Đăng lúc: 19:06 10-06-2020

Tôi làm ở nhà hàng ba tháng tháng, anh chủ có cảm tình nên khi có một ví trí lễ tân nghỉ, ngay lập tức sắp xếp tôi đứng ở quầy để tính tiền.
Chủ quán này tên Nhân, gần bốn mươi tuổi rồi nhưng chưa có vợ, hôm chuyển tôi ra làm ở quầy cứ cười tít mắt rồi bảo:
– Đấy, em mặc quần áo này vào nhìn đẹp với cả đứng người hơn bao nhiêu. Người đẹp như em mà cứ làm phục vụ thì phí lắm.
– Anh không sợ em tính tiền nhầm à, từ nhân viên phục vụ mà đưa lên làm lễ tân, công việc khác nhau một trời một vực đấy nhé.
– Anh đọc hồ sơ xin việc của em, thấy chữ em viết đẹp, viết số cũng đâu ra đấy, chắc là ngày xưa cũng được học hành đàng hoàng chứ đúng không?
– Em có được học hành đàng hoàng gì đâu, trước đang học cao đẳng kế toán mãi mới vừa xong anh ạ ,còn chưa nhận được bằng nữa anh ơi
– Học kế toán à? Thế thì anh chọn đúng lĩnh vực cho em làm rồi đấy. Làm cho tốt nhé, sau cuối tháng mà doanh thu tốt thì anh thưởng thêm.
– Vâng ạ. Em cảm ơn anh.
Từ nhân viên phục vụ đùng một cái chuyển lên nhân viên lễ tân, ở trong quán cũng không tránh khỏi dị nghị chuyện tôi và ông chủ. Nhưng mà cuộc đời tôi cũng gọi là đã trải qua kha khá biến cố và thăng trầm, những lời dị nghị ấy đã không còn ảnh hưởng nhiều đến tôi nữa, tôi giờ chỉ mong mình có một công việc tử tế, kiếm ra những đồng tiền chân chính , thế là quá đủ đối với tôi . Thế nhưng mọi chuyện hình như không bao giờ yên ổn đối với tôi . Càng ngày anh Nhân càng kiếm cớ lại gần tôi
Linh ơi, tối nay anh cho em tan làm sớm một hôm, đi hát với bọn anh đi.
– Ơ, ca tối có mỗi em, em tan làm sớm thì ai thu ngân hả anh?
– Tý anh bảo con Mai nó làm thay em, đi hát với bọn anh cho vui nhé.
– Bọn anh là ai ạ? Với cả em có biết hát đâu.
– Mấy đứa bạn chơi với anh ấy mà. Mấy khi có dịp tụ tập, anh dẫn em đi cùng cho biết đây biết đó.
Ông này lúc đầu mới đến thì có vẻ tốt, nhưng càng ở lâu thì lại càng sấn sổ tán tỉnh tôi ra mặt, giờ tự nhiên rủ đi hát hò với bạn bè anh ta như thật, kiểu gì vào trong đấy chả tìm cớ chuốc rượu để tôi say rồi đưa tôi lên giường. Đứa hơi hơi tử tế sẽ quan hệ một mình, nhưng có những thằng khốn nạn nó rủ bạn chơi tập thể. Tôi làm gái rót bia ở quán Karaoke bao nhiêu lâu, tôi lạ gì trò này.
– Nhưng mà tối nay người yêu em đến đón em đi có việc rồi anh ạ. Chắc em không đi được đâu, để dịp khác anh nhé.
– Em có người yêu rồi à? Sao anh không thấy nói.
– Vâng, em mới nhận lời anh ấy thôi anh ạ. Ngại quá, hôm nay có dịp gì mà bạn bè anh tụ tập vui thế?
Vì anh Nhân là sếp nên tôi không thể từ chối thẳng thừng được, đành phải nói dối thế. Không ngờ anh ta nghe xong thì tỏ vẻ khó chịu với tôi ra mặt:
“Sao anh không bao giờ thấy người yêu em ”
“Dạ anh ấy ngai nên không vào quán anh ạ ”
Tôi vừa dứt lời anh Nhân hậm hực ra mặt quay lưng bỏ đi .
Khi bóng vừa béo vừa lùn của anh Nhân đi khuất, tôi mới thấy lòng mình trĩu nặng. Tôi biết công việc này chắc mình cũng chẳng làm được bao lâu nữa, ông chủ kiểu này không sớm thì muộn cũng gây chuyện với tôi cho mà xem. Nếu tôi chịu ngoan ngoãn nghe theo anh ta thì có thể tiếp tục công việc này, thậm chí còn được bao nuôi như Trung nuôi tuôi ngày trước. Còn nếu tôi không chịu, kiểu gì anh Nhân cũng kiếm cớ gây sự với tôi.
