu ngồi bên nhiều mà cố tình ngồi bên ít làm tôi phải nhích qua chỗ khác để có chổ cho Lan Phương ngồi.
– Không đi chơi với bạn à, Lan Phương hỏi?
– Hỏi ai đấy, tôi vặn lại.
– Thì hỏi Hưng chứ ai.
– Hưng nào…
– Hưng này nè…Lan Phương chỉ vào trán tôi.
– Đây là anh Hưng nhé, không có Hưng…Hưng như thế nghe chưa.
– Xí…không đấy.
– Thơm cho cái giờ, tôi ghé miệng vào má Lan Phương, cô nàng nghiêng qua để né.
– Cắt mỏ bây giờ.
– Cắt đi…tôi chu môi, Lan Phương lấy hai ngón tay làm kéo nhắp nhắp rồi cười khúc khích…Hát cho Phương nghe đi.
– Ai…nói ai, tôi hỏi.
– Nói anh…được chưa, Lan Phương nói nhỏ.
– Nói lớn xem nào.
– Hư…có hát hông….thấy ghét.

Tôi vặn lại dây đàn, một thói quen cố hủ của những người chơi guitar, tôi khảy từng nốt nhạc, ngoài đường xe cũng đã vơi dần, tôi đàn một bài ca thời chiến….”Vết chân tròn trên cát”….tôi thả giọng nhẹ nhàng, tuy chất giọng tôi còn rất non nhưng với một cô bé như Phương thì cũng có thể nói là xuất sắc. Ngọc Anh chạy tới, cô nàng láu cá nhất lớp 6B, Ngọc Anh tựa vào vai tôi thì thầm.
– Hát bài tình yêu cho Anh nghe đi
– …Tôi cười….Thế Anh thích bài gì?
– I Love You Đi.
– Không biết bài đó.
– Vậy bài nào mà nói về yêu á.
– Tôi bật vài cung đàn rồi hát.
“Hãy cho tôi một ngăn, một ngăn nhỏ, trong muôn ngàn triệu ngăn trái tim em
Hay cho tôi tình yêu tình yêu nhỏ, tôi xin làm lá cỏ cánh rừng em…”

Lan Phương tỏ vẽ không vui, cô nàng vội vàng đứng lên .
– Hai người ngồi chơi, Phương vô nghỉ đây.
– Sao vậy, tôi hỏi
– Khuya rồi, Phương vô đây
– Uh… chúc Phương ngủ ngon, tôi cười.
– Hihihi, bạn gái giận rồi kìa…Ngọc Anh lém lỉnh.
– Ai biểu Ngọc Anh chọc Phương làm chi, tôi cười.
– Thích phá chơi vậy, Ngọc Anh cười rồi đứng ngắm dòng xe đang vơi dần….Thôi Anh cũng đi ngủ đây…bye nhé, lo mà dỗ người yêu đi.
– Lần sau bà làm ơn đừng có phá dùm, tôi cười.
– Cứ phá đó.

Một năm nữa lại trôi qua, bây giờ thì đứa nào trong lớp cũng phổng phao hơn, cả cô bạn trong quê ra cùng tôi cũng con gái hơn, Lan Phương thì khỏi nói, đầy đặn hơn nhiều. Chúng tôi bước cùng nhau trên con đường trải gạch, từng cơn gió thôi qua, gió thu nó thế. Những chiếc lá rơi khỏi cành, những cây bàng vào mùa này cứ trơ cành, gió thổi tốc những chiếc lá, thổi tung mái tóc bồng bềnh cùa Lan Phương. Tôi vuốt lên tóc Lan Phương.
– Mình giống người yêu hen.
– ….Lan Phương thẹn đỏ hết mặt, cô nàng nhìn bâng quơ…Mùa thu gió nhiều hen.
– Uh…Tôi đỡ Lan Phương ngồi lên ghế đá, tôi ngồi và hát một bài hát mùa thu.

