Đăng lúc: 20:06 26-06-2020

“Đừng gọi tau nữa. Mi ở lại sống tốt, nếu mi và Lin vẫn còn có duyên với nhau, tao tin tụi mi sẽ lại quay về bên nhau. Tau đi nha. Mạnh giỏi người anh em”.

Đọc xong tin nhắn của Long ca, tao bật khóc giữa cơ quan… nỗi buồn da diết.

Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa… Vậy sao bây giờ… tao tự hỏi.

Đứng ngoài hành lang trong buổi nắng sớm mà mắt tao bỗng trở lên tối sầm. Tuyệt vọng. Tao cảm giác như trong cuộc tình này, tao đang cố gắng để làm cái điều không thể. Khi mà suốt những ngày qua tao đã chờ đợi, gồng mình chịu đựng, cố gắng hết sức gạt bỏ tất cả sĩ diện và cả ham muốn của một thằng đàn ông để “nhẫn theo nàng”. Buồn không dám nói, mệt mỏi cũng chẳng dám than. Vậy mà bây giờ, kết cục, tao phải nhận một cái kết không thể đắng hơn. Cái cảm giác ấy nó giống như là tao đang vùng vẫy một mình ở dưới hố sâu tuyêt vọng. Ôi sao đắng chát trong lòng.

Và sau vài phút đứng im bần thần, tao mới cuống cuồng nhắn lại Long ca:

“Long ca, xin anh giúp em lần này nữa thôi. Em gọi anh hãy nghe máy và đưa cho Lin”.

“10 phút nữa thôi là tau bay rồi. Mi nói nhanh nha”

Tao bấm vội số, Long ca bắt máy. Giọng tao run run:

– Anh Long, anh Long đưa máy cho Lin…
– Anh…

Giọng nàng. Tao mừng rỡ và vui khôn xiết. Vì cái gì chúng mày biết không? Vì lâu lắm rồi, từ tận cái đêm tao dừng xe lại nói chuyện với nàng gần Cầu Chương Dương đến ngày hôm nay thì tao mới lại được nghe nàng nói từ “anh”. Tao vui muốn chảy nước mắt. Tao lắp bắp.

– Lin… em… sao em…

Tao chưa kịp nói hết câu thì nàng bật khóc:

– Anh… em xin lỗi… anh… hu hu hu… những ngày vừa qua… hu hu hu… em đã… hu hu hu… đã làm khổ anh… hu hu hu… anh đừng hỏi em… gì nữa… hu hu hu… em xin lỗi… hu hu hu.

Và đó là tất cả những gì mà tao nghe được trong cuộc điện thoại cuối cùng giữa tao và nàng, còn lại chỉ là tiếng nấc nghẹn ngào và khóc thút thít của nàng ở trong điện thoại. Không lời giải thích cũng chẳng một câu ước hẹn ngày về. Tao buồn vô cực!!!

Nàng tắt máy, vậy là hết thật sự rồi. Tao đứng lặng im nhìn xuống dưới đường lòng buồn mênh mang. Nàng ra đi, vậy là từ nay bao nhiêu đớn đau, trăn trở sau những biến cố vừa qua nó sẽ theo nàng về một nơi xa. Bên này tao sẽ rất buồn. Còn nàng, mai sang bên ấy chắc gì nàng đã vui hơn. Tao càng nghĩ mà càng cảm thấy thương nàng nhiều hơn.

Gần sát giờ bay tao nhận được tin nhắn từ số Long ca:

“Anh đừng buồn. Em đi, rồi em sẽ lại quay về với anh. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhe Chou. Em Lin”.

Nàng nhắn cho tao. Làm tao vui sướng tột độ. Nhưng rồi… tao nhận ra rằng, những ngôn từ này không giống ngôn từ mà nàng vẫn dùng để nhắn cho tao. Tao không nhắn lại.

(Sau này Long ca thú nhận “lúc đó vì thấy có lỗi và quá thương mi nên tau đã giả con Lin nhắn tin cho mi để mi yên lòng). :((

Tao đứng ngửa mặt lên trời và nhắm mắt lại cho nguôi nỗi buồn rồi tao lặng lẽ đi vào cơ quan. Trưởng bản hỏi tao:

– Chuyện gì thế Chou?
– Không anh.

Từ ngày nàng đi lòng tao cô đơn khủng khiếp. Với tao như vậy là hết, chẳng còn gì vui trên cái đất Hà Nội này. Tất cả những con đường ngày xưa đã từng in dấu chân tao và nàng giờ đây chỉ còn mình tao “độc hành”. Những góc phố quen, những quán cafe từng là điểm hẹn của tao với nàng và cả những nơi mà tao và nàng thường hay lang thang cùng nhau, giờ đây mỗi khi tao đi qua đó nó đều để lại cho tao những nỗi niềm chất chứa trong lòng. Hình bóng của nàng vẫn còn sâu đậm trong tâm trí tao và như vẫn còn quanh quẩn đâu đó trên cái đất Hà Nội này. “Ta còn em hàng phố cũ rêu phong và từng mái ngói xô nghiêng…” Tao nhớ tới nàng rồi lại thở dài.