Lại bẵng đi nửa tháng nữa, lúc này tôi đã bắt đầu âm thầm nộp hồ sơ đến một số nơi để tìm việc làm khác rồi nhưng vẫn chưa tìm được nơi nào phù hợp, thành ra vẫn cứ phải bám trụ lại nhà hàng cũ, ngày ngày căng óc lên để đối phó với cái kiểu sấn sổ đò đưa của anh Nhân, sắp phát điên đến nơi.
Thời gian gần đây, anh Nhân càng ngày càng quá đáng nên tôi định làm nốt tháng này rồi xin nghỉ. Dù sao cũng còn gần hai tuần nữa là hết tháng, giờ nghỉ ngang thì chắc không được nhận 100% lương nên tôi đành cắn răng chịu đựng anh ta cho xong. Ai ngờ, đúng hôm chỉ còn ba ngày nữa là được nhận lương thì lại xảy ra chuyện.
Tối đó nhà hàng không đông khách lắm nhưng mới nhập nhiều thực phẩm nên tôi phải vào sổ, anh Nhân còn ôm đến một đống bảng kê chi tiêu trong mấy tháng gần đây để tôi cộng, bảo tôi tính xem chênh lệch thu chi mấy tháng này thế nào chứ anh ấy thấy thiếu thiếu.
Tôi cũng thật thà vào sổ xong rồi cộng, cộng tối mắt tối mũi đến mười rưỡi mới xong, ngẩng đầu lên thì cửa hàng đã chẳng còn thấy ai nữa.
Tôi thấy anh Nhân đang đóng cửa mới hỏi:
– Ơ anh ơi, mọi người về hết rồi ạ?
– Ừ, về hết rồi.
– Sao hôm nay mọi người về sớm thế nhỉ? Bình thường mười một giờ mới xong xuôi hết mà.
– Thì hết việc sớm nên anh cho về sớm chứ sao. Mà em cộng xong chưa, cộng xong rồi mới được về đấy, sổ sách anh đang cần gấp.
– Em làm xong rồi ạ. Đây anh này.
Bình thường ở nhà hàng còn một cửa bên nách nữa, tôi nghĩ muộn rồi nên anh Nhân khóa cửa chính cho khách khỏi vào, tý nữa tôi đi cửa phụ về. Ai ngờ anh Nhân khóa xong quay lại, xem lướt qua sổ rồi bảo tôi:
– Em cộng sai hay sao ấy chứ, chỗ này làm sao âm sáu triệu được. Tháng đó thịt lợn rẻ hơn các tháng khác, không âm được đâu, tính lại đi.
– Đâu, em cộng kỹ rồi mà. Em đặt công thức excel với cả còn cộng máy tính tay lại thêm lần nữa rồi, không sai được đâu ạ.
– Anh không biết, không có chuyện âm tiền được, em cộng lại đi. Một là em tính sai, hai là thu ngân thu thiếu.
Đêm muộn, lại có mình tôi với anh ta ở trong nhà hàng thế này dễ xảy ra chuyện, mà ông này dê sẵn nữa, tôi cũng chột dạ nhưng sợ làm um lên lại lắm chuyện nên vẫn phải giả vờ bình thường:
– Hay là sáng mai em đến sớm rồi cộng được không anh. Giờ muộn rồi, với cả người yêu em đang qua đón nữa.
– Người yêu em thì kệ người yêu em chứ, em đi làm em phải có trách nhiệm với công việc. Còn nếu em quan trọng chuyện yêu đương hơn thì em xin nghỉ đi.
– Nhưng giờ hết giờ làm rồi mà anh, anh thông cảm, hay anh để em ôm sổ về, mai em cộng xong mang đến trước khi nhà hàng mở cửa được không ạ.
– Không được.
– Anh đừng làm khó em thế.
Tôi cầm túi xách sẵn để nếu ông này giở trò gì thì bỏ chạy cho nhanh. Quả nhiên anh Nhân chẳng để tôi chờ lâu, thấy tôi nói thế thì mặt thay đổi ngay, sán lại gần tôi:
– Anh cũng chẳng muốn làm khó em làm gì. Em đẹp thế này, ai mà nỡ làm khó.
– Vâng, thế anh để em mang sổ sách về nhé.
– Hay thôi em đừng về, tối nay ở đây với anh. Tiền hôm nay anh cho em hết, cho em làm bà chủ nữa, em có thích không?