“ Em ru gì, lời ru cho đá núi, đá núi tật nguyền vết sẹo thời gian
Em ru gì, lời ru cho biển khơi, biển khơi biết bao giờ ngừng lại
Em ru gì, lời ru cho ta, một đời đam mê một đời giông tố
Em ru gì cho ta, qua bao ngày phôi pha
Câu hát ngân lên bổng tắt giữa chừng
Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt
Lá trút rơi nhiều…..đâu phải….bởi mùa thu…….”

Tôi và Lan Phương rảo bước đi về, gió thu vẫn thổi làm cành lá rung rinh, trời thu về đêm khá khô hanh dù gió vẫn thổi vù vù, chúng tôi đi cạnh nhau, nhìn dòng người qua lại, hai trái tim nhỏ bé, chẳng biết đây là yêu hay gì nữa, một cảm giác bình thường đến lạ kỳ.

Tôi chạy xe về nhà, giữa cái bình thường của xã hội, lòng tôi cũng bình thường như thế, nhưng trong tôi lại xuất hiện cùng lúc hai người phụ nữ. Lan Phương là cái gì đó bình lặng, cạnh Lan Phương tôi có cảm giác như đang ngồi cạnh một cái hồ phẳng lặng, mặt nước hiền hòa với từng cơn sóng gợn nhẹ. Dì tôi là một cảm giác cuồng nhiệt, tôi luôn có cảm xúc tình dục khi gần dì, người dì cứ căng cứng một sức sống mãnh liệt, lồ lộ một nổi đam mê nhục dục.

Tôi về đến nhà, vẫn là những người đàn ông đến chơi, họ đến nhiều tới mức tôi chả biết ai là ai, tôi chỉ chào rồi vào trong, việc tôi tôi làm, việc dì dì làm. Tôi không biết từ khi nào tôi có cảm giác như thế, có lẽ lâu dần nên quen, nhưng dì vẫn giữ một thói quen không đi riêng với ai, đó là lý do tôi tuyệt đối tin tưởng ở dì.

Trời thu gió nhiều nhưng nóng, dì đi chơi với bạn về đến nhà cũng đã gần 10h, dì lấy bộ đồ rồi vào nhà tắm. Tôi bước theo, nhìn dì trắng tinh đang trút dần xiêm y làm tôi nao nao, tôi ôm dì, dì cười hiền, tôi rờ vào vú dì, rồi rờ lồn dì.
– Chơi cái nghen, tôi thủ thỉ.
– Đang mệt nè.
– Nhưng Hưng thèm quá.
– Gớm…làm như mới không bằng ấy.
– Nhưng vẫn thèm.
– Rồi… muốn làm gì thì làm đi ông tướng.

Dì bật nước rồi cười khúc khích, tôi ôm dì vuốt ve cơ thể dì, làn nước mát rượi, tôi cúi xuống bú vú dì, nước chảy khắp cơ thể dì, hai bầu vú căng và ướt sũng. Tôi quỳ xuống bú lồn dì, nước chảy qua khe ướt hết mặt tôi, tôi vẫn miệt mài bú liếm.
– Lớn dữ hen, dì cầm cu tôi cười.
– Thế mới vừa của dì chứ.

Dì quỳ xuống bú cu tôi, dì bú một cách nhiệt tình và say đắm, con cu tôi cứ chạy ra chạy vô trong đôi môi xinh đẹp và gợi cảm của dì.
– Hưng làm đi, hôm nay hơi mệt nên lười quá.
– Hay thôi, dì mệt lắm không, tôi lo lắng.
– Hay quá hen, làm người ta hứng rồi đòi thôi.
– Tại dì mệt.
– Làm đi…. tuần nào cũng 3-4 lần, riết rồi nghiền, mệt nhưng thiếu khó chịu, dì ôm tôi và hôn lên môi tôi.

Tôi đẩy cho dì đứng vịn tường, banh hai chân dì ra tôi đâm lút vào, tôi nắc liên tục, tôi và dì riết rồi như một thói quen, không có thì khó chịu lắm. Nước chảy làm lúc tôi nắc cứ kêu bạch bạch, cu tôi chui vào cái nơi ấm áp ấy riết rồi thành quen, cu tôi cứ chạy tung tăng trong cái lỗ thiên đường, dù gió vẫn thổi ngoài kia, nước vẫn chảy khiến tôi và dì ướt sũng, nhưng cuộc hoang lạc vẫn tiếp diễn, nó dần trở nên đơn giản nhưng thiếu là không thể.