Tao vẫn onl yahoo đều đặn và vẫn luôn mong một lần được thấy nick nàng sáng đèn để tao nói chuyện với nàng. Vậy mà tuyệt nhiên không thấy. Nhiều đêm buồn quá tao leo sang trần nhà nàng và đứng một mình đến quá nửa đêm. Tao nhớ về nàng. Nhớ lại những ngày hạnh phúc bên nhau. Tao nhìn lên trời rồi nhìn ra xa xung quanh thành phố, nỗi buồn len lỏi rồi thấm đẫm vào sâu tận ngóc ngách suy nghĩ của tao. Lẻ loi và hiu quạnh, nhớ nàng lắm, nhưng giờ, làm sao để tao vào được bên trong như những ngày xưa. Nơi có gối chăn, mùi hương của nàng. Những đêm ấy tao như một thằng ngẩn ngơ và nhớ nàng đến dại người. Giờ này nàng đang làm gì? Liệu có bao giờ, trong một giây phút thoảng qua nào đó nàng nhớ tới tao và sẽ quay về??? Tao tự hỏi rồi lại hi vọng.

Nhưng càng hi vọng thì tao lại càng thất vọng hụt hẫng nhiều hơn, khi 1-2 rồi 3 tháng trôi qua mà tin tức nàng vẫn cứ biệt tăm. “Tan lễ chiều rồi, thôi đừng vọng tiếng chuông ngân…”, tao dặn lòng.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi. “Big Project” bắt đầu đi vào giai đoạn cam go. Theo chỉ đạo của PTT, do đây là dự án lớn nên việc tuyển chọn nhà thầu sẽ “không hoàn toàn” giao cho Tập đoàn quyết định. Cộng thêm với sự xuất hiện của những nhà thầu nước ngoài khiến cho cơ hội trúng thầu của phía chị đẹp gặp nhiều khó khăn. Vì thế song song cùng các cuộc họp, tiếp xúc với các đối tác nước ngoài dưới sự giám sát của “cấp cao hơn”, là những cuộc thảo luận kín giữa bên chị đẹp và phía tập đoàn. Do đó thời gian để tao giành cho công việc trong giai đoạn này cũng ngốn khá nhiều. Nàng đã không còn chiếm trọn suy nghĩ của tao suốt 24 giờ. Chỉ những khi nào tao ở một mình, thảnh thơi, hoặc là những khi đêm xuống, tao nằm một mình, hoặc leo lên trần nhà nàng thì tao mới lại nhớ về “những tháng ngày vui”. :((

5 tháng trôi qua nàng vẫn chưa có một lần liên lạc với tao. Long ca cũng vậy mà tao không hiểu tại sao. Nhiều hôm lên đến tập đoàn tao dành cả buổi ngồi tra google để nghiên cứu về nước Úc nhưng rồi rút cục cũng chả giải quyết được vấn đề gì, tìm nàng thế này đâu có khác gì mò kim đáy bể. Tao đành bất lực trong việc tìm cách để liên lạc được với nàng.

Tao không trách nàng. Bởi sự việc ngày hôm nay cũng chỉ bởi tại biến cố cuộc đời đã đưa đẩy nàng phiêu bạt sang tận bên đó. Có chăng chỉ là trong một phút giây chạnh lòng ngắn ngủi nào đó tao thấy tủi thân nên giận dỗi nàng. Còn lại phần lớn trong tao vẫn canh cánh một nỗi lo ở nơi xa đó nàng sẽ cô đơn sầu tủi một mình và tao càng thấy thương nàng nhiều hơn. Tao chưa nghĩ đến việc là sẽ yêu ai. Nhưng chờ nàng, không biết là sẽ có ngày nàng về nữa không. Sáng ra đi làm, thỉnh thoảng buồn quá tao lại lái xe quá lên một tí, để qua cửa bank cũ của nàng ngồi uống nước chè, đốt thuốc, ngẫm nghĩ, nhìn ngắm xung quanh xong rồi mới quay về lại tập đoàn làm việc. Những lúc như thế tao lại nhớ nàng khủng khiếp.