Người tôi ngay lập tức sởn gai ốc, vội vội vàng vàng đẩy anh Nhân ra rồi bỏ chạy, ai ngờ đến cửa phụ thì mở mãi không được, nhìn xuống mới thấy anh ta đã lấy ổ khóa khóa lại, chìa thì không biết vứt đâu.
Tôi hét toáng lên:
– Anh làm cái gì đấy? Mở cửa cho tôi về.
– Về làm gì, ở đây với anh không sướng hơn à? Tý nữa anh sẽ chiều em sướng như tiên, ngủ với anh xong ngày mai em không phải làm thu ngân nữa mà vẫn có rủng rỉnh tiền tiêu. Em yêu thằng bác sĩ ấy làm gì, nó có cho em cả nhà hàng này như anh không? Ngoan lại đây, anh yêu.
– Anh bị điên à? Tôi báo công an bây giờ. Thả tôi ra.
Tôi vừa nói vừa run, rút điện thoại ra định gọi người đến cứu thì anh ta đã lao lại, giật lấy điện thoại trong tay tôi.
– Báo đi, em gọi to lên, kêu to lên cũng chẳng ai nghe đâu. Nhà hàng anh làm cách âm tốt lắm. Giờ em làm gì cũng chả có tác dụng gì đâu, tốt nhất cứ nghe anh, ngoan ngoãn một tý thì kiểu gì tý cũng sung sướng.
– Thằng điên này, bà mày thiến mày đi giờ. Mở cửa không tao giết mày đấy thằng biến thái.
– Chửi đi, chửi đi rồi tý lại rên tên anh. Rên ư ử ấy, xong có khi lại đòi anh làm thêm hiệp 2, hiệp 3, không dứt được anh bây giờ. Kỹ thuật của anh hơi bị tốt đấy, làm cho em lên đỉnh nhiều lần luôn, lúc đấy em lại phát điên vật anh xuống ăn tươi nuốt sống anh ấy chứ.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tôi gào lên:
– Cút ra xa ra ra không tao giết mày đấy, tao có gan làm đấy, tránh xa tao ra.
Tôi vừa nói vừa chạy quanh nhà hàng để tìm cái gì có thể đe dọa anh ta được, ví dụ như dao chẳng hạn, nhưng mà hình như anh Nhân đã chuẩn bị sẵn từ trước nên mấy thứ kiểu đó cất hết, cửa giả cũng khóa lại hết, tôi chẳng tìm được gì.
Anh ta lao lại, túm lấy tay tôi rồi đè xuống bàn:
– Nào, im đi để anh chiều em nào. Người em đẹp quá, thơm quá, cho anh hôn một cái.
– Cút ra, thằng chó này, cút ra, thả bà mày ra.
– Hahaa, cút à? Từ từ, để anh hưởng thụ cái đã rồi cút sau.
– Mẹ nhà mày, thằng chó, mẹ nhà mày, bỏ tao ra, tao bị HIV đấy, bỏ tao ra.
Tôi vùng vẫy loạn cả lên nhưng không được, anh ta xuất phát cũng là con nhà nông lên Sài Gòn lập nghiệp, lại cũng lăn lộn buôn bán nên rất khỏe. Anh ta ghì chặt lấy tôi, lè lưỡi liếm liếm vào cổ tôi, còn tôi thì tởm quá nên chỉ biết khóc và tuyệt vọng chống cự.
Bỗng nhiên một vật đập thẳng vào mắt tôi , chiếc chìa khóa cửa phụ vẫn ở trên bàn phía trong nhà hàng , một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi
“Thôi được rồi , từ từ đã anh , dù sao em cũng không chạy được ” , tôi ngọt nhạt
Được cởi mở tấm lòng Nhân lỏng tay ra , tay khẽ thò vào trong áo con của tôi , mặc dù ghê tởm nhưng tôi vẫn phải giả vờ hợp tác , khẽ rên lên một tiếng “Ưm ” , lại càng được cởi mở tấm lòng , Nhân khẽ hôm vào cổ tôi , sau đó khẽ cởi áo
Những tiếng rên lại càng dồn dập hơn , tôi cất tiếng nhắc khẽ
“Cở quần đi anh ơi , cho em xem thử thằng em của anh nào
Nhân khẽ kéo khóa quần , bung dây nịt ra và khẽ tụt quần xuống , chỉ chờ có thế , tôi co chân lên , gối thẳng vào thằng em của hắn , Nhân gục xuống , rên lên một cách đau đớn .
Nhanh như cắt , tôi chạy thẳng vào bàn , lấy chìa khóa cửa phụ mở cửa , và nhằm theo hướng am Bề Đề chạy thục mạng
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..

0 0 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 121.7 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x