Dì bò còn tôi đứng sau nắc, những kiểu làm tình hết sức quen thuộc, nhưng trong nhà tắm nó có vẽ kích thích hơn. Lồn dì ướt sũng, nhớt làm lồn dì trơn lùi khiến cu tôi di chuyển hết sức dể dàng, cu tôi đã lớn lên nhiều, những cái gân đã to ra giúp ma sát mạn hơn, khi gần dì rồi làm tình với dì, một cảm giác loạn luân kích thích tôi kỳ lạ. Tôi nhớ đến ngày còn bé, rồi bây giờ, cảm giác thân thương và nhục dục đan xen nhau, những suy nghĩ ấy giúp tôi luôn phát cuồng mỗi khi gần dì, những lúc làm tình tôi như không còn là chính mình, điên dại và mu muội. Lúc làm tình với Ngọc Trinh tôi vẫn ý thức rõ bản thân, cảm giác tội nghiệp khi cô nàng bị bạo lực tình dục nhưng với dì thì tôi không suy nghĩ gì cả, chỉ biết làm cho thật sướng mới thôi.
– Lồn dì chơi sướng thật, tôi vừa nắc vừa gào lên.
– Ư ư ư….Mạnh đi…Ư ư ư…
– Con ra nghen…
– Uh…ra đi…dì cũng ra rồi…

Tôi nắc mạnh và sâu vào lồn dì, cu tôi căng lên tột độ, lực nắc mạnh hơn và tiếng kêu cũng lớn hơn. Tôi cầm eo dì kéo ra sau, ép cu sát lại cho dòng tinh trùng thi nhau phóng vào cái tam giác vàng của tôi, tôi như người điên, tôi quên hết tất cả những cô gái quanh mình, tôi chỉ biết đến cái âm hộ đang nuốt lấy cu tôi, truyền cho tôi lữa yêu cuồng lạc. Tôi bấm bấm lên cái vật nhô nhô, căng lên vì sướng của dì, cu tôi nhỏ dần và rơi ra, chúng tôi lại về với thực tại…dì là dì còn tôi là cháu.

Tôi mở mắt, trời đã sáng, sao dì không gọi tôi dậy đi học, tôi bước ra không thấy dì đâu, chiếc xe đạp vẫn đây, dì không nấu nướng gì hết, hay là dì đi thành phố mua đồ…mà lần nào đi dì cũng nói với tôi, thật kỳ lạ. Tôi bước xuống bếp, nồi vẫn còn nguyên, cánh cửa nhà tắm hé mở, tôi đẩy cửa bước vào và bàng hoàng nhìn dì….

Dì ngồi thu vào trong góc, dưới nền là một cái lọ bằng nhựa nhỏ nằm lăn qua một bên, tay dì cầm một miếng gỗ hay miếng giấy cứng gì đấy, cạnh bên là một tờ giấy và cái hộp. Tôi cầm lên xem… đập ngay vào mắt là ba chữ to đùng “Que thử thai”…Trên tờ giấy ghi hướng dẫn…Không vạch là thao tác sai hoặc que hư, một vạch là không có thai, hai vạch là có thai…tôi rút cái que từ tay dì…hai vạch hiện lên khá rõ, tôi khá lúng túng, tôi hỏi bâng quơ.
– Sao dì nói là dì không có con được.
– Hít hít…dì khóc thút thít…Ai biết!
– Giờ dì tính sao.
– Không biết nữa, giọng dì run run.