Hà Nội vào đông. Vậy là đã 8 tháng kể từ cái ngày mà nàng ra đi. Tao đã cân bằng và quen dần với cuộc sống không nàng. “Big Project”, vụ này trưởng bản và phó tổng X cố gắng hết sức, vận hết nội công, phù phép các kiểu mới kéo được về cho XYZ một hạng mục nhỏ. Gọi là nhỏ thôi, nhỏ so với tổng dự án. Chứ giá trị gói cũng dư để cho chị đẹp sống khỏe vài năm. Trong lúc ở trên thắt chặt thế này thì vậy cũng đã là thành công rất quá lắm rồi. Nên nay chị đẹp lại mời ban tao ăn tối Hồ Tây, chắc để “cảm ơn”. Thời gian này tao thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Công việc cuối năm vơi dần. Nàng thì, tao cũng qua rồi những ngày nhớ nàng quay quắt như những ngày đầu nàng mới ra đi, thế nên thi thoảng tao hay lang thang phố xá để cho lòng mình được nhẹ nhàng hơn.

Nhận được lời mời từ phía chị đẹp, tao xuống lấy xe rời tập đoàn sớm, tính về nhà trước tắm rửa rồi đến điểm hẹn cho nó thong thả. Nhưng chợt nhớ ra nay đúng là ngày mà tao và nàng yêu nhau. Lưỡng lự một lúc, tao vòng xe lại đi ngược lên bank của nàng. Tao biết, để quên đi hẳn hình bóng của nàng là điều rất khó. Nhưng cứ thế này chắc rồi mọi thứ dần sẽ mờ phai. Chỉ có hôm nay HN trở lạnh tao lại nhớ đến ngày này cách đây một năm. Ngày tao hạnh phúc vô cùng.

Đang ngồi suy nghĩ bâng quơ thì anh trưởng bản gọi tao:

– Ông tướng đi về rồi đấy hả ông tướng ơi?
– Em chưa.
– Thế đang chui góc cùng với em nào mà anh tìm chú khắp cả tập đoàn không thấy?
– Em trên OPQ Bank.
– Lại lên để ngồi thương nhớ người xưa đấy à?
– Ờ… vâng. Có chuyện gì anh?
– Tối nay đi sớm tí nhé. Vòng qua đón anh.
– Oki.

Tắt mắt, tao uống hết cốc nước chè rồi lên xe về. Vừa đi dọc đường tao vừa lẩm nhẩm bài hát ngày xưa nàng hay ngồi hát trên xe. Không biết hôm nay bên đó nàng có nhớ đến kỷ niệm này không. Một năm rồi. Nhanh quá.

Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng…

Tao và trưởng bản tới nơi khi mọi người vẫn còn chưa tới. Hai anh em vừa châm thuốc hút vừa đứng nhìn ngắm Hồ Tây. Chờ khoảng 10 phút thì thấy chị đẹp cùng với bé mèo đi vào trong sảnh. Gặp lại bé mèo sau gần một năm, giờ Mèo thay đổi nhiều quá. Mèo đã ra trường và làm chính thức cho một công ty LD nước ngoài. Từ cách ăn mặc đến cách nói chuyện Mèo giờ đều đã không còn “nhút nhát” như xưa.

68255

Gần một năm qua, thông qua trưởng bản nên Mèo cùng với chị đẹp dường như cũng đã nắm được phần nào biến cố của tao. Và tao, sau cả một năm sóng gió thì giờ cái độ phong trần của tao càng ngày nó càng trổ ra mạnh mẽ. Vừa nhìn thấy tao bé Mèo la lên:

– Chào anh phó bản đẹp trai. Hihi.

Tao trêu lại:

– Tưởng là ghét anh không thèm gặp lại cơ mà.

Tao nhớ, có lần trưởng bản tâm sự với tao “Chú làm cái gì để cho bé mèo nó nói với cả chị đẹp từ giờ không thèm gặp mặt anh Chou”. Bé mèo cười đẹp.

– Em cũng tính thế, mà nghe chị gái em nói giờ anh “khộ” lắm nên em lại thương.
– Nhìn anh khổ lắm thật à.
– Vầng. Nhìn già và xấu.
– Thế có cách nào làm anh hết khổ được không? Ha ha.

Bé mèo đỏ mặt. Trưởng bản xen vào:

– Mèo.
– Dạ.
– Hoa chưa có chủ. Vặt luôn.

Bé mèo tủm tỉm quay sang hỏi tao:

– Anh.
– Ơi.
– Thế giờ anh “thích” hay là anh vẫn “cực thích” em như ngày xưa???

Bé mèo gợi chuyện làm tao cảm thấy bồi hồi…

5 2 đánh giá
Article Rating

Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại https://truyenhentai18.pro mới nhất

Vào hentaivn để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại https://hentaivn.win mới nhất

Đề cử truyện

Nhấn Đề cử và Bình luận để xem nhiều truyện hay hơn nữa?!! (◔◡◔✿)

Hãy "Báo cáo lỗi" nếu bạn không đọc được chương này.
Đã có 685.4 K lượt xem chương này. Hãy chia sẻ chương truyện này đến mọi người nhé!
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x