Tôi ngồi xuống ôm dì, dì gục vào vai tôi khóc như một đứa trẻ, tôi cũng rối bời… dì khóc một lúc thì thôi, dì gạt nước mắt đứng lên.
– Hưng trễ học rồi kìa.
– Kệ đi…lo cho dì cái đã.
– Bậy…không học lấy gì mà lo cho dì… Dì xin lỗi, lúc nãy bất ngờ quá nên cứ ngồi hoài, quên không nấu gì cho Hưng ăn.
– Còn vụ cái thai tính sao.
– Hưng đi học đi, dì suy nghĩ rồi tính sau…ra ngoài mua gì ăn nghen.
– Rồi… không sao đâu, Hưng lớn rồi, biết tự lo mà, dì lo cho mình đi.

Tôi thay đồ và đi học, tôi bị trễ mất tiết một, tôi báo với thầy là dì bị bệnh nên ở nhà lo cho dì rồi mới đi học, thầy giáo không ý kiến gì vì tôi vốn dĩ khá chăm học chứ không phải chơi bời lêu lổng. Ngồi trong lớp mà lòng tôi cứ lo lắng, thật tình cái sự việc này quá bất ngờ và ngoài suy nghĩ của tôi, tôi không biết phải làm sao, cũng may dì tôi đủ trưởng thành để bao quát hết nổi lo của tôi.
– Làm gì mà trầm tư vậy, Lan Phương vịn tay lên lan can cùng nhìn về hướng tôi đang nhìn.
– …Tôi cười nhẹ mà không trả lời, lòng tôi thật sự rối bời.
– Sao vậy, Lan Phương hỏi tiếp.
– Hỏi hoài mệt quá, tôi hơi gắt.
– Thì thấy lạ mới hỏi.
– Nhiều chuyện quá đi, tôi vẫn gằn giọng.
– Uh…hông thèm hỏi, Lan Phương giọng run run, cô con gái rượu của một quan chức nhà nước mà bị mắng vô cớ thì chuyện gì xảy ra ai cũng biết, cô nàng bỏ vào lớp với đôi mắt lưng tròng.

Tôi cũng không quan tâm, tôi trông sao cho hết giờ để biết kết quả cuối cùng. Kết quả của những ngày chúng tôi làm tình đã rõ, chỉ là giải quyết như thế nào thôi. Tiếng trống báo hiệu hết giờ, tôi bước nhanh xuống cầu thang đi về phía nhà xe, tôi bỏ mặc không thèm để ý đến Lan Phương, cô nàng càng buồn hơn, quán tính mỗi lần lên xe tôi thường nhìn ra sau, bóng dáng cô nàng xinh xắn vẫn lẻo đẻo dắt chiếc xe cố gắn thật nhanh để đuổi kịp tôi, nhưng hôm này Lan Phương cố tình thủng thẳng bước trong sân, tôi không đợi mà đạp xe về luôn.

Tôi dắt xe vào cổng, một cảnh tượng khác lạ đã sảy ra như chính cái kết quả không nghĩ tới giữa chúng tôi, dì tôi không ngồi may như mọi ngày, cánh cửa chính vẫn đóng im. Tôi để xe vào góc nhà rồi đẩy cửa bước vào, dì nằm trong giường, mâm cơm chỉ là một hộp cơm mua sẵn.
– Dì sao rồi, tôi cất tiếng hỏi, dì uể oải ngồi dậy.
– Hơi mệt thôi.
– Giờ tính sao dì.
– Hưng ăn cơm đi, dì kéo tôi lại và hôn lên môi tôi, tôi cảm thấy nhẹ nhỏm hơn.
– Dì ăn luôn.
– Không dì mệt lắm.

Tôi ăn cơm, cơm gà, loại cơm mà tôi vẫn thích nhưng sao tôi thấy khó nuốt thế không biết, tôi nhìn dì, gương mặt dì rỏ vẻ xanh sao, vẫn cái má bầu bỉnh đáng yêu ấy nhưng hơi nhợt nhạt một chút, dáng vẽ đẩy đà ấy đã mang một sự mệt mỏi không hề nhẹ. Sự lặng lẽ vô hình, không còn những ánh nhìn âu yếm như mọi lần, chúng tôi lặng lẽ như vốn dĩ của cái vị trí dì cháu.

Tôi ăn qua loa rồi don dẹp, tôi rửa tay xong thì đi vào. Tôi ngồi xuống cạnh giường của dì, cầm bàn tay thon dài mà bao lần tôi cầm lấy, tôi vén mái tóc dì qua một bên, nhìn vẽ mệt mỏi của dì mà tôi thấy thương lắm.
– Giờ sao dì, tôi hỏi lại
Nước mắt dì lăn dài, dì quay mặt vào trong.

Tôi không hỏi gì thêm, tôi không biết tính sao nữa, tôi bước ra ngoài, ngồi trước cửa nhà mà lòng tôi buồn vô hạn. Những tưởng chúng tôi sẽ chỉ có những phút giây ân ái thăng hoa, chứ cái cảm giác này thật khó chịu, tôi lại bước vào phòng dì, nước mắt dì vẫn đong đầy, có lẽ dì khóc nhiều, tôi ngồi xuống, dì cầm tay tôi:
– Bác sĩ nói mới có ba bốn tuần thôi….dì ….dì bỏ rồi, dì khóc như một đứa trẻ, tôi kéo dì lên đùi, dì úp mặt vào bụng tôi khóc nức nở, tôi thật không ngờ dì quyết định nhanh như vậy, chỉ một buổi sáng mà dì đã quyết định xong.
– Sao dì không chờ con về, tôi hỏi mà cứ hỏi vậy thôi chứ tôi có làm được gì.
– Thôi, dì tự quyết định được rồi, gặp Hưng dì thêm khó xử…
Ngày ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu cảm giác của một người mẹ, tôi thật sự không hiểu nổi đau của dì, tôi chỉ thương dì, thương cái vẽ mệt mỏi mà tôi đã mang đến cho dì sau những phút giây đê mê mà dì mang lại cho tôi.
– Hưng đâm cho dì chén rau ngót, chặt trái dừa đổ vào, lọc hết bả mang vô cho dì.
– Dạ…tôi làm theo, về sau tôi mới biết người vừa bỏ thai hay sảy thai uống thứ đó cho sạch sẽ không bị sót.

Hai ngày sau tôi chở dì đi khám lại, bác sĩ bảo bình thường và dặn dì không nên có thai trong vòng hai năm, và một kết quả bất ngờ nữa là dì tôi hoàn toàn khỏe mạnh, tất cả cấu trúc cần thiết của một phụ nữ dì tôi đều hoàn hão nếu không muốn nói là rất tốt. Vậy là cái vô sinh ấy thuộc về ông chồng dì, nhưng sao dì làm tình với tôi đến hơn một năm mới có thai, có lẽ do tôi còn bé quá, tinh trùng tôi chưa thật sự khỏe mạnh chăng, không biết nữa nhưng cái kết quả thì cũng đã có rồi.

Dì nằm trên đùi tôi, tôi lột từng múi cam cho dì ăn, ăn nhiều vitamin c cho nhanh khỏe, những nét mệt mỏi đã vơi đi, cũng đã gần tuần rồi còn gì. Dì nhìn tôi rồi mỉm cười, dì lim dim mắt vẽ mặt đã hồng hào hơn.
– Dì cười gì thế, tôi hỏi.
– Không…Thấy Hưng đẹp trai nên cười thế thôi.
– Trời….. Thế Hưng có được nữa không, tôi hỏi dò.
– Hông…hư quá đi, làm dì có luôn…dì im lặng, có vẽ đã lỡ lời.
– Tại dì nói chứ bộ.
– Uh… dì cũng đinh ninh là mình không có được, dì hỏi bác sĩ rồi, dì vẫn khỏe bình thường.
– Thế khi nào cho Hưng được nữa.
– 3th, bác sĩ nói nên kiêng chừng 3th .
– Oh… Nhưng mai mốt làm sao để đừng có.
– Thì chùm cái bao cao su vô đây nè, dì chỉ cu tôi rồi cười.
– Có khó chịu không dì.
– Không biết, để tới khi đó thử rồi biết.
– Oh….

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 227.3 